Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
  3. Chương 112 : Mỹ nhiệm nương thông minh nhất
Trước /141 Sau

[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 112 : Mỹ nhiệm nương thông minh nhất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-----o0o-----Bóng người thưa thớt trên các con đường trong thành Bắc Hải. Đàn ông trai tráng đều ghi danh tham gia đội quân hương dũng thủ thành, phụ nữ và trẻ em thì trốn trong nhà với tâm trạng lo sợ, hy vọng cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.

Lúc này Tôn Vũ đang dạo trên phố lò rèn. Bình thời nơi này luôn là khu phố ồn ào náo nhiệt, nhưng giờ đây đã trở nên vắng vẻ, một bong người cũng không thấy. Phía trước không xa có một cửa tiệm nho nhỏ bên đường, trước tiệm cắm một lá cờ nhỏ, phía trên vẽ một chiếc cung. Tôn Vũ thấy lá cờ này thì khẽ mỉm cười, cất bước tiến vào trong.

Thì ra Tôn Vũ đang đi tìm mua cung. Ngày hôm qua, sau khi hắn nhận được kỹ năng “Vượng phu” của Mi Trinh thì sức mạnh đã lớn hơn rất nhiều. Tam thạch cung kéo nhẹ đã gẫy mất, cho nên hắn thừa dịp đang tạm ngưng chiến, định đi mua một chiếc cung mới tốt hơn. Không chừng trong trận chiến sắp tới lại phải dùng đến.

Tôn Vũ vừa bước vào tiệm, hắn nhìn thấy một chiếc cung gỗ Bạch Hoa xinh đẹp treo trên cửa. Cây cung cong cong, thuôn dài, có sự cân đối hoàn mỹ, điều đó làm Tôn Vũ có lòng tin nhất đinh với ông chủ của tiệm này.

Tiếp tục đi vào trong, hắn lại thấy trên vách tường treo rất nhiều cung đủ mọi kiểu dáng, có cây do gỗ bạch hoa chế thành, có cây làm từ thân trúc, có cây làm từ gỗ bạch dương, còn có mây, dương liễu, sam, cung sừng trâu... Không hổ là cửa tiệm Vũ An Quốc giới thiệu, cung nơi này chắc hẳn là tốt nhất ở quận Bắc Hải.

Một người đàn ông đưa lưng về phía cửa tiệm đang làm một cây cung mây. Cảm giác được sau lưng có người đi vào, người đàn ông này cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói: "Muốn cung nào cứ tự mình chọn lấy, chọn xong hỏi ta giá là được..."

Tôn Vũ mỉm cười nói: "Ta muốn một thanh cường cung ngũ thạch trở lên!"

"Ngũ thạch?" Người nọ đột nhiên quay đầu lại, tò mò nhìn hắn rồi cười lạnh nói: "Ngũ thạch cung thì lực cánh tay phải tới năm trăm cân mới có thể kéo ra được. Đàn ông không có võ tướng kỹ, cao nhất chỉ có thể kéo ra tam thạch cung, ngươi muốn ngũ thạch cung làm cái gì?"

"Ha ha, tam thạch cung ta kéo phát là gẫy, không chịu nổi sức kéo của ta." Tôn Vũ cười nói: "Chỉ có cung ngũ thạch trở lên ta mới có đôi chút hứng thú."

Người nọ lạnh nhạt nhìn Tôn Vũ một hồi, đột nhiên ông ta lấy từ dưới bàn ra một thanh đại cung ném cho Tôn Vũ, nói: "Bắt lấy! Đây là tam thạch cung, ngươi có thể kéo ra, ta sẽ tìm ngũ thạch cho ngươi."

Tôn Vũ nhận lấy cây cung. Đây là một cây cung là từ gỗ du, dày dặn chắc chắn, nhìn rất xinh đẹp. Hắn mỉm cười, lệnh cho NM01 hoạt tính hóa tế bào của mình, sau đó giương cung, đưa tay kéo. “Rắc!” Cây cung bị gãy thành hai nửa.

Người chế cung hơi có chút kinh hãi, đàn ông có thể kéo được cung cứng ba trăm cân đã là chưa tưng nghe thấy, chớ nói đến kéo gãy cả tam thạch cung. Hắn cẩn thận đánh giá Tôn Vũ một lát, đột nhiên kích động chắp tay nói: "Thì ra ngài chính là người đàn ông biết võ tướng kỹ mà hai ngày qua người quận Bắc Hải tuyên truyền đây sao! Tiểu nhân là Trương Hằng, thật hân hạnh được gặp Tôn tướng quân!"

Tôn Vũ cười ha ha, nhưng cũng không nhiều lời.

Thợ chế cung Trương Hằng lại từ dưới bàn lấy ra một thanh đại cung đưa tới, chân thành nói: "Đây là ngũ thạch cung Tôn tướng quân muốn!"

Tôn Vũ nhìn kỹ, cây cung lần này là từ gỗ tử sam chế tác thành. Ở giữa cánh cung dùng thân mây già bện lại làm tay vịn, dây cung là dùng gân bò cùng dây kim loại bện xoắn thành,tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Tạo hình của cây cung vô cùng mỹ quan trang nhã. Cánh cung hình giọt nước mang tới cảm giác cân bằng một cách hoàn hảo, nhìn đã biết là một cây cung tốt.

Tôn Vũ đang chuẩn bị giương cung, Trương Hằng lại ném tới mấy cái nhẫn, nghiêm túc nói: "Ngài hãy đeo thiết ban chỉ rồi mới giương cung. Lực kéo năm trăm cân của dây cung là rất lớn, có thể sẽ cắt thương ngón tay, phải dùng thiết ban chỉ mới không bị thương."

Tôn Vũ gật đầu, đeo nhẫn vào. Sau đó tay trái nắm cánh cung, tay phải mang thiết ban chỉ dùng sức kéo, cánh cung chốc lát cong đến cực hạn, dây cung căng cứng, cả thanh cung bị kéo ra thành hình trăng tròn hoàn mỹ. "Vượng phu" phối hợp thêm NM01 quả thật bất phàm, Tôn Vũ kéo ngũ thạch cung còn cảm thấy sức lực vẫn dư thừa.

Chẳng qua điều này cũng đủ dọa chết Trương Hằng rồi, hắn kích động nói: "Thật sự kéo được rồi... Nam nhân cũng có thể kéo ra ngũ thạch cung… Trời ạ! Quá mạnh mẽ!” Tội nghiệp cho người thợ chế cung này, từ ngày hắn làm ra ngũ thạch cung này còn không có một người có tư cách sử dụng nó. Ngay cả người mạnh nhất Bắc Hải là Võ An Quốc cũng không dùng được cung cứng mạnh như vậy, bởi vì nàng dùng chùy chứ không quen dùng cung.

Nhưng Tôn Vũ còn chưa hài lòng, Hắn cười hì hì, nói với Trương Hằng: "Ngươi còn có lục thạch hoặc là thất thạch cung hay không?"

Trương Hằng: "..."

Đáng tiếc, nhìn bộ dạng người này cũng biết hắn không có cây cung nào tốt hơn rồi. Tôn Vũ thở dài, trong lòng có chút buồn bực hỏi: "Làm theo yêu cầu một cây thất thạch cung mất thời gian bao lâu?"

Trương Hằng trợn mắt há hốc mồm nói: "Tiểu nhân làm không được... Ngũ thạch cung đã là cực hạn của tôi rồi."

Chậc, thật phiền phức! Tôn Vũ thất vọng nói: "Được rồi, ta mua cây ngũ thạch cung này trước đã." Trên người Tôn vũ có chút tiền Vũ An Quốc đưa cho, hắn liền lấy ra đưa cho người thợ chế cung.

Trương Hằng thu tiền, lại nói: "Tôn tướng quân, ngài là niềm kiêu ngạo của nam nhân chúng ta. Tiểu nhân mặc dù không chế tạo được loại cung tốt hơn nhưng tôi biết thiên hạ này có một người có thể làm ra tới giới hạn cao nhất là thập thạch Thiết thai cung."

"Ồ!" Tôn Vũ hứng thú hỏi: "Thập thạch? Đây không phải là sức phải tới một ngàn cân mới có thể kéo cung được sao? Dạng yêu quái nào mới sử dụng được? Vừa rồi ta kéo ngũ thạch cung tuy vẫn còn dư sức nhưng phải tăng gấp bội sức thì ta chắc chắn là không đủ."

Trương Hằng cười bồi nói: "Tướng quân thân là nam nhân, có thể nhẹ nhàng kéo ra năm thạch cung đã rất giỏi rồi. Thập thạch cung... Tiểu nhân cũng chưa nghe nói qua có người có thể kéo được. Tiểu nhân chẳng qua là biết có người có thể chế ra nó."

"Là ai có thể chế tạo?" Tôn Vũ thuận miệng hỏi.

"Công thần!" Trương Hằng ra vẻ tự hào nói: "Tất cả cơ các quan khí cụ trong thiên hạ Công thần đều có thể chế tạo được, hơn nữa còn làm với chất lượng tốt nhất. Nàng là thần trong lòng thợ thủ công chúng ta."

Tôn Vũ vừa nghe lời này liền vui mừng trong lòng: một trong mười thần tướng? Các thần tướng trước mắt ta đã biết có "Chiến thần" Quan Vũ, "Đấu thần" Trương Phi, "Y thần" Hoa Đà, thêm "Công Thần" này nữa là được bốn người rồi.

Hắn vội vàng hỏi: "Vị Công thần này ở nơi nào? Tên họ là gì?"

Người chế cung Trương Hằng lắc đầu nói: "Tiểu nhân cũng không biết nàng tên họ là gì, chỉ biết là đó là một nữ nhân có võ tướng kỹ là 'Công thần'. Dựa vào võ tướng kỹ này nàng có thể chế tạo ra vũ khí thần kỳ cùng các cơ quan mà người thường không thể chế tạo ra được. Về phần chỗ ở của nàng... Nghe nói lần trước nàng từng xuất hiện ở Trường Sa, chế tạo một thanh cung tốt cho một nữ tướng tên là Hoàng Trung, sau đó lại không biết đi nơi nào nữa rồi."

Trời ạ! Nói thế khác gì không nói chứ! Tôn Vũ rất bực mình. Chớ nói là nàng từng xuất hiện ở Trường Sa rồi lặn mất hút, cho dù là nàng vẫn ở Trường Sa không chạy đi đâu thì hiện tại ta cũng không có cách nào bôn ba ngàn dặm đi tìm nàng để làm cung được.

Tôn Vũ đeo ngũ thạch cung mới mua lên trên lưng. Hắn ra khỏi cửa tiệm, chậm rãi đi trở về đầu thành, vừa đi vừa nghĩ: ta dùng ngũ thạch cung đi ám sát Dương Phụng, nói không chừng có thể giải vây rồi. Chẳng qua là Dương Phụng chưa chắc dám đi tới trước trận hai, nếu không thì nửa đêm đi đánh lén?

Hắn vừa đi tới bên cạnh Khổng Dung thì nghe thấy lính từ vọng quan sát phía xa hô to: "Mau nhìn ngoài thành, trong quân Hoàng Cân trung có chuyện khác thường..."

Trên đầu thành mọi người đều tò mò nhìn về phía giặc Hoàng Cân ở bên ngoài. Chỉ thấy một luồng kim quang ngất trời lóe lên trong quân Hoàng Cân. Giữa không trung tựa hồ còn có một con Thanh long bay lên, ngay sau đó kim quang và Thanh long cùng nhau biến mất không thấy gì nữa. Cờ soái mang chữ "Dương" trong quân Hoàng Cân đổ ngã trên mặt đất.

Sau đó vô số Hoàng Cân tặc khóc hô ầm ĩ: "Quái vật! Yêu quái! Có yêu quái giết chết Dương đại soái! Chạy mau! Chạy mau!"

Ầm! Giặc Hoàng Cân ầm ầm tan ra như đê vỡ. Không bao lâu chúng đã bỏ chạy hết sạch không còn một mống.

"Giặc Hoàng Cân đang làm cái trò quỷ gì vậy?" Tôn Vũ kỳ quái hỏi.

Dĩ nhiên ai cũng sẽ không nghĩ tới trước đó vài khắc, Quan Vũ bị nhánh cây quẹt đứt râu đã nổi giận đùng đùng giết vào trong quân Hoàng Cân. Một đám giặc Hoàng Cân liều mạng xông tới ngăn cản nhưng bị Quan Vũ xuất ra chí bảo kỹ. Từ trong Thanh long yển nguyệt đao có một con Thanh long khổng lồ bay ra dọa cho lũ giặc Hoàng Cân sợ vãi đái, nào còn tên nào có gan dám nhào ra ngăn cản. Quan Vũ mượn uy Thanh long phá vỡ mấy vạn giặc Hoàng Cân, mở ra một đường máu. Thanh long yển nguyệt đao tám mươi hai cân vung lên, một đao chặt bay đầu Dương Phụng…

Lúc này ba tỷ muội Lưu Quan Trương lại quay trở vào khu rừng, đang đi về hướng bắc. Trương Phi một bên uống rượu, một bên bĩu môi nói: "Nhị tỷ lại đi nhầm đường nữa rồi. Rõ ràng là đi về huyện Bình Nguyên, thế nào mà tỷ lại dẫn chúng ta tới núi Đại Hưng rồi?"

Quan Vũ vuốt vuốt chòm râu giả của mình, đau lòng nhìn chỗ hai cọng râu bị đứt, nàng mếu máo nói: "Đi nhầm cũng tốt, chúng ta ban đầu từ Trác huyện xuôi nam không phải là vì tới núi Đại Hưng giết chết Trình Viễn Chí, giải trừ uy hiếp cho Trác huyện hay sao? Hiện tại chỉ là đường đi vòng vèo một chút, nhưng mục đích cuối cùng là đạt thành rồi đấy thôi."

Lưu Bị ở bên cạnh ôn nhu cười nói: "Nhị muội nói rất có lý, đây gọi là sai có chỗ hay của sai. Trình Viễn Chí đã bị đào viên tam tỷ muội chúng ta đánh bại, coi như chúng ta giúp đỡ Hán thất rồi."

Quan Vũ gật đầu nói: "Đúng, chúng ta muốn giúp đỡ Hán thất! Trước đánh đổ giặc Hoàng Cân, sau đó lại đi đánh Lữ Bố, đánh Đổng Trác, đánh bay tất cả lũ bại hoại!"

Trương Phi nấc một cái, hỏi: "Nhị tỷ, bây giờ chúng ta là đang đi tới đâu đó vậy?"

"Chúng ta đang đi về phía nam." Quan Vũ rất khẳng định: “Huyện Bình Nguyên ở phía nam núi Đại Hưng, cho nên chúng ta phải đi về hướng nam."

"Ồ! Thì ra mình đang đi hướng nam." Lưu Bị và Trương Phi cùng gật đầu khen: "Nhị muội(tỷ), vẫn là nhờ khả năng tìm đường lợi hại của tỷ, hai người chúng ta cũng không rõ phương hướng lắm."

Quan Vũ đắc ý nói: "Ha ha, ta là mỹ nhiệm nương Quan Vân Trường thông minh nhất thiên hạ, tìm đường chỉ là chuyện vặt thôi! Ha ha ha, theo ta đi hướng nam, chắc chắn không sai."

Ba người vừa trò chuyện vừa đi về hướng bắc.

-----o0o-----

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Copyright © 2022 - MTruyện.net