Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhan Tử Khê không cam lòng chính mình bị vắng vẻ, nguyên bản mục đích nàng kêu Nhan Nhiễm Tịch lại đây là phụ trở vẻ đẹp của nàng, nhưng mà kết quả là lực chú ý của mọi người đều đến trên người Nhan Nhiễm Tịch, ngượng ngùng nhìn mắt Dực vương. Rồi đối với Nhan Nhiễm Tịch nói: “Tam muội, hôm nay ngươi mới từ trong Lãnh viện đi ra, hẳn là còn không đi chơi đâu a, bảy năm nay bên ngoài biến hóa rất lớn, chính là một hồi lâu chúng ta đi tham gia hội thơ của Nhã các, không bằng cùng nhau đi đi.”
Nhan Nhiễm Tịch nghe Nhan Tử Khê nói xong không cần nghĩ cũng biết nàng đánh cái chủ ý gì, nghĩ nghĩ, “Nhã các”? Kia chính là mấy năm trước nàng tiền nhiều quá nên tùy tiện mở một cái điếm thôi, sau lại không quá vài ngày liền phủi cho Thiển Mạch tiếp quản, xem ra hiện tại Thiển Mạch biến thành cũng không tệ lắm, hẳn là đi xem đi.
Nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch ‘do dự’, mọi người mới nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch ở trong Lãnh viện ngây người 7 năm thì làm sao học được cái thơ từ gì, đi cũng là dọa người, thực hiển nhiên, lúc này Nhan Nhiễm Tịch đang tự hỏi, rõ ràng lại thành ‘do dự” trong ánh mắt mọi người.
“Nếu không nghĩ đi thì đừng đi” Nhan Hàm Tuyển vì Nhan Nhiễm Tịch giải vây nói.
Mọi người hướng Nhan Hàm Tuyển quay đầu một cái, ánh mắt trách móc nàng xen vào việc người khác.
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch mới mở miệng nói: “ Vậy được rồi, đi thì liền đi”
“Tỷ…” Nham Hàm Tuyển lo lắng kêu một tiếng.
Nhan Nhiễm Tịch hướng Nhan Hàm Tuyển một nụ cười trấn an: “Không ngại, cho dù sẽ không làm thơ, ở bên cạnh uống trà cũng tốt”
Nhan Nhiễm Tịch nói xong, ba cái nữ tử trừ Nhan Hàm Tuyển ra đều hướng Nhan Nhiêm Tịch bằng ánh mắt hèn mọn, Nhan Nhiễm Tịch cũng không thèm để ý đến các nàng, mục đích chính vốn là muốn nhìn Thiển Mạch đem Nhã các biến thành cái gì một chút?
“Đi thôi” Hoàn Nhan Miên Tĩnh ngạo mạn nói.
Nhan Nhiễm Tịch đối với Nhan Hàm Tuyển nhún nhún vai bất đắc dĩ, đứng lên đi theo.
Một màn này vừa mới bị lạc hậu Kiều Phi từng bước thấy, ánh mắt mỉm cười sâu thẳm không rõ.
Mấy người còn không có ra phủ, Cổ Điệp đã đem Nhan Nhiễm Tịch cản lại, vài bước chạy tiến lên: “Tiểu thư, ngươi đây là đi đâu?”
Nhan Nhiễm Tịch mắt nhìn mọi người nói: “Chúng ta đi nhìn xem Nhã các”
“Nhã các?” Cổ Điệp nghi hoặc nhìn Nhan Nhiễm Tịch, đây không phải là Thiển Mạch kinh doanh cái kia sao?
Dường như biết Cổ Điệp nghi hoặc, Nhan Nhiếm Tịch giải thích nói: “Đúng vậy, bọn họ tham gia hội thơ, ta thuận liền đi theo xem”
“Nga, ta đây cũng đi” Cổ Điệp ánh mắt cảnh giác nhìn mấy người bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch nói.
Biết Cổ Điệp suy nghĩ cái gì, liền đáp ứng: “Được rồi, các ngươi không ngại chứ?”
Tuy rằng nói vậy, nhưng ngữ khí chút không có hỏi, nâng chân đi ra ngoài.
Mấy người tới trước cửa Nhã các, Nhan Nhiễm Tịch âm thầm gật đầu, quả nhiên là có chút hương vị hơi thở thư hương.
Đi qua đi lại vừa lòng, ba tầng nhà trống, lầu một có một cái lôi đài làm thơ, lầu hai quan khách, lầu ba là triển lãm thơ từ, vừa tiến đến đó là một cỗ trà hương nồng đậm, thoải mái thanh lịch.
Đây là một cái thư đồng giả dạng gã sai vặt đến đón: “Vài vị cần phục vụ cái gì?”
“Đến một gian Nhã gian” Hoàn Nhan Hàn Cách phân phó nói.
Gã sai vặt ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, Nhã gian đều đã muốn bị đính xong rồi”
“Cái gì?” Hoàn Nhan Miên Tĩnh bộ dáng có chút giận giữ.
“Miên Tĩnh” Hoàn Nhan Dực Trạch nhíu mày nổi giận nói, nơi đây là chỗ nào, làm sao dung nàng cái giá như vậy, sau đó chuyển hướng gã sai vặt nói: “Chúng ta đây tùy tiện tìm một chỗ đi”
Gã sai vặt gật gật đầu, đưa bọn họ đến một địa phương có vẻ tốt, hỏi: “Vài vị muốn uống trà gì?”
“Trà long tĩnh” Hoàn Nhan Hàn Cách một chút cũng không hỏi ý tứ người khác, hiển nhiên là một bộ dáng Thái tử.
Những người khác cũng gật đầu thuận theo, nhưng mà Nhan Nhiễm Tịch lại là người ủy khuất chính mình sao?
Đương nhiên không phải, đối với gã sai vặt nói: “Lại cho ta một hồ Bích loa xuân”
Mọi người thấy đều hướng Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ nói: “Ta không thích uống Trà long tĩnh”
Mọi người không nói gì thêm, nhưng thật ra Hoàn Nhan Miên Tĩnh nhỏ giọng than thở nói: “Thiết, nói cho cùng, ngươi nếu là muốn uống, còn không có địa phương mà đi uống?”
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ nhưng mà mọi người đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở, Cổ Điệp lạnh lùng nhìn Hoàn Nhan Miên Tĩnh, chỉ cười nàng xuẩn.
Nhan Nhiễm Tịch cũng không mãn mắt nhìn Hoàn Nhan Miên Tĩnh.
Nhưng thật ra Nhan Nhiễm Tịch đều giống mọi người nghe thấy bình thường, còn bắt đầu đánh giá Nhã các.
Hoàn Nhan Miên Tĩnh nhìn Nhan Nhiễm Tịch cái dạng này lại một trận bực mình, thật giống như một quyền bình thường đánh trên bông, không thể nề hà.
Kiều Phi nhíu mày cười, nghiền ngẫm hỏi: “Tam tiểu thư cảm thấy nơi này thế nào?”
Nhan Nhiễm Tịch thu hồi ánh mắt của mình, tiếp nhận Bích loa xuân trên tay Cổ Điệp, khinh trác một ngụm, ngẩng đầu nói: “Còn có thể”
Những người khác cũng cầm lấy cái chén, nhìn bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch không chút để ý, thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt, mặc kệ ngươi nói cái gì, nàng đều bày ra một bộ dáng này, cho ngươi tức giận đều cắn răng lại không thể nề hà.
“Xin hỏi, Tam tiểu thư vì sao không thích Trà long tĩnh?” Hoàn Nhan Dực Trạch buông cái chén ra, hỏi.
Nhan Nhiễm Tịch trong lòng nghi hoặc, nàng chính là đảm đương người tiếp khách, làm gì đều hướng đến nàng, nhưng mà ngoài miệng cũng không chậm: “Bản thân yêu thích mà thôi”
Khóe miệng Hoàn Nhan Hàn Cách có chút run rẩy, thật sự là một câu trả lời vạn năng.
Có vết xe đổ của Kiều Phi cùng Hoàn Nhan Dực Trạch, những người khác cũng không dám hỏi Nhan Nhiễm Tịch vì sao, đáp án ngắn gọn như vậy thật sự làm bọn họ không chịu nổi.
Nhìn trên đài nhất thủ nhất thủ thơ từ, Nhan Nhiễm Tịch có chút nhàm chán, phẩm trà, trên mặt nhìn không ra một tia không kiên nhẫn.
Nghe xung quanh một trận bình luận cùng tiếng ca ngợi, đột nhiên một cái thanh âm đột ngột phá lệ chói tai: “Đây tính là phá thơ cái gì, còn không bằng một nửa Bùi Luân ca ca đâu”
Trong Nhã các lập tức câm như hến, nhất tề nhìn về phía nói chuyện Hoàn Nhan Miên Tĩnh.
Chỉ thấy Hoàn Nhan Miên Tĩnh gương mặt đỏ bừng còn chưa kịp thối lui, có dũng khí đi lên, có chút thẹn quá hóa giận nhìn mọi người quát lớn “Nhìn cái gì vậy, bổn tiểu thư nói là sự thật”
Nhan Nhiễm Tịch mỉm cười nhìn một màn này, quả nhiên là ngu không ai bằng.
Quả nhiên có người nghe được Hoàn Nhan Miên Tĩnh lớn tiếng nói: “Nếu cô nương nói như vậy, vậy gọi cái người Bùi Luân ca ca kia cũng đi lên làm thơ đi”
Những người khác cũng phụ họa nói, trong lúc nhất thời lực chú ý đều tập trung ở những người ngồi trên bàn Nhan Nhiễm Tịch.
Hoàn Nhan Miên Tĩnh ngạo mạn nhìn mọi người, sau đó đối với Nhan Bùi Luân ở bên người nói: “Bùi Luân ca ca, ngươi đi lên làm một bài, làm cho bọn họ biết ngươi có bao nhiêu lợi hại”
Nhan Bùi Luân nghe xong không thể phát hiện nhíu nhíu mày, nhưng chung quy đứng lên, từng bước lên lôi đài.
Nhan Nhiễm Tịch khóe miệng gợi lên, này còn dùng làm thơ sao? Đây không phải có sẵn sao? Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình thật sự là hình dung a, bất quá cũng khó trách Nhan Bùi Luân không thích Hoàn Nhan Miên Tĩnh, đổi là ai cũng không chịu nổi tính tình công chúa này.
Bắt tay vào thưởng thức chén trà, cố ý vô tình quét tảo Hoàn Nhan Hàn Cách, nếu là đám hỏi Hoàn Nhan Miên Tĩnh cùng Nhan Bùi Luân, lợi ích nhiều nhất cũng chỉ sợ là người này.
Chính là đáng thương đại ca trầm ổn cơ trí của nàng, hái một đóa cẩu hoa như vậy.