Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nhưng... nhưng tao vẫn thích nó, nó khác ngày xưa nhiều lắm, nó xin lỗi tao rất nhiều, nó bảo là nó thi vào trường mình là vì tao, nó muốn được nắm lấy tay tao lần nữa và hứa sẽ trân trọng tao”
“Ôi cái đệt, thằng này văn sướt mướt quá, đặc sệt chết ngôn tình”, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở lâu ngày với cái hội yêu ngôn tình như sinh mệnh như Liêu Nhan và Lạc Nhiên, Nhược Phi không tránh khỏi sự lây nhiểm bệnh dịch nguy hiểm.
“Ừ, tao cũng thấy mùi mẫn quá nên tao không dám tin nó, tao sợ là dù tính cách bây giờ tao cũng chỉ còn na ná giống con Bối mười đến hai mươi phần trăm thì tao vẫn lo lắm, rồi cả tao và con Bối lại bị tổn thương”
“Nếu mày sợ bị tổn thương thì yêu làm gì cho khổ, tự làm tự chịu”, Nhược Phi cáu kỉnh gặm nốt phần đồ ăn của mình.
Như bị giội gáo nước lạnh giữa ngày đông, La Nhã im lặng luôn, nó biết Nhươc Phi nói đúng nhưng nó vẫn thấy buồn. Nhược Phi phát hiện mình bị hớ liền chữa cháy bằng cách dội lại một gáo nước ấm:
“Nhưng mà tao thấy mày nên nói chuyện với con Bối xem nó nghĩ như thế nào, nó là người trong cuộc, với lại chuyện đó xảy ra lâu rồi cũng nên kết thúc đi. Còn mày á? Mày á? Trong vô thức sẽ tự lộ ra cái tính cách chết tiệt của nhà mày thì thà mày cứ sống đúng đi, ngụy trang làm chó gì cho mệt, như mày á, tao mệt chết, con Bối tao thấy nó cũng đéo để bụng đâu, có mỗi nhà mày cứ nghĩ vớ va vớ vẩn rồi làm khổ mình”, nói một tràng dài khát nước, Nhược Phi vơ luôn cốc coca của La Nhã trên bàn một hơi uống cạn.
“Nhưng mà... tao thể hiện tính tình bẩn bựa của tao trước mặt mày là vì chỉ có mày với tao thôi chứ mấy đứa khác tao chả quen lắm”
“Mày đi chết bố đi cho rảnh nợ đời, chúng nó cũng là bạn mày chứ một mình tao à, có gì mà quen với không quen, con người sống trên đời có quyền tự do làm những gì mình thích, mỗi người chỉ sống được một lần thì cứ sống theo ý mình, mày ngu quá”, sổ một tràng triết lí, Nhược Phi khát cháy cổ rút tiền để trên bàn rồi gọi phục vụ ra lấy, kéo La Nhã vẫn còn trong tình trạng dừng hình ra máy bán nước ngọt.
Nhược Phi bỏ tiền vào máy rồi nhìn La Nhã quát lên:
“Khỏi phải nhìn, tao mua nước, nói nhiều tao khát nước”
La Nhã trùng mặt xuống mà không biết lí do vì đâu mình làm thế khiến cho Nhược Phi không khùng cũng trở nên khùng quạu:
“Mày lại thế rồi đấy, mày cứ bình thường như cân đường hộp sữa cho tao xem nào, mày như thế nhìn tao thấy chả quen gì hết”
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa chừng cắt ngang cảm xúc của Nhược Phi và La Nhã.
Nhược Phi hằn học quờ quạng vào túi áo của mình nhìn La Nhã cảnh cáo, ánh mắt thay lời nói bảo La Nhã cẩn thận. Cô rút điện thoại ra, mà hình hiển thị dòng chữ con quỷ Hoa. Cô nghi hoặc trượt máy, không hiểu chuyện gì mà con quỷ Hoa lười nhìn điện thoại vì bảo sợ bị cận thị này hôm nay lại tiếp xúc với nguyên nhân gây ra tật ở mắt.
“Phi, mày ở đâu đấy, đến đây được không?”
Nghe giọng của Cảnh Hoa có vẻ khó khó nghe, cô đoán chắc là xảy ra chuyện gì:
“Có chuyện gì, hay ai bị làm sao, mày ở đâu nói ra địa điểm thì tao mới có thể đến được chứ?”
“Tao đang trên đường đến bệnh viện, mày đến đấy đi”
“Hả? Sao tự nhiên đi viện làm gì? Mày bị bệnh à?”, nghe đến chữ bệnh viện, Nhược Phi tự dưng lạnh toát sống lưng như một điều hiển nhiên. La Nhã đứng bên cạnh cũng trở nên sốt sắng.
“Tao không biết nữa, con Liêu Nhan bảo con Bối bị đau bụng, tao chả biết là nó có sao thật không hay là bày trò trêu anh của tao nữa mày ạ”
“Con Bối á? Nó bị đau bụng? Mày đùa à? Cái người như nó mà bị đau bụng thì thế giới này chết vì căn bệnh ngộ độc không khí mất, mày không phải lo, tao sẽ đến xử lí nó cho mày, à mà mày đang đến bệnh viện nào đấy?”
Cảnh Hoa bịt ống nghe hỏi nhỏ Cảnh Túc:
“Anh, mình đang đến bệnh viện nào thế?”
“Gần đây nhất là bệnh viện H, mà em đang nói chuyện với ai thế?” Cảnh Túc thấy em gái nói chuyện với ai đó cũng thấy hiếu kì.
Nghe đến việc Cảnh Hoa gọi điện thoại cho ai đó, Liêu Nhan và Lạc Nhiên tự dưng giật mình nhoài lên chỗ Cảnh Hoa ông ổng:
“Mày gọi cho ai đấy hả Hoa?”, thật sự hai người rất lo lắng.
“Em có gọi cho ai đâu, chắc anh nghe nhầm rồi”, Cảnh Hoa nháy mắt với Cảnh Túc. Dù không hiểu gì nhưng anh cũng phối hợp với Cảnh Hoa.
“Thế chắc là anh nghe nhầm”
Giây phút nín thở kết thúc, Liêu Nhan và Lạc Nhiên thở phào nhẹ nhõm ngồi trở lại vị trí tiếp tục vai diễn y tá chăm sóc bệnh nhân của mình là bạn Bối đang đau đớn không phải vì bụng đau mà bị mấy người đó cấu véo.
Cảnh Hoa chờ mọi chuyện đâu vào đấy mới nhớ ra vẫn đang kết nối máy với Nhược Phi, nó bỏ tay ra khỏi loa nghe, biết chừng Nhược Phi đang cáu gắt vì nó ghét nhất là phải ở trong trạng thái sốt ruột chờ đợi:
“Alo Phi, mày có còn ở đấy không?”
“Ở cái đầu mày, tao với con La Nhã đang trên đường đến bệnh viện H rồi, mày cũng mau đến đi, lần này tao phải cho con Nhan với con Nhiên một trận tơi bời hoa lá cho bỏ cái tật thích bày trò đi”, Nhược Phi hùng hồn gầm gừ trên taxi khiến người lái taxi nhìn qua gương chiếu hậu cũng thấy kinh hãi. La Nhã ái ngại cười cười với người lái taxi qua gương chiếu hậu.
“Thế mày nghe hết rồi à? Mà nhỡ con Bối đau bụng thật thì sao?”, Cảnh Hoa dè dặt hỏi.
“Đau, đau cái mả tổ mả tông mả ông mả bà nhà nó, nó có đau đớn thì tao tin nhưng mà đấy không phải đau vì bụng đau mà đau vì bị bọn con Nhan, con Nhiên đang bày trò hành hạ nó thì đúng hơn”
“Vậy hay giờ tao vạch trần chúng nó được không?”
“Đừng, bọn mày vẫn đang đi với anh mày, làm thế không tiện, chuyện nội bộ thì bọn mình tự giải quyết với nhau, cứ đến viện đi rồi tính, thế nhớ, tao tắt máy đây, cháy bố máy bây giờ”, dặn dò xong xuôi, Nhược Phi mới thoải mái mà ngồi trên ghế sau của cái taxi đang trên đường đến bệnh viện.
“Có chuyện gì thế mày, ai bị ốm đấy?”, La Nhã hơi lo lo hỏi Nhược Phi.
“Không có chuyện gì đâu, lâu ngày buồn chán nên lũ con Nhan, con Nhiên nó dở chứng ấy mà”, Nhược Phi nói mà vẫn mang chút hậm hực.
“Ơ hay, bình thường chúng nó bày trò mày còn đổ thêm dầu vào lửa sao hôm nay sốt sắng giải quyết thế?” La Nhã thấy lạ lại hỏi.
“Tao có thế á? Nhưng mà lần này khác mà, chúng nó làm thế thì tội con Hoa quá, lâu lắm anh em nhà nó mới gặp nhau mà chúng nó lại gây chuyện”
“Ố, mày có tấm lòng bồ tát từ bao giờ thế?”, La Nhã quên béng chuyện của mình đi mà thong thả trêu trọc Nhược Phi.
“Tao vẫn luôn là người có tấm lòng bồ tát mà, đến một con kiến tao còn không nỡ dẫm chân lên đấy”, Nhược Phi gân cổ lên nói.
“Thôi thôi, cho tao xin, tao biết cái mặt mày rồi, mà mình đang đi đâu thế hả con dở người?”
“Bệnh viện H”, Nhược Phi buông một câu nhạt như nước ao, không thèm chấp với La Nhã khi nó gọi cô là con dở người.
“Bệnh viện H?”, La Nhã kinh hoàng nhìn Nhược Phi, nó như thể không tin cái tai thính như chó của nó nữa, lòng nó tự dưng dâng lên một cảm giác lo lắng rồi im lặng.
Nhược Phi vẫn không có cảm giác gì, trả lời như phản xạ:
“Ừ, đến để xử lí con Nhan với con Nhã, lần này phải dần cho nó một trận nhớ đời mới được”
La Nhã không biết làm gì, nó tỏ ra hưởng ứng trước lời nói của Nhược Phi rồi im lặng.
Nhược Phi cũng vì hết hơi vì nói nhiều quá nên trong chiếc xe taxi đang trên đường đến bệnh viện H trở nên im lặng. Chiếc xe cứ thế lướt qua mặt đường trải đá nhưạ phẳng phiu, hòa vào đường phố tấp nập trong đêm tối, lần lượt vượt qua không biết bao cột đèn ánh sáng màu cam mờ ảo hướng tới ánh điện xanh của bệnh viện H.