Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì ?" Dạ Thương Minh lạnh lùng nói, trước mặt người khác hắn luôn là một người lạnh lùng.
Hiển nhiên Lâm Nhược Thủy đã quen giọng điệu như vậy , mở miệng nói: "Vương gia , nghe phụ thân ta nói, lần sinh nhật này sẽ tìm một hôn sự cho ta." Khi nói chuyện Lâm Nhược Thủy gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Dạ Thương Minh, sợ bỏ qua gì đó, nhưng chỉ thấy trước sau như một lạnh tựa băng , không có nửa phần động dung.
Nàng vốn tưởng rằng ở sinh nhật của mình sẽ chọn Dạ Thương Minh, nhưng từ lúc Nhan Nhiễm Tịch đến đây đột nhiên nàng không xác định được, cho nên mới tìm Dạ Thương Minh lại đây xem hắn nói thế nào, nhưng Dạ Thương Minh là một người hỉ giận không lộ, nàng căn bản là không biết hắn suy nghĩ điều gì.
"Còn có việc sao ?" Ngữ khí Dạ Thương Minh lạnh lùng khiến thân mình Lâm Nhược Thủy cứng đờ.
Cực lực che giấu mất tự nhiên của mình, nàng nở nụ cười: "Vương gia , ý của Thái Hậu là muốn để Thành vương cưới ta làm phi."
Nàng nghĩ dù là trước kia nàng sai lầm, dù Dạ Thương Minh không thích nàng, nhưng lấy thế lực nhà bọn họ, nếu giúp Thái Hậu, Dạ Thương Minh nhất định sẽ ngăn cản, nhưng nàng đã lầm, đáp án của Dạ Thương Minh chỉ tùy ý 'Ừ' một tiếng.
Lâm Nhược Thủy đột nhiên muốn cười, nàng không rõ vì sao nam nhân trước mắt lại biến thành dạng này, trước kia dù hắn luôn lạnh lùng, nhưng ít nhất sẽ không như bây giờ ngay cả liếc cũng không liếc nhìn nàng một cái, dư quang nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng tức giận, nhất định là nữ nhân này, không biết đã dùng biện pháp gì mê hoặc Dạ Thương Minh, không được, nàng nhất định phải gả cho Dạ Thương Minh, sau đó biến Dạ Thương Minh thành của mình, đuổi những nữ nhân khác ra khỏi Minh vương phủ, chặt Nhan Nhiễm Tịch thành tám khúc.
Chỉ có điều suy nghĩ thì luôn tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc, không cần nói nàng, cho dù là Dạ Thương Minh muốn chặt Nhan Nhiễm Tịch làm tám khúc cũng phải trả giá đại giới, huống chi nàng chỉ là một cô gái nho nhỏ, dùng lời nói của Nhan Nhiễm Tịch thì là không biết tự lượng sức, đánh giá cao bản thân, xem nhẹ đối thủ.
Cắn chặt môi, nói: "Vương gia, Nhược Thủy không muốn gả cho Thành vương, Nhược Thủy không muối đối địch với Vương gia, Nhược Thủy không mong Vương gia yêu thương Nhược Thủy, thầm nghĩ đi theo bên người Vương gia, cho dù là làm thiếp thất, Nhược Thủy cũng cảm thấy mỹ mãn." Ánh mắt ngập nước nói, mặc kệ là nam nhân nào đều khó có thể cự tuyệt , huống chi là yêu cầu như vậy.
Nhưng Dạ Thương Minh ngay cả lông mi cũng không động một chút, lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Thủy: "Bổn vương đã có Tịch Nhi, những người khác không vào được Minh vương phủ."
Cự tuyệt , không do dự chút nào mà cự tuyệt, Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ, khuôn mặt Lâm Nhược Thủy tái nhợt .
Tuy rằng rất hận Nhan Nhiễm Tịch, nhưng có một số việc không thể không xin nàng giúp giúp đỡ, cau mày, nàng dùng gương mặt đáng thương nói: "Vương phi, Nhược Thủy là thật tâm, Nhược Thủy chưa từng muốn lấy thứ gì trên người Vương gia, chỉ mong có thể đứng xa xa nhìn Vương gia , hy vọng vương phi thành toàn."
Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ: "Vậy Lâm cô nương cứ đứng xa xa nhìn đi." Tiếu lí tàng đao, nàng luôn rất rộng rãi, cũng là hữu cầu tất ứng, ngươi muốn đứng xa xa nhìn, vậy ngươi cứ đứng xa xa nhìn đi, chỉ cần có nửa điểm không phục nàng chỉ có thể nói với ngươi rằng, đi địa ngục nhìn đi, như vậy xa hơn.
“Ách”... Câu trả lời này: "Vương phi, Nhược Thủy thật sự không có ý khác, cũng không có muốn tranh thủ tình cảm với vương phi, thật đó." Một bộ dáng thật sự nhu nhược.
"Lòng người cách một bụng, sao ta biết được ngươi nói thật không, tranh thủ tình cảm hả ? Nếu ngươi thấy ngươi có thể tranh được, ta luôn luôn thấy nên bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước là an toàn." Nàng cười nhẹ nói, nhưng lời nói thật sự làm người ta không dám khen tặng, nàng làm việc luôn nghị đến tâm ý của mình, có một số việc, lúc ngươi cường đại nhất định phải làm, không cần để ý người khác thấy thế nào, đây là quyền lợi cao nhất của quyền lực.
Với lại, trong vương phủ còn có một kẻ thân phận không rõ, lại có thêm một kẻ thân phận khả nghi, vậy chẳng phải là nàng tìm thêm phiền toái cho mình sao. Nàng thật sự rất sợ phiền toái.
Lâm Nhược Thủy liễm hạ mí mắt, nàng nghĩ nữ nhân ở trước mặt nam nhân của mình dù thế nào cũng phải chú ý một chút, thu liễm một chút, nhưng nàng ta vẫn kiêu ngạo như vậy.
Nhìn Dạ Thương Minh, không chút biểu tình, căn bản là nàng nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Lâm Nhược Thủy nhìn Dạ Thương Minh, trong lòng vẫn không muốn thừa nhận Dạ Thương Minh không có cảm tình với nàng, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Vương gia."
Dạ Thương Minh thản nhiên nói: "Hết thảy đều nghe vương phi, bây giờ Lâm cô nương còn có việc gì ?"
Cắn chặt môi, trong mắt hiện lên hận ý, rất quy củ nói: "Là Nhược Thủy càn rỡ, làm chậm trễ thời gian dài như vậy của Vương gia, vương phi, thật có lỗi ."
"Ừ." Dạ Thương Minh khẽ nói, kéo Nhan Nhiễm Tịch rời khỏi, thật lâu sau, gã sai vặt bên ngoài nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm này nọ và tiếng chửi rủa, che giấu tròng mắt khinh thường xuống, tiếp tục đứng thẳng như tượng đá.
Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch trở lại Tịch Uyển, lúc này Tịch Uyển đã bày đầy đồ đạc, Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi: "Sao lại thế này ?"
Khinh Âm và Cổ Điệp nhìn Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch cũng quay đầu lại nhìn.
Dạ Thương Minh cười: "Không phải Tịch Nhi nói để ta ngủ cùng nàng sao, đương nhiên phải chuyển đồ qua."
Nhan Nhiễm Tịch nhìn một đống đồ tràn đầy sân, khóe miệng run rẩy: "Ta nói ngươi có thể lại đây ngủ , nhưng ngươi chuyển đồ dùng tới làm gì ?" Trong sân có rất nhiều sách và sổ con, Nhan Nhiễm Tịch hỗn độn .
Dạ Thương Minh giải thích: "Ta thấy không có nàng bên người chuyện gì ta cũng không làm được, cho nên vì tương lai Nam Lân Quốc, ta chuyển luôn mấy thứ này qua."
Dạ Thương Minh giải thích còn không bằng không giải thích , mọi người không nói gì.
Quản gia nhìn trong sân như vậy, cũng hiểu bây giờ quyền lực lớn nhất Vương phủ là Vương phi nên hỏi: "Vương phi , ngài xem..." Bây giờ mọi người trong vương phủ đã xem vương phi là lớn nhất, tất cả mọi người đã biết một đạo lý là: thà rằng đắc tội Minh vương, cũng không thể đắc tội vương phi.
Nhan Nhiễm Tịch thở dài: "Quên đi, Khinh Âm an bài một chút, nếu thật sự không được, mở rộng Tịch Uyển một chút."
Nghe xong lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, mọi người vui vẻ đồng ý, nếu Nhan Nhiễm Tịch vừa tới thì tuyệt đối không quan tâm, nhưng nay lại không giống, toàn bộ vương phủ đều là của vương phi, không cần nói chỉ là một Tịch Uyển .
Một ngày này quả thật khiến Nhan Nhiễm Tịch mệt mỏi, đầu tiên là cứu người, sau đó lại đấu pháp, quả thực vô cùng khó chịu, phất phất tay, ý bảo mọi người nên làm gì thì làm, mình lại bị Dạ Thương Minh ôm vào phòng, vừa muốn nằm xuống, chợt nghe thanh âm của Dạ Thương Minh: " Tịch Nhi, ta nghĩ nên hỏi một chút, nàng và Mỹ Thực Trai có quan hệ gì ?" Từ lúc hắn tìm được Nhan Nhiễm Tịch ở Mỹ thực trai đã có nghi vấn này.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch ở nơi đó, như vậy không bao lâu nữa Mỹ Thực Trai chân chính biến thành khách sạn.