Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử Điệp Y từ từ tỉnh lại, nàng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi. Đóng kí ức hỗn loạn trong đầu đã được nàng tiêu hóa hết, giờ đây nàng chính thức là Tử Điệp Y của thế giới này.
Tử Điệp Y cảm thấy vô cùng đói, bụng nàng đã và đang biểu tình. Nàng cố gắng ngồi dậy định gọi Tiểu Thanh chuẩn bị vài món ăn cho mình thì một khuôn mặt bất chợt hiện ra trước mặt.
Tử Điệp Y bất ngờ không kịp dừng lại va ngay vào đầu người đó, hai người cùng bật ra. Tử Điệp Y la lên rồi xoa xoa trán mình, nàng bị đụng đến choáng luôn rồi.
Mấy người ngồi ngoài là phụ mẫu của Tử Điệp Y và Tiểu Thanh nghe có tiếng vội vàng đi vào. Họ thắc mắc nhìn hai người một trên giường, một té bên giường đang ôm trán.
Ngọc Diệu vội đến bên con gái mình hỏi hang: " Bảo bối con tỉnh rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tử Điệp Y nhìn mẫu thân mình, thấy bà gầy đi nhiều nàng bỗng thấy thương bà, vì nàng bệnh mà bà mới như vậy sao.
Tử Điệp Y quyết định nhất quyết phải chăm sóc bà thật tốt. Tử Điệp Y cười dịu dàng nói với Ngọc Diệu: " Mẫu thân con không sao đâu chỉ là vô tình đụng trúng người ta thôi mà."
Mọi người trong phòng sau khi nhìn thấy Tử Điệp Y cười liền ngây ngẩn ra. Tử Điệp Y cảm thấy không khí có điều gì đó là lạ, nàng nhìn xung quanh, bộ nàng làm gì sai sao?
Ngọc Diệu là người đầu tiên tỉnh lại, bà vui mừng ôm trầm lấy Tử Điệp Y cười: " Bảo bối con rốt cuộc chịu cười rồi ha ha... Con ta cười rồi!". Mọi người xung quanh cũng tỉnh lại, vui mừng nhìn mẹ con.
Tử Điệp Y trán nổi lên mấy đạo hắc tuyến, chẳng lẽ ta cười là chuyện lạ hay sao? Ta rốt cuộc trước kia là cái loại người gì vậy? Thôi kệ giờ ta cứ là ta đi.
"Mẫu thân con chỉ cười thôi mà người có cần vui mừng đến vậy không? Với người đừng ôm chặt con vậy được không? Con thở không được a!" Tử Điệp Y cười nhẹ, ráng trấn an Ngọc Diệu.
Ngọc Diệu nghe vậy vội thả Tử Điệp Y ra. " Ta xin lỗi! Tại ta mừng quá, con không sao chứ?"
Tử Điệp Y cười lắc đầu. Giờ nàng mới để ý người vừa bị nàng đụng đầu. Người đó đã đứng dậy, Tử Điệp Y nhìn mặt người đó có chút ngây người.
Chỉ thấy hồng y nam tử kia một đầu tóc dài đỏ sậm, không được buộc lên mà thả rối tung ở sau người, mặc tơ lụa bóng loáng thuộc vào loại tốt nhất, lông mi thanh tú như nữ tử, đôi mắt màu tím làm người ta hồn xiêu phách lạc, khóe môi nhếch lên, cười như không cười, da thịt trắng nõn, càng làm tăng thêm mấy phần phong tình. Thật là một nam tử yêu nghiệt.
Nhìn Tử Điệp Y ngây ngẩn nhìn mình, nam tử kia khoanh tay nhìn, khóe môi nhếch cao dần. Tử Điệp Y giật mình tỉnh lại, đỏ mặt, giận dỗi nói: " Đại ca đừng cười muội vậy được không? Cái khuôn mặt yêu nghiệt của huynh thật là đáng ghét!"
Tử Thiên cười to: "Ha ha... Tiểu muội muội của ta thay đổi rồi, trước giờ muội có bao giờ như vậy đâu! Nhưng ta thích muội hiện giờ hơn!"
Tử Điệp Y toát mồ hôi, tưởng bị nhận ra. Nàng cười gượng với đại ca mình.
Nàng lại nói chuyện với những người trong phòng, lúc này bụng nàng kêu lên.
Tử Điệp Y đỏ mặt ôm bụng, mọi người cùng cười to. Ngọc Diệu vội kêu Tiểu Thanh đi lấy đồ ăn. Mọi người dần tản đi, Ngọc Diệu còn muốn ở lại chăm sóc cho Tử Điệp Y nhưng bị Tử Điệp Y thuyết phục về nhà nên đành trở về, trước khi về Ngọc Diệu dặn dò Tử Điệp Y nhớ tự chăm sóc mình cho tốt, cũng dặnTiểu Thanh chú ý đến Tử Điệp Y nhiều hơn.
Tử Điệp Y thở phào, rốt cuộc nàng cũng được ở một mình. Các kí ức dù nàng đã dung hợp xong như cũng cần nghiền ngẫm mới có thể làm những kí ức đó hoàn toàn là của mình được.