Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tịnh Vũ.
Theo giọng nói trầm thấp vang lên, một thân ảnh đỏ thẫm bước vào giữa phòng.
Mặt nạ bằng bạc dưới ánh nến càng phát ra chói mắt, lộ ra đôi mắt thâm sâu, toàn thân toát ra vài phần lạnh lùng nghiêm túc cùng mị hoặc.
Lục Ly mấy khi liền nhíu mày, vừa rồi bản thân cũng không có cảm giác được khí tức của nam nhân này, càng không nghe thấy âm thanh cước bộ của hắn. Có thể nói, võ công của vị Ma Vương này quá cao đi ?
Hiên Viên Lăng cũng không nhìn Lục Ly, nghiêng người nhìn lướt qua hai thân ảnh trước mặt," Hôn yến ở trước sảnh."- Thanh âm không chút nào nổi nóng, cũng nghe không ra tâm tình biến hóa gì.
Vốn dĩ gương mặt Hiên Viên Dục đã đỏ nay lại càng đỏ thêm như thiêu cháy, có chút xấu hổ cúi đầu xuống "Vương...Vương thúc, chẳng qua chúng ta là.... đến xem... Vương thẩm." - Dứt lời, lại vụng trộm nhìn sang gương mặt bình tĩnh của Lục Ly.
- "Vương huynh cho các ngươi đến đây sao?" Ánh mắt Hiên Viên Lăng sớm đã rơi vào chén nhỏ trống không trên bàn, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
Hai huynh đệ hiển nhiên không nghĩ đến vị Vương thúc sớm như vậy đã đoán ra lý do, vừa lúng túng gật đầu lại lắc đầu không phải.
- "Vậy đi, các ngươi có thể trở về, đi nói cho huynh ấy biết rằng, ta rất hài lòng."
Thanh âm như trước không có biến hóa lớn, hai huynh đệ Hiên Viên Dục lại không khỏi cảm thấy có cỗ hàn khí từ lòng bàn chân chậm rãi lên toàn thân. Phải biết rằng, vị Vương thúc này từ trước đến nay tính cách đều rất khó nắm bắt, so với tư thế Thiên Đế uy nghi bá chủ của Phụ hoàng, hình tượng Vương thúc trong lòng mình lại đáng sợ hơn một phần. Nhất là thời điểm lúc tức giận, hầu như không ai nhìn ra được thúc thúc đang tức giận, nhưng mà, thông thường người trêu chọc y tất nhiên đều sẽ có kết cục rất thê thảm.
"Việc kia Vương thúc cùng .... Vương thẩm sớm đi nghỉ ngơi, chất nhi xin cáo từ trước."
Trực giác Hiên Viên Thiên cảm nhận không thể ở lại, trong lòng vẫn còn xấu hổ vội vàng lôi kéo đệ đệ nhanh chóng rời đi nhanh ,editor tịnh vũ thay vì xin lỗi giải thích với Vương thúc, còn không bằng trực tiếp trốn chạy để thoát chết còn muốn lợi hơn. Chỉ có điều, vị Vương thẩm này mới vào phủ tựa hồ cũng không có đơn giản. Thật sự là mong chờ cuộc sống sau này quá đi.
Hiên Viên Dục giương mắt liền trông thấy Vương huynh nhà mình khóe môi giương cong, không hiểu sao lại cảm thấy cái nụ cười này cùng bộ dáng cười híp mắt của tên Thái phó thích đi trêu cợt người khác thập phần giống nhau, không khỏi liền rùng mình một cái, trong nội tâm âm thầm cầu phúc, dù sao người bị hại không phải là mình thì tốt rồi.
Bởi vì hai huynh đệ rời khỏi, trong phòng lần nữa lại khôi phục yên tĩnh.
Ánh mắt Hiên Viên Lăng nhìn thân ảnh hồng y mảnh khảnh, ánh mắt chống lại đôi mắt trong vắt như mặt nước kia, thật lâu đối mặt, lại phát hiện trong đôi mắt kia không có chút nào rung động, trong lòng hiện lên một tia hứng thú.
-"Lục Ly?"
Lục Ly nhìn Hiên Viên Lăng tựa như nhàn nhã đi dạo bình thường mà đến gần, cước bộ dưới chân ngược lại không phát ra một tiếng động, khóe môi giương cao " Ta cho rằng, Vương gia đối với mọi chuyện xảy ra ở Phong Quốc đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi."
Hiên Viên Lăng sau khi nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười khẽ một tiếng:" Một mình thay thế muội muội gả đi, vậy ngươi cũng biết tội khi quân?" - Trong giọng nói mang theo vui vẻ, toàn thân lại tản ra cảm giác lạnh lùng áp bách, hướng thẳng đến thân ảnh trước mặt.
Lục Ly vẻ mặt không thay đổi, dường như hoàn toàn không cảm nhận được lực lượng áp bách bức người này, trên mặt như trước không có quá nhiều biến hóa.
"Ta là công chúa Phong Quốc, các người muốn, không phải chính là thân phận này sao?"
Hiên Viên Lăng ánh mắt thâm trầm:" Ta ngược lại không biết được, Lục Nguyên còn có thể sinh ra một đứa con gái thông minh đến như vậy."
Lục Ly yên lặng đứng nhìn, cũng không có đáp lời lại.
Ở Phong Quốc, mỗi khi chỗ Hoàng hậu sinh được con gái đều đưa vào Hiên Viên Quốc làm phi, chuyện này đủ thấy rõ được sự nịnh nọt cùng sự yếu kém, dù sao Hiên Viên Quốc trong bốn đại quốc cũng được coi là cường đại nhất, hơn nữa trong mấy trăm năm gần đây, cũng không có xuất hiện cảnh hôn quân hại nước.
Một tiểu quốc nho nhỏ. Sở dĩ Phong Quốc còn có thể tồn tại, là một tiểu quốc yếu kém xen trong khe hẹp này, trong đó nguyên do vô cùng lớn chỉ có thể là Hiên Viên Quốc tạm thời không muốn đánh phá thế cục cân bằng giữa tứ quốc, nói hắn không muốn, còn không bằng nói Hiên Viên Quốc tạm thời vẫn chưa đạt đến trình độ cường đại nhất có thể một lần hành động liền thống nhất Tam Quốc này , chẳng qua là, loại thế cục này chắc chắn sẽ có thời điểm biến hóa. Vì vậy, công chúa Phong Quốc, chính xác mà nói, đây là một loại công cụ, nhằm duy trì mối quan hệ để tồn tại của Phong Quốc đang lung lay sắp đổ này. Chẳng qua là, Lục Ly cũng không suy đoán được mục đích tứ hôn lần này của Hoàng Đế Hiên Viên Quốc.
Hiên Viên Lăng nhìn chăm chú thân ảnh đối diện, ngón tay thon dài xẹt qua chén sứ tinh xảo trên bàn gỗ đàn hương, một hồi lâu, bỗng nhiên giương môi cười cười: " Nếu như Vương Phi của Bổn vương cũng không thể chờ được mà uống rượu giao bôi, vậy liền hầu hạ bổn vương thật tốt đi." - Dứt lời, liền chậm rãi đi đến giường, cúi người ngồi xuống, thân thể lười biếng nghiêng nghiêng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lục Ly.
Lục Ly lẳng lặng đứng một hồi, chợt cất bước đến gần, nửa cúi đầu xuống, đưa tay dò xét y phục đỏ rực trên người Hiên Viên Lăng, da thịt trắng mịn tại nơi hơi u tối, trong ánh nến càng phát ra chói mắt, ngay tại lúc đầu ngón tay sắp chạm được vạt áo bên trong, nháy mắt, một bàn tay mạnh mẽ ôm bên hông nàng.
Chẳng qua trong chốc lát, hai đạo thân ảnh đỏ thẫm liền ngã xuống giường.
"Nhìn bộ dạng Vương Phi tựa hồ rất thẹn thùng, vậy Bổn vương sẽ tới hảo hảo dạy dỗ ngươi."Hiên Viên Lăng ánh mắt lóe lên, đến gần vành tai nhỏ nhắn, trong lúc nói chuyện liền thở nhẹ ra, da thịt trắng nõn thoáng chốc nhiễm màu hồng nhạt.
Lục Ly nhẹ chau mày, sự nhạy bén của sát thủ làm cho nàng cảm giác được sát ý lóe lên rồi biến mất ở người nam nhân đang giam cầm mình, ánh mắt rét lạnh, trong nháy mắt vào lúc cánh tay kia sắp giữ cổ nàng, chủy thủ màu vàng từ ống tay áo nhanh chóng trượt xuống, lưỡi dao sắc bén theo gió phá không mà ra.
Hiên Viên Lăng đè thân thể mềm mại dưới thân, dưới mặt nạ vẫn như cũ nhìn không rõ thần sắc, đáy mắt không có chút ấm áp nào, ngược lại tràn ngập lạnh lẽo, một tay chế trụ eo mảnh khảnh, một tay chống đỡ trên cổ mảnh khảnh tinh tế, cảm thụ được xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay, lại ngoài dự đoán phát hiện người dưới thân không chút nào e ngại.
"Ngươi thật là Bao cỏ công chúa ngu xuẩn kia sao ?" Nhìn dung nhan khuynh thành dưới thân, trong giọng nói hiếm khi lộ ra vài phần hứng thú.
Lục Ly khẽ cười một tiếng, "Nếu là đêm động phòng, hay là để ta hảo hảo hầu hạ Vương gia đi." Theo giọng nói truyền xuống, thân hình hai người lại hoàn toàn đảo lại.
Đường cong bên môi chậm rãi mở rộng, mi mắt hơi hạ xuống, đôi mắt như ánh sao rực rỡ, dung nhan tinh xảo dưới ánh nến càng bày ra tất cả phong tình mê hoặc lòng người.
" Vương gia, phu quân đối với thiếp đã điều tra đầy đủ rồi, thiếp thân xác thực chính là Bao cỏ công chúa ngoan độc kia, không biết Vương gia đối với cách thức này có hài lòng hay không !" Dao găm trong tay xẹt qua một tia sáng, kề sát bụng dưới nam nhân, âm cuối hơi hơi khiêu khích, ở trong tư thế mập mờ nhưng nguy hiểm này phát ra càng khiến người ta mê say.
Tiếng cười trầm thấp vang ở bên tai, Lục Ly có thể cảm giác được bụng nam nhân dưới thân chấn động.
Hiên Viên Lăng buông hai tay ra, một tay nắm chặt Chủy thủ nhẹ nhàng đẩy qua, thân thể ngồi dậy, quay người đi ra cửa.
"Đã như vậy, ngươi liền hảo hảo ở Lăng Vương phủ ta làm phi đi." Cước bộ ở cửa có chút dừng lại, tiếp theo quay người, ánh mắt ở trên mặt Lục Ly dừng lại một chút, nhìn qua có chút lộn xộn lại làm nàng càng tăng thêm vài phần mị hoặc, khẽ cười một tiếng, cất bước đi vào trong bóng tối.