Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-----o0o-----Tôn Vũ nhắm mắt lại, hắn cảm giác được Mi Trinh đang trườn nhẹ trong lòng mình. Da thịt trần trụi của hai người đụng chạm, Tôn Vũ khoan khoái thiếu chút nữa rên rỉ ra thành tiếng. Mẹ nó, ta thật hèn mọn, rõ ràng là nàng cường bạo ta, vì sao ta lại cảm giác rất dễ chịu?
Đáng tiếc tay chân mình vô lực, không thể biến bị động thành chủ động... Không đúng, ta nghĩ đi đâu vậy. Nếu như ta có thể cử động thì tuyệt không cho phép sự việc này xảy ra! Tôn Vũ thiếu chút nữa mất kiểm soát.
Hồi lâu sau, Tôn Vũ không thấy Mi Trinh làm gì nữa. Hử? Nàng làm sao lại nằm bất động? Cứ nằm trong lòng ta như khúc gỗ vậy? Không phải nàng đang cường bạo ta sao? Ta đang bất hạnh chờ bị lăng nhục chứ.
Tôn Vũ mở mắt ra nhìn, Mi Trinh run rẩy co người lại, xem ra còn khẩn trương hơn Tôn Vũ.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Tôn Vũ hiếu kỳ hỏi: "Cô không phải muốn gạo nấu thành cơm sao? Bây giờ lại sợ rồi à?" Hỏi ra những lời này Tôn Vũ mới phát hiện thấy chính mình lại đang chờ mong nàng mau bò lên người mình. Hóa ra nửa thân dưới của mình lại có suy nghĩ động vật như vậy, thật bi kịch.
Có điều bi kịch vẫn còn tiếp diễn ở phía sau!
Mi Trinh đỏ mặt, có chút xấu hổ đáp lại: "Bây giờ không phải là gạo nấu thành cơm rồi sao? Huynh không từ chối được nữa, chúng ta đã là phu thê rồi."
"Hả? Cô nói cái gì?" Tôn Vũ không tin vào tai mình, hắn vội vàng hỏi: "Như vậy đã là phu thê rồi? Cô nói gạo nấu thành cơm là thế này?"
Mi Trinh thật thà gật đầu, đáp: "Phu thê không phải là cởi sạch quần áo nằm trên một cái giường hay sao? Huynh cho là còn phải làm gì nữa?"
"Hộc!"Tôn Vũ thiếu chút nữa phun máu ra, may mà hắn cố nén lại. Cảm tạ ông trời, cảm tạ cha mẹ, cảm tạ cái thời đại này còn chưa phổ cập kiến thức sinh lý... Mình vẫn giữ được tấm thân đồng trinh, không có mất lần đầu tiên vào tay người con gái mình không thích. Mình vẫn giữ được hành vi tôn nghiêm của một nam nhân, không có hạ mình xuống thành một tên đầu heo chỉ suy nghĩ bằng nửa dưới.
Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng mỉm cười. Đương nhiên trong đáy lòng hắn vẫn có chút thất vọng, nhưng chút thất vọng đó so với việc bảo vệ tấm thân xử nam thì cũng không tính là gì cả.
Mi Trinh cũng không phải là kẻ ngu ngốc, lập tức cảm giác được tâm tình của Tôn Vũ đã thay đổi... Nàng khẩn trương ngồi dậy, gặng hỏi: "Huynh vì sao lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm? Ta rõ rồi, quê nhà của huynh... Cũng chính là ngôi làng tên Bắc Kinh kia, có phải việc trở thành phu thê còn có yêu cầu khác? Nói mau... huynh không nói ta sẽ cắn đó!"
"Không có... Tuyệt đối không có!" Tôn Vũ mau mắn nói: "Cũng giống như ở đây, chỉ cần cởi sạch y phục nằm trên giường là xong! Thực sự ta không có lừa cô."
Mi Trinh vui mừng. Nàng ngồi thẳng người dậy, hai tay che bộ ngực trắng nõn của mình rồi cười nói: “Bây giờ có thể xem thử võ tướng kỹ của ta rồi. Ta không phải phế vật, võ tướng kỹ của ta cũng không phải thứ vô dụng nhất thiên hạ. Ta muốn biến huynh thành một võ tướng hùng mạnh."
Thân thể Mi Trinh tỏa ra lục quang. Những tia sáng nhạt chiếu sáng căn phòng lên, bây giờ Tôn Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng làn da mềm mại cùng khuôn mặt xinh xắn của Mi Trinh. Trong phòng sáng lên rồi, Mi Trinh lại càng xấu hổ, nàng ép chặt hai tay vào bộ ngực, người cũng cố ý ngồi quay sang bên không để Tôn Vũ nhìn thấy bộ phận nhảy cảm. Nhưng Tôn Vũ lại nhìn được cái mông căng tròn, dáng người thon thả đẹp mê người của nàng.
Đúng lúc này, hai chữ "Vượng phu" ngưng kết trên đỉnh đầu Mi Trinh. Nàng bất chấp ngượng ngùng buông tay phải ra chỉ vào Tôn Vũ. Một tia sáng màu lục từ ngón tay nàng bắn về phía Tôn Vũ, hắn được bao trong một quầng sáng màu lục.
"Biến lợi hại đi, trượng phu của ta!" Mi Trinh lẩm bẩm: "Sau đó chứng minh ta không phải phế vật."
Nhưng lúc này chuyện lạ xảy ra. Chỉ thấy quầng sáng quanh thân Tôn Vũ bắn ra, toàn bộ vỡ nát thành những đám khói màu xanh bay quanh phòng...
"Huynh... Thân thể của huynh không tiếp nhận võ tướng kỹ của ta!" Mi Trinh kinh hãi, nàng không thèm che chắn bộ ngực của mình nữa mà nhào tới Tôn Vũ, hai tay đè lên lồng ngực của hắn. Nàng la lên: "Vì sao? Vì sao không tiếp nhân 'Vượng phu' của ta? Ta hiểu rồi, huynh vốn không nhận ta là thê tử, không coi mình là trượng phu của ta. Nam nữ thành thân ở quê hương của huynh nhất định còn có yêu cầu khác đúng không? Mau nói cho ta biết!"
Tôn Vũ thở dài, ngậm miệng không đáp. Hắn thầm nghĩ: ta đến từ hậu thế, trong tư tường không hề có chuyện khi phát sinh quan hệ thì nhất định phải kết hôn. Phải được ta thừa nhận trong lòng thì cô mới có thể là của vợ ta. Kể cả cô dùng sức mạnh bắt ta quan hệ thì nhiều lắm cũng chỉ là tình một đêm mà thôi. Chấp nhận một người trong lòng mình, việc này sao có thể dùng sức mạnh được?
Mi Trinh ngây ngốc một hồi lâu, đột nhiên nói: "Ta hiểu rồi, phải sinh con mới tính là phu thê đúng không? Được, bây giờ chúng ta phải sinh con... Sinh con phải làm thế nào? Huynh không nói thì ta đi hỏi Trịnh Huyền lão sư."
"Ôi! Nha đầu ngốc! Đừng dày vò mình nữa." Tôn Vũ than thở: "Thành thân là một loại cam kết trong tinh thần. Ta chấp nhận cô là vợ ta thì cô mới có thể là vợ ta. Kể cả sinh con thì ở quê ta cũng có thể không cần là vợ chồng."
Mi Trinh nghiêng đầu suy nghĩ rồi thở dài một hơi. Nàng khôi phục lại bộ dạng tiểu thư khuê các, sau đó trầm giọng nói: "Ta đã hiểu. Huynh không muốn ta, ta có làm bất cứ điều gì thì võ tướng kỹ của ta cũng không dùng được trên người huynh... Ta sắp đặt tất cả chuyện này chỉ phí công vô ích."
Tôn Vũ gật đầu. Tuy việc này rất đả kích Mi Trinh nhưng vẫn phải gật đầu. Hắn phải tỏ thái độ rõ ràng.
Mi Trinh đứng dậy, không che giấu thân thể của mình nữa, cơ thể nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt Tôn Vũ. Nàng hạ giọng đạo: "Tuy rằng quê nhà của huynh không tính như vậy là thành thân, nhưng ở nơi đây nam nữ thụ thụ bất thân. Chúng ta đã trần truồng ôm nhau thì ta không thể lấy ai khác ngoài huynh rồi. Ta đã trả mọi giả, không thèm để ý đến cả bản thân mình! Huynh không muốn ta, ta cũng không tìm người đàn ông nào khác có võ tướng kỹ nữa... Ta chỉ còn cách tự sát."
Tự sát? Hả! Làm sao ta lại quên mất trong lịch sử Mi phu nhân đã chết như thế nào. Trong “Tam quốc diễn nghĩa”, Triệu Vân chỉ không chú ý một chút mà Mi phu nhân đã lao đầu xuống giếng tự sát. Ta không thể để cho cảnh đó diễn ra tại thế giới này.
"Đừng chết! Ta đáp ứng rồi!" Tôn Vũ nôn nóng hô lên, trong đáy lòng Mi Trinh quả nhiên tin chuyện hôn nhân này là thật. Tôn Vũ thở dài nói: "Được rồi, ta sẽ lấy cô. Có điều chúng ta không cần sinh con gì gì đó, cô cũng đừng thoát y chui vào lòng ta nữa. Đến lúc thật sự cô yêu ta, ta cũng yêu cô, chúng ta sẽ hưởng thụ chuyện cá nước thân mật. Trước đó... Ta sẽ chỉ thừa nhận cô là thiếp thất của ta trên danh nghĩa, sẽ không thực sự phát sinh quan hệ phu thê."
Tôn Vũ có giới hạn của mình, không có tình yêu thì không thể làm chuyện đó!
"Lần này... Huynh còn gạt ta không?" Mi Trinh không tin mà hỏi lại.
"Không, lần này là thật." Tôn Vũ nghiêm túc nói: "Hiện tại muội là thiếp thất của ta rồi."
-----o0o-----