Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Lý Ái Quốc bị hại. Trong cuộc họp thông báo tình hình vụ án lần này, bầu không khí nặng nề đè nén khiến ai nấy đều cảm thấy nghẹt thở.
“Các anh đã kiểm tra rõ, không phát hiện lấy một người lưu lại trên đường sao?” Cao Đông trầm giọng hỏi.
Đội trưởng Trần cúi đầu “ừm” một tiếng.
“Từng chiếc xe, từng người qua lại đều đã điều tra rồi, hỏi kỹ rồi, không để sót ai cả sao?” Cao Đông rõ ràng hơi sầu não.
Phó giám đốc Sở Công an huyện phụ trách trinh sát hình sự Trương Tương Bình lên tiếng: “Việc này là do các anh em của Sở Công an thành phố cùng làm, anh Cao có thể hỏi họ xem.”
Cao Đông có thể nhận ra, ý tứ của Trương Tương Bình là điều tra không ra được thì không nên trách người của Sở Công an huyện bọn họ không có tài cán gì, công việc này là do mọi người cùng làm.
Cao Đông dịu ngữ khí, nói: “Tôi biết mọi người mấy hôm nay đều rất vất vả, có đôi khi tính khí tôi không được tốt, dễ nổi nóng, thật ngại quá.”
Cao Đông là người có cấp bậc còn cao hơn mình mà lại lập tức nhận lỗi và nói mềm mỏng, không hề có bộ dạng vênh váo, đã vượt ra khỏi dự liệu của Trương Tương Bình. Ông cũng cảm thấy hơi ngại ngùng đối với câu nói có chút mang theo ý tứ chế giễu của mình vừa rồi, vội quay sang nói với đội trưởng Trần: “Anh Cao không có ý trách các cậu, các cậu cụ thể kiểm tra như thế nào, hãy nói cho mọi người nghe xem xem liệu có để sót chỗ nào không.”
Đội trưởng Trần nói: “Khi chúng tôi kiểm tra băng video, đã chia làm hai phương hướng, một là đối với những người bộ hành, hai là đối với những chiếc xe. Kiểm tra ba chiếc máy quay camera ở ba địa điểm, từ 6 giờ tối ngày xảy ra vụ án, những người đi từ đường Duyên Hải Nam đi vào đường Phong Tây, từ đường Duyên Hải Bắc đi vào đường Phong Tây và cả những nhân viên đi từ trong tiểu khu dân cư tiến vào đường Phong Tây, tất cả mọi người đều xuất hiện trong máy quay camera, sau đó, đi ra khỏi đường Phong Tây hoặc là tiến vào tiểu khu dân cư, không có ai dừng lại trên đường Phong Tây cả.”
Cao Đông gật đầu, bất cứ một người nào, nếu như từ đường Duyên Hải Nam hoặc Duyên Hải Bắc tiến vào đường Phong Tây hoặc là bước ra khỏi tiểu khu tiến vào đường Phong Tây, nếu như người này không phải là hung thủ, vậy thì anh ta đương nhiên mấy phút sau sẽ bước ra khỏi đường Phong Tây hoặc tiến vào tiểu khu dân cư.
Dừng lại ở trên đường, không tiếp tục xuất hiện ở trong máy quay camera, chắc chắn là hung thủ.
Đội trưởng Trần nói tiếp: “Đối với những chiếc xe, máy giám sát điện tử chỉ có thể quay được đến người ngồi trong xe ở hàng ghế trước, không thể nào quay được đến người ngồi ở hàng ghế sau. Nhưng máy quay có thể quay được rất rõ biển số xe, ngoài những chiếc xe thuộc về hộ sinh sống trong tiểu khu dân cư, tất cả tìm thấy 891 chiếc xe dân thường hoặc taxi, xe thồ[1], xe ba bánh, tiến vào đường Phong Tây, chúng tôi có tất cả ba mươi thành viên tiến hành xét hỏi từng chủ xe, ngoài 25 chiếc xe vẫn chưa liên hệ được, chủ những chiếc xe khác đều nói rằng tối hôm đó, không có ai ngồi trên xe của họ mà xuống ở giữa đường Phong Tây. Chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra loại trừ về thân phận của các chủ xe, không phát hiện ra nhân vật khả nghi.
Cao Đông nói: “Còn hai mươi lăm chiếc xe là xe gì vậy?”
“Đều là những xe không có biển số, có mấy chiếc là xe ba bánh.”
“Xe ba bánh phía trên có nóc, máy quay camera không quay được vào bên trong xem có người ngồi hay không phải không?”
“Đúng vậy.”
Cao Đông mím môi, nói: “Được rồi, hãy sắp xếp người, nghĩ mọi cách để có thể hỏi hai mươi lăm chiếc xe còn lại. Ngoài ra, bố trí thêm mấy người để kiểm tra máy quay camera vào mấy hôm trước khi xảy ra vụ án, xem xem có phần tử khả nghi nào giống như đang thám thính dò đường. Nếu có, lập tức điều tra.”
Sau khi tan cuộc họp, Cao Đông nằm xuống ghế, nhắm mắt lại.
Sao có thể như vậy được chứ?
Tất cả các xe đều không dừng lại ở trên đường Phong
Tây, tất cả các xe đều không chở người xuống ở giữa đường.
Vậy thì hung thủ sao có thể xuất hiện ở trên đường Phong Tây được? Không thể nào bay từ trên trời xuống được chứ.
Anh tin chắc với tác phong của hung thủ, hung thủ chỉ có một người, không có đồng bọn hay là người giúp đỡ. Cho nên chủ của những chiếc xe được điều tra sẽ không nói dối, chủ những chiếc xe này đều nói không có ai xuống xe ở giữa đường Phong Tây, vậy thì hung thủ rốt cuộc là dùng cách nào để có thể ở lại ở trên đường Phong Tây được?
Lẽ nào đáp án nằm trong hai mươi lăm chiếc xe còn lại? Trương Nhất Ngang đứng cạnh nhìn Cao Đông hỏi vẻ thận trọng: “Anh Cao, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ… khi hung thủ đến không đi qua máy quay camera thì sao?”
Cao Đông rướn người dậy: “Vậy cậu nói xem đến như thế nào?”
“Nói không chừng cũng giống như lúc hắn rời khỏi hiện trường, cũng đi từ ruộng đến.”
Cao Đông lắc đầu: “Không thể nào, trước khi xảy ra vụ án, chắc chắn hung thủ đã chờ đợi ở đó, trước khi xảy ra vụ án thì thời gian vẫn còn sớm, nếu như hung thủ đến từ vùng đồng ruộng rất dễ gây nên sự chú ý của những người đi đường, tất cả thủ đoạn của hung thủ đều được lên kế hoạch chu đáo tỉ mỉ như vậy, sao có thể để bại lộ bản thân mình ra dưới ánh mắt quan sát của người khác được chứ? Mấy ngày hôm nay các cậu cũng đã đi điều tra phỏng vấn rất nhiều cư dân ở xung quanh, bao gồm cả những người đi ra ngoài vào buổi tối hôm đó, không có ai nhìn thấy nhân vật khả nghi nào, cũng không có người nào tối đó nhìn thấy có người bước ra từ vùng đồng rộng. Tường vây của tiểu khu rất cao, không thể nào trèo ra được. Hơn nữa, hôm kia tôi đã bố trí người của khoa Vật chứng đã lục soát toàn bộ vùng đồng ruộng ở trên đường Phong Tây, không phát hiện ra dấu chân mới bước từ rãnh nước lại. Cho nên hung thủ chắc chắn là đi từ đường cái tới, trong máy quay camera chắc chắn đã xuất hiện hung thủ, chỉ có điều là chúng ta chưa lôi được hắn ra mà thôi!”
Trương Nhất Ngang gật đầu, phán đoán của Cao Đông vẫn là rất có lý.
Cao Đông nói tiếp: “Bây giờ bắt buộc phải tiếp tục tranh thủ thời gian để điều tra ra tất cả các xe, đặc biệt là hai mươi lăm chiếc xe chưa liên hệ được. Nếu như hung thủ ngồi trên xe thồ, và xuống giữa đường Phong Tây, bây giờ đã cách mấy ngày rồi, cho dù tìm được chủ xe, rất có khả năng chủ xe cũng không thể nhớ được tướng mạo của hung thủ. Cho nên bắt buộc cần phải tìm được một cách nhanh nhất.”
Trương Nhất Ngang chau mày: “Bây giờ chỉ có thể như vậy được thôi. Động cơ phạm tội của hung thủ mâu thuẫn nhau, hung thủ làm thế nào để đến được hiện trường cũng là điều chưa ai có thể đoán biết được. Ôi…”
_______________________________
Chú thích:
[1] Là loại xe gần giống xích lô, nhưng vị trí người lái xe ở đằng trước.