Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ed: Acchan
Nhan Nhiễm Tịch khinh thường nhìn Ám vệ trước mắt, chẳng nhẽ nàng đường đường là Ám đế Ám vực ngay cả lính tôm tướng cua này cũng có thể đối phó sao?
“Tứ Hoàng tử, ngươi đây là xem trọng ám vệ của ngươi, hay là đang coi thường bản đế?”
Bắc Trữ Hoành híp mắt một cái, hắn chưa từng thấy qua Ám đế ra tay, bởi vì người nhìn thấy qua đã muốn đi vào địa ngục, lúc này hai tay hắn nắm chặt bán đứng hắn, cố gắng trấn định nhẹ nhàng cười nói: “Kỳ thực chúng ta cũng không cần phải làm đến bước này, đã sớm nghe nói Ám đế cho nên muốn gặp mặt, mới ra hạ sách này”
Nhan Nhiễm Tịch cũng là cười khẽ một tiếng: “Nga? Chuyện gì có thể để cho Tứ Hoàng tử ra hạ sách này chứ?”
Ngữ khí nhẹ nhàng, khinh thường, rõ ràng chính là châm chọc, nhưng là một thân sát khí quả thật làm cho người ta không dám phản kháng.
Ẩn nhẫn xuống dưới: “Không biết đối với Bắc Tiêu quốc, Ám đế có ý kiến gì?”
Đã sớm đoán được Bắc Trữ Hoành lòng muông dạ thú, khẽ cười nói: “Không có ý kiến gì, Ám vực của bản đế còn không quản được, lại làm sao có thời gian đi ý kiến chuyện của người khác?”
Trực tiếp cự tuyệt, Nhan Nhiễm Tịch chỉ thầm nghĩ phải tự bảo vệ thực lực của mình, cái khác nàng quả thực không có thời gian suy nghĩ.
“Lẽ nào Ám đế không muốn quyền lợi của mình lớn hơn sao, vẫn là nói mục tiêu của Ám đế cũng chỉ đến đây? Chớ quên Minh điện vẫn đứng trên đầu Ám đế a” Tuy nói Ám đế và Minh điện nổi danh, thế nhưng nếu thật là nổi lên xung đột, Minh điện cũng sẽ đè đầu Ám vực, đây là việc mọi người đều biết, chính là Minh điện cùng Ám vực không có xung đột, mỗi lần vừa có tranh, hai bên sẽ tự động né tránh, cho nên mặc kệ là Minh điện hay là Ám vực, chung quy không ai dám khiêu khích.
Nhan Nhiễm Tịch đối với lần này cũng không có một tia tức giận, tuy rằng nàng không hiểu vì sao mỗi lần Minh điện đều có thể tránh bọn họ, giống như bọn họ tránh Minh Điện vậy, nếu thật sự đánh nhau, Nhan Nhiễm Tịch nàng cũng tuyệt đối không thua, cùng lắm thì liền đồng quy vu tận.
“Tứ hoàng tử thật đúng là một người có tâm tư tinh tế, cái này đều biết, bản đế luôn luôn không có dã tâm, cũng không muốn được nhiều quyền lực, về phần Minh điện, ngươi cũng thấy đấy, mấy năm qua chúng ta cũng không có xung đột, tin tưởng Điện chủ Minh điện cũng biết được Ám đế ta đây không thành được đại sự gì, cho nên vẫn không can thiệp, lại nói bản đế nhưng thật ra là may mắn a”
‘Bậy bạ” trong lòng Bắc Trữ Hoành hiện ra hai chữ này, nếu ngươi không có dã tâm thì Ám vực sao có khả năng phát triển thế lực đến như vậy?
Lộ vẻ tức giận: “Ám đế đây là không muốn?”
“Bản đế đối với chuyện này thực không có hứng thũ, huống hồ chúng ta vẫn là địch nhân a” Nhan Nhiễm Tịch luôn luôn nhỏ mọn, dám động người của nàng, thực sự là to gan lớn mật “Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ, bất quá ta sẽ không giết các ngươi, có một ngày Bích Du sẽ tự mình rửa nhục”
Nhẹ nhàng cười, khóe miệng tà mị, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt liền mang theo Bích Du biến mất trước mặt mọi người, chỉ còn lại trong không khí thanh âm dụ hoặc: “Chúng ta còn có thể gặp mặt”
Chính là công phu trong nháy mắt liền biến mất không thấy, Bắc Trữ Hoành mở to hai mắt nhìn, đẩy ra ám vệ phía trước, không dám tin nhìn, tất cả mọi người vẻ mặt là rung động, đây là cái võ công gì, cho dù là tuyệt đỉnh khinh công cũng không có đến loại trình độ này đi.
Một câu “Chúng ta còn có thể gặp mặt” kia, làm cho Bắc Trữ Hoành hoảng thần
Tới vô ảnh, đi vô tung, nếu thật sự là muốn mạng hắn, chỉ sợ cũng là điều dễ dàng.
Mang theo Bích Du đi đến vùng ngoại thành, đánh một tiếng vang, một bóng người hiện hiển ở trước mặt hai người: “Vô, ngươi đưa Bích Du trở về”
“Là” Lạnh lùng một tiếng, biểu thị khuôn mặt vô tình dưới mặt nạ.
Đây là cái bóng của Nhan Nhiễm Tịch, chưa từng rời đi Nhan Nhiễm Tịch mười thước ở ngoài, làm việc gì cũng không vượt quá một canh giờ, hắn trung tâm đều cho Nhan Nhiễm Tịch, ngoại trừ Nhan Nhiễm Tịch thì không có người nào thấy bộ dáng của hắn.
Bích Du vẻ mặt thống hận nhìn Nhan Nhiễm Tịch nói: “Chủ tử, Bích Du lần này sơ suất, chuyện như vậy về sau cũng sẽ không xảy ra nữa”
Đối với Bích Du mà nói, Nhan Nhiễm Tịch chính là mệnh của nàng, nàng liều mạng để đi đến vị trí bây giờ đơn giản chính là có thể liếc mắt nhìn Nhan Nhiễm Tịch một cái, sự tình hôm nay nàng có cảm kích nhưng cũng là tự trách, nàng thề cuối cùng có một ngày nàng sẽ đứng bên người Nhan Nhiễm Tịch.
Nhan Nhiễm Tịch khoát tay: “Lần này thôi, trở về lĩnh phạt, mấy ngày hôm nau không cần đi ra làm nhiệm vụ”
Bích Du cắn môi, trong mắt hàm chứa nước mắt, cho dù chết nàng cũng không sợ, sợ chính là mất đi Nhan Nhiễm Tịch coi trọng: “Là, Bích Du đã biết”
Nhan Nhiễm Tịch không có hé răng, biến mất ở trước mắt hai ngươi, Bích Du tay nắm chặt tay, Bắc Trữ Hoành, nàng nhớ kỹ.
Thời gian nửa tháng trôi qua, tất cả đều yên lặng.
*Mai Trai trong Mỹ thực trai *
Nhan Nhiễm Tịch thưởng thức một chút trà, lười híp mắt, bởi vì lấy cớ phải xuất giá, lúc này nàng cũng có thể tùy ý ra vào Lãnh viện.
Hôm nay đến Mỹ thực trai chủ yếu là thả lỏng một chút, tuy rằng nàng mỗi ngày đều ở đây thả lỏng.
“Một trận ồn ào, Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi lên.
Cổ Điệp thấy Nhan Nhiễm Tịch không vui, thấp giọng nói rằng: “Lại có người dám tới đây gây chuyện, tiểu thư có muốn ta đi ra xem một chút hay không?”
Nhan Nhiễm Tịch khoát tay áo “Việc này giao cho Tống thúc là được”
Nàng cũng không muốn để người khác chú ý, không ngờ rằng đại danh nàng hiện tại đã muốn lan xa.
Cổ Điệp gật đầu, lại đứng trở về.
Nhưng mà thanh âm chẳng những không biến mất, ngược lại còn lớn hơn, còn có thanh âm đập bể đồ đạc, Nhan Nhiễm Tịch để chén xuống: “Cổ Điệp đi xem một chút đi”
Cổ Điệp vừa nghe liền hưng phấn: “Là” Sau đó chạy vội ra ngoài.
Khinh Âm ôm Tiểu Hắc thản nhiên nói: “Người dám ở trong này gây sự, lại làm cho Tống thúc không thể làm gì, sợ rằng chỉ có những người hoàng thất đó” Khinh Âm từ khi đi theo Nhan Nhiễm Tịch, tính tình cũng trở nên giống với Nhan Nhiễm Tịch không có sai biệt lắm, chính là khóe miệng Nhan Nhiễm Tịch luôn nở ra tươi cười, mà Khinh Âm này lại lạnh lùng đến không có biểu tình gì.
Khinh Âm nói những lời này Nhan Nhiễm Tịch cũng rất rõ ràng, thế nhưng đã là hoàng thất có chút đầu óc cũng sẽ không ở chỗ này cãi lộn, lạnh lùng cười, có đôi khi thân phận loại này làm cho một ít người tâm trí ngu dốt.
Giơ chén trà lên, nhẹ uống một ngụm, lười biếng nheo hai mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị, hết thảy đều cùng nàng không có quan hệ, chỉ cần không nên chọc đến nàng.
Bên ngoài, một nữ tử dẫn một đám người cùng Tống Tránh Thư giằng co, cái bàn xung quanh đã muốn bị đập tan nát, ngoài cửa, trong phòng đều vây đầy người.
Tống Tránh Thư lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, nếu là bình thường hắn có lẽ sẽ không so đo nhiều, cùng lắm thì ở một gian là được, nhưng mà hôm nay hắn cũng không dự định cứ xong chuyện như vậy, chủ tử ở ngay trên lầu, vốn là tới thả lỏng, hắn đương nhiên đều đem hết đồ tốt đến trước mặt chủ tử, thế nhưng hôm nay, hắn đã thấy thân ảnh Cổ Điệp, trong mắt mang theo một tia sắc bén, công chúa? Hừ, hôm nay cho dù là hoàng thượng tới, cũng không cần nghĩ lương thiện, hắn cũng muốn nhìn xem hoàng thất này có bao nhiêu lợi hại.