Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Minh Vương Sủng Phi
  3. Chương 106 : Chương 86.2
Trước /107 Sau

[Dịch]Minh Vương Sủng Phi

Chương 106 : Chương 86.2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhan Nhiễm Tịch không biết suy nghĩ trong lòng Dạ Thương Minh, bật cười nói: "Tốt lắm, chỉ cần ngươi thật lòng ở bên ta, ta sẽ không rời bỏ ngươi."

Dạ Thương Minh nở nụ cười, khuôn mặt vui vẻ nói: "ngươi có như thế nào đối với ta cũng không có vấn đề gì."

Nghe lời Dạ Thương Minh nói, Nhan Nhiễm Tịch ho nhẹ, lựa chọn không để ý, rốt cuộc là ai nói Minh vương lãnh khốc vô tình, bộ dáng hiện tại chính là vô lại.

Làm mặt nghiêm túc nói: "Tốt lắm, đừng nhiều lời như vậy, chớ quên chuyện chúng ta muốn làm ."

Dạ Thương Minh nhún vai, dáng vẻ nghiêm túc trở lại.

Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng đập cửa, Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch nhìn nhau cười, rốt cục cũng đến đây.

Cửa mở ra, thấy hai người đang ôm nhau, người tới cảm thấy xấu hổ, nhưng không có bỏ đi, mà là ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn hai người đang ôm nhau, thản nhiên nói: "Các ngươi tìm ta tới làm gì?"

Nhan Nhiễm Tịch thở dài, đẩy Dạ Thương Minh ra, không để ý tới vẻ oán giận của Dạ Thương Minh, thản nhiên nói: "Đại ca chẳng lẽ không muốn báo thù sao?"

Người tới đúng là Nhan gia Nhan Bùi Luân, đại ca Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Bùi Luân nhìn cả người Nhan Nhiễm Tịch t oát ra khí chất cao quý, chuyện tình mấy ngày nay hắn cũng nghe nói qua, thật không ngờ người hắn vẫn luôn bảo vệ lại cường đại như vậy, hắn lúc trước lại còn ngu ngốc đi lãnh viện cùng nàng nói điều kiện, thì ra cho tới bây giờ nàng đều không cần, nếu nàng muốn rời đi ai có thể ngăn được nàng, tuy rằng không có đạt được mục tiêu, nhưng nàng vẫn cho hắn giải dược, bằng không Kiều Phi không sống được thời gian dài như vậy, nghĩ đến Kiều Phi, Nhan Bùi Luân ánh mắt ảm đạm, chính mắt hắn nhìn thấy huynh đệ của hắn bị người đánh bay xuống vách núi đen, hắn chung quy cứu không được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn huyết nhục mơ hồ, ánh mắt mang theo cừu hận mà chết. hắn cảm thấy chỉ cách một cánh tay mà thôi nhưng vẫn không cứu được Kiều Phi.

Nhan Nhiễm Tịch lên tiếng phá bỏ sự trầm tư của Nhan Bùi Luân: "Đại ca, có gì cứ nói?"

Nhan Bùi Luân ngẩng đầu, nhìn thẳng Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "ngươi có năng lực gì làm cho ta tin ngươi có thể báo thù?"

Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Ngươi đây là nghi ngờ ta sao? Chớ quên, cho dù là không có ta, ngươi cũng sẽ bị Nhan Phi Quỳnh lơi dụng. Ngươi không nên băn khoăn khi hợp tác với ta?"

"Ngươi điều tra ta?" Nhan Bùi Luân nhíu mi hỏi.

"Ta đến nơi này, nghe thấy Kiều Phi đã chết, nếu đã nhận định Kiều Phi là bằng hữu của ta, muốn báo thù tất nhiên là đã có sự chuẩn bị tốt, ta không có nói suông, cho nên ta cũng không có giám thị ngươi, ta chính là giám thị toàn bộ Tây Tần, ta phải làm Tây Tần rối loạn một phen, làm cho hắn càng loạn." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói, trong mắt tràn lan cái nhìn nguy hiểm.

Nhan Bùi Luân lắc đầu, cười khổ nói: "ngươi đã làm cho Tây Tần rối loạn rồi. Nói đi ngươi muốn hợp tác với ta như thế nào?"

Đáp án này Nhan Nhiễm Tịch sớm đã nghĩ tới.Không có khách khí nói: "đem sản nghiệp ngươi sở hữu giao cho ta."

Nhan Bùi Luân thật sâu nhìn vào mắt Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Có thể, nhưng ta muốn biết thế lực của ngươi, ta không muốn lần này đặt cược lại bại trận, nhưng ngươi yên tâm, thân phận của ngươi ta tuyệt đối sẽ không nói với một ai, cho tới chết ta vẫn giữ trong lòng."

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, nàng không có lý do gì tin tưởng hắn, cho dù hắn là đại ca.

Nhan Bùi Luân thở dài, cười khổ mà nói nói: "có biết vì sao ta nhất định muốn báo thù không?"

Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén trong tay, lẳng lặng nghe.

"các ngươi nhất định sẽ không tin ta và Kiều Phi lại thân nhau như vậy, kỳ thật chính ta cũng không tin, dù sao chúng ta đều là quan gia đệ tử, mỗi người kết giao đều có mục đích nhất định, đơn giản chính là vì lợi ích của gia tộc. khi bắt đầu ta cũng có mục đích như vậy."

Nhan Bùi Luân cầm lấy cái chén, vô ý thức uống một ngụm trà, vẻ mặt khẩn trương, tiếp tục nói: "Chính là sau khi hắn cứu ta, làm cho suy nghĩ ban đầu của ta thay đổi, hắn trở thành huynh đệ tốt của ta, nhưng lỗi là do ta, ta không cẩn thận, không cẩn thận, yêu thương hắn."

Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh không có quá mức kinh ngạc. Đối với Nhan Nhiễm Tịch việc này nàng đã gặp, nghe thấy rất nhiều lần. nó đã thành thói quen trong tiềm thức của nàng.

Mà đối với Dạ Thương Minh mà nói, chỉ cần không liên quan tới Nhan Nhiễm Tịch thì đều không sao cả, nhưng chuyện của Nhan Bùi Luân cũng nhắc nhở hắn rằng, trên thế giới này có nhiều người không bình thường, cho nên hắn không chỉ cảnh giác với nam nhân, nữ nhân hắn cũng không thể buông tha, đứa nhỏ cũng không được, Dạ Bảo Bảo chính là một trong số đó.

Không nghĩ tới Nhan Nhiễm Tịch cùn Dạ Thương Minh không có khinh thường mình, Nhan Bùi Luân ngược lại có chút không quen , nhưng là đã kể ra : "ta không biết tình cảm của ta đối với hắn sao lại trởn nên như vậy, chỉ biết là khi tá phát hiện đã không còn kịp, ta đã muốn luân hãm , các ngươi khả năng cảm thấy thực bất khả tư nghị, tuy rằng ta không cảm thấy các ngươi khinh thường ta, có lẽ đối với các ngươi là không sao cả, nhưng ta vẫn bị dày vò , ta không dám nói ra với hắn, ta sợ hắn rời xa ta, ta nghĩ cứ như vậy đi, luôn luôn bên cạnh hắn làm một người bằng hữu là được rồi. Thời điểm ngươi xuất giá, ta mới phát hiện, nguyên lai hắn là thích ngươi, trong lòng tuy rằng thực chua sót, nhưng ta vẫn như trước không nói gì. Nhìn hắn gầy yếu, ta muốn mang ngươi đến trước mặt hắn.

Ta hiểu được, cho nên không muốn làm cho hắn thống khổ, nhưng chung quy là ta ích kỷ, nhưng ta sợ lúc đó ngươi cũng sẽ không đi theo ta." Thời điểm Nhan Bùi Luân nói nhìn thoáng qua Dạ Thương Minh, tuy rằng Dạ Thương Minh nãy giờ không nói gì, nhưng hắn cảm giác được một trận áp lực vô hình, chẳng lẽ Minh vương đang ghen.

"Chính là thật không ngờ cuối cùng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu lúc ấy Nhan Phi Quỳnh không hứa hẹn, ta không theo đuổi lợi ích, nếu lúc ấy hắn không đem chuyện đó nói ra, như vậy mọi việc sẽ không phát sinh, Kiều Phi cũng sẽ không chết, nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, ta chỉ muốn biết thực lực của ngươi bây giờ đến đâu để ta có thể tin tưởng ngươi."

Nhan Nhiễm Tịch cầm ly trà trong tay, sau đó thản nhiên nói: "Ám vực ám đế."

'Ba' ly trà rơi trên mặt đất, âm thanh thâm thúy, dị thường rõ ràng.

Nhan Bùi Luân cưỡng chế ý nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn ly trà bị bể, xấu hổ hỏi: "Ha ha, tiểu muội chẳng lẽ biết Ám vực ám đế?"

Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén, giương mắt nhìn Nhan Bùi Luân, thản nhiên nói: "Ta chính là Ám vực ám đế."

"Ha ha, không cần nói giỡn, làm sao có thể?" cười một tiếng, Nhan Bùi Luân trong lòng cảm thấy kinh hãi, làm sao có thể, cho dù biết nàng không nói dối nhưng vẫn không thể nào tin tưởng.

Ám vực ám đế, đó không phải là người bình thường, đối với thiên hạ là một thần thoại, Ám vực ám đế thế giới này không ai dám đi trêu chọc, không ngờ lại là người trước mắt hắn, người mà mọi người tưởng là yếu đuối vô năng.

"Chuyện này khó chấp nhận sao?" Nhan Nhiễm Tịch nhìn thần sắc trên mặt Nhan Bùi Luân, thản nhiên hỏi.

Nhan Bùi Luân cười khổ nói: "đúng là không dễ dàng chấp nhận? vẫn biết là ngươi không giống người khác, nhưng không ngờ lại khác biệt như vậy, ngươi bảo ta chấp nhận như thế nào ? Ta không ngờ Ám vực ám đế lại có thể là ngươi? Như vậy, ngươi cần ta giúp làm gì?"

Đúng vậy, có Ám vực ám đế ở đây, hắn còn có tác dụng gì, chỉ cần Ám vực nhẹ nhàng động thủ đã có được Tây Tần trong tay.

"Giết gà phải dùng tới dao nhọn, đối với Tây Tần tuy rằng đã loạn, hơn nữa còn có ngoại nhân, ta không muốn Tây Tần vô dụng, ta muốn Tây Tần thật cường đại, ta sẽ là người đứng phía sau?" Nhan Nhiễm Tịch tự tin nói chuyện.

Nhan Bùi Luân trong lòng chua sót: "Vì sao? Vì sao ngươi không có sớm xuất hiện, nếu ngươi sớm xuất hiện hắn sẽ không phải chết, vì sao lại cho ta cơ hội, ta tình nguyện đứng ở xa nhìn chỉ muốn hắn sống thật tốt."

Nhìn Nhan Bùi Luân suy sút, Nhan Nhiễm Tịch không có lời nào để nói, nàng nghĩ đến lúc Kiều Phi còn ở Nam Lân Quốc, hắn ở chỗ này chờ nàng, nhưng nàng thật không nghĩ tới hắn có thể chết.

"Ta chỉ có thể nói xin lỗi, ta sẽ báo thù cho hắn, Kiều Chí Hiền ta sẽ giao cho ngươi, cho ngươi tự tay giết hắn, nếu ngươi đã hiểu rõ thì mang khế ước những nơi ngươi sở hữu đưa cho ta, đi đến Mê tìm ta, thời gian chỉ có ngày hôm nay, nếu ngày mai ngươi chưa có tới như vậy ta sẽ nghĩ là ngươi buông tha, ta cho ngươi cơ hội đừng làm ta thất vọng."

Nói xong kéo Dạ Thương Minh ly khai, lưu lại Nhan Bùi Luân ngồi ở đây bi ai.

"Kiều Phi, A Phi... A..."

"Tịch Nhi, thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo rồi hãy trở về." Dạ Thương Minh cười nói.

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ: "Thời gian còn sớm, không bằng hiện tại đi xem tứ muội, đã lâu không có thấy nàng, ngày mai bọn họ xẽ vào hoàng cung, muốn gặp thật không dễ dàng."

Dạ Thương Minh bất đắc dĩ, biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, gật đầu, ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch đi Dực vương phủ.

Mới vừa đến, một hạ nhân đi ra đón tiếp, tôn kính nói: "Hai vị chính là Minh vương cùng Minh vương phi phải không? Vương gia nhà ta đợi đã lâu, xin mời."

"Dẫn đường đi." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói.

Hai người cũng không kinh ngạc, thong dong đi sau người này, nếu việc này cũng không nghĩ tới, Nhan Nhiễm Tịch lo lắng nên thay đổi người.

Hạ nhân nhìn Minh vương đi ở phía trước, thế giới này là nam tôn nữ ti, cao nhất là cường giả, dù nói như thế nào, Dạ thương Minh lại để Nhan Nhiễm Tịch ra lệnh là không được, nhưng nhìn hắn lại không có biểu tình gì, vẫn như trước ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch, đều xem những việc lúc nãy đều là binh thường, xem ra bên ngoài đồn là không sai không hổ là Minh vương sủng phi.

Vương phủ so với ngày trước đã loạn hơn không ít, nghĩ lại lúc hoàng cung xảy ra biến cố không loạn cũng không được.

Hoàn Nhan Dực Trạch cùng Nhan Hàm Tuyển đi ra đón, nhìn hai người tình cảm có vẻ tốt.

Nhan Nhiễm Tịch hạ mi mắt, che dấu suy nghĩ trong lòng.

"Tỷ tỷ." Nhan Hàm Tuyển cười đi tới: "Tỷ tỷ, đến Tây Tần nhiều ngày như vậy, giờ mới tới thăm ta?"

Nhan Nhiễm Tịch lộ ra nụ cười nhẹ: "Mấy ngày nay Tây tần thực loạn, chắc muội cũng biết, sự việc nguy cấp như vậy ta làm sao có thể tới thăm ngươi, nhưng thật ra Dực vương, không, hiện tại phải nói là Hoàng Thượng, chúng ta đã gặp qua mặt nhau nhiều lần."

Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch , Hoàn Nhan Dực Trạch rõ ràng cảm giác được Nhan Hàm Tuyển thân mình cứng đờ, mày nhíu lại, chuyển sang chuyện khác nói: "Minh vương cùng Minh vương phi thật vất vả, đứng ở chỗ này làm cái gì, xin mời vào trong."

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ gật đầu, Dạ Thương Minh liền ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch đi vào, lúc này Dạ Thương Minh giống như cái gì cũng nghe Nhan Nhiễm Tịch, căn bản không giống với hình tượng của một vị vương gia, Nhan Nhiễm Tịch nói cái gì liền là cái đó, hắn như thể là hạ nhân của nàng, thật không xứng với danh hiệu Minh vương của hắn.

Tùy ý ngồi xuống, Nhan Hàm Tuyển cười nhẹ nhìn Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch, đối với Nhan Nhiễm Tịch nói: "Xem ra tỷ tỷ quả thực hạnh phúc, tỷ phu rất yêu tỷ tỷ."

Nhan Nhiễm Tịch cười cười: "Muội muội không phải cũng thực hạnh phúc sao? Hoàng thượng đối với muội thật để ý, vương phủ to như vậy chỉ có một mình muội, đây chính là độc sủng, khiến cho người ta hâm mộ."

"Có cái gì tốt mà hâm mộ, Tịch Nhi nếu muốn, trở về ta cũng sẽ độ sủng nàng." Dạ Thương Minh dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, trong giọng nói tràn đầy thật lòng, nếu Nhan Nhiễm Tịch muốn hắn sẽ thỏa mãn nàng , dù sao nữ nhân hậu viện hắn cũng không cần.

Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt nhìn Dạ Thương Minh một cái, đối với Hoàn Nhan Dực Trạch cùng Nhan Hàm Tuyển cười.

Nhan Hàm Tuyển cúi đầu lộ ra tươi cười chua sót, thản nhiên nói: "có đôi khi bề ngoài chỉ là giả dối, tỷ tỷ cũng không cần chế giễu ta."

Hoàn Nhan Dực Trạch không khỏi nhíu mi.

Nhan Nhiễm Tịch nhìn hai người ý vị thâm trường nói: "ta muốn cùng hoàng thượng nói một số việc. có một số chuyện cần phải chuẩn bị."

Ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch mọi người hiểu được, Dạ Thương Minh không chút nào do dự đứng dậy rồi đi ra ngoài, Nhan Hàm Tuyển nhìn thoáng qua Dạ Thương Minh, lại nhìn về phía người kia, đối với Hoàn Nhan Dực Trạch, trong mắt hiện lên vẻ đau xót, cũng đứng dậy ly khai, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Hoàn Nhan Dực Trạch lạnh nhạt nhìn Nhan Nhiễm Tịch, hỏi: "Vương phi lần này tới tìm ta là vì chuyện gì?" hắn là một người vô dụng, hắn không phải Hoàn Nhan Hàn Cách, trải qua một chuyện kia hắn không thể tin được Nhan Nhiễm Tịch lại cường đại như vậy, hắn không dám đối đầu với nàng.

Nhan Nhiễm Tịch cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng nói: "Cùng ta liên hợp đối phó Kiều gia."

Một câu khiến Hoàn Nhan Dực Trạch hiểu được ý của Nhan Nhiễm Tịch, ngày đó ở cung yến Nhan Nhiễm Tịch nói tới người kia, hắn đến nay cũng không có suy nghĩ cẩn thận, nhưng hiện tại đã biết rõ , người kia hẳn là Kiều Phi, nhưng bọn họ sao lại có quan hệ?

"Ta vì sao phải giúp ngươi?" Hoàn Nhan Dực Trạch nhíu mày hỏi.

"Bởi vì ta có năng lực đem ngươi đưa lên cái vị trí kia, liền có năng lực đem ngươi từ vị trí kia kéo xuống, nếu ngươi không tin, có thể thử một lần, có rất nhiều người muốn làm hoàng thượng."

Nhan Nhiễm Tịch không chút để ý nói, không có đem Hoàn Nhan Dực Trạch để vào trong mắt.

"Ngươi chắc không phải chỉ có yêu cầu này?" những lời này là gián tiếp đáp ứng Nhan Nhiễm Tịch, cũng thừa nhận hắn không dám nghi ngờ Nhan Nhiễm Tịch .

"Thực thông minh, tuy rằng người thông minh bình thường đều sống không lâu, nhưng là có ta ở đây, ngươi sẽ không dễ dàng chết, ta còn có một điều kiện, chính là nếu về sau ta có nhu cầu, Tây Tần phải giúp vô điều kiện."

Hoàn Nhan Dực Trạch nheo lại ánh mắt, những lời này nói thật đơn giản, nhưng hắn không có đường nào để lui, vẫn là đáp ứng nàng: "Hảo."

Quảng cáo
Trước /107 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tương Tư Như Cố

Copyright © 2022 - MTruyện.net