Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta
  3. Chương 61 : Ta rất kiêu ngạo!
Trước /73 Sau

[Dịch]Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta

Chương 61 : Ta rất kiêu ngạo!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“ Phó viện trưởng, người này một mực đòi vào, tôi......!” Lưu Tinh xâm nhập phòng viện trưởng, nữ y tá không ngăn được hắn vội vàng giải thích với trung niên sau bàn làm việc.

“ Cái gì? Phó viện trưởng?” Lưu Tinh quay đầu nhìn nhìn biển hiệu, quả thật bên trên viết là Phòng Viện trưởng, Lưu Tinh ngồi lên sô pha bên cạnh, bắt chéo chân nhìn người trung niên trước mắt.

“ Viện trưởng đâu? Tôi không có hứng thú với người phó!” Lưu Tinh nhìn đối phương kiêu ngạo nói, hắn biết, đối với loại người nào nên dùng thái độ gì, trong bệnh viện tràn ngập “điểm đen”, lãnh đạo bệnh viện cũng chưa chắc sạch sẽ, nói không chừng y tá nhỏ vừa rồi sau khi tan tầm lại thành tiểu tình nhân của hắn......!

“ Tiểu Vương, cô ra ngoài trước đi!” Người trung niên nhìn y tá nói, sau khi y tá đi rồi, người gọi là phó viện trưởng nhìn Lưu Tinh hỏi,” Anh là......?”

Phó viện trưởng cũng là người đã làm việc nhiều năm, không thể nói nhìn người trăm phần trăm chuẩn xác, nhưng coi như cũng được tám chín phần mười, người thanh niên trước mắt này cuồng ngạo, kiệt ngạo theo kiểu không kềm chế được là có từ lúc bẩm sinh, không giống một số người là giả trang mà có, người này ăn mặc bình thường, nhưng toàn thân đều cảm giác được khí chất cao quý. Đều nói phật dựa áo cà sa, người dựa vào ăn mặc, nhìn thanh niên này ngươi sẽ biết, đôi khi, người ta cũng có thể không cần dựa vào ăn mặc.

“ Tôi là ai không trọng yếu, quan trọng là viện trưởng đâu? Nếu viện trưởng không có, nói chuyện với ông xong việc không?” Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi. Từ đầu tới cuối Trương Tĩnh Như đều đứng trước cửa không nói gì, nhìn Lưu Tinh đang ngồi sô pha, giống như là lại nhớ tới thời trung học. Không đúng, trong sự cuồng ngạo trung còn có nội liễm, trong kiệt ngạo lại làm cho người ta bị áp lực, nói thế nào nhỉ? Khí thế, đúng, so với lúc trung học hắn hơn một phần khí thế.

“ Nửa tháng trước Viện trưởng đã xuất ngoại tham gia hội nghiên cứu y học, ta là phó viện trưởng, quản lý công tác hàng ngày trong bệnh viện của viện trưởng, lời ta nói tất nhiên là được!” Phó viện trưởng nhìn người thanh niên trước mắt nói, không biết rốt cục mục đích đối phương là gì.

“ Nga, nguyên lai là đi du lịch bằng ngân sách!” Lưu Tinh sau khi nghe thấy biểu hiện như là hiểu rõ, sau đó chỉ vào Trương Tĩnh Như nói với phó viện trưởng,” Biết nàng không?”

“ Biết, Trương Tĩnh Như, hiếu nữ nổi danh!” Phó viện trưởng nghe thấy Lưu Tinh nói sau nhìn nhìn Trương Tĩnh Như vẫn đứng ở cạnh cửa cười nói.

“ À~~! Nguyên lai ông cũng biết nàng là hiếu nữ à, nhưng vì sao các người lại không cho nàng một cơ hội?” Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi.

“ Có ý gì?”

“ Trong bệnh viện còn phòng bệnh cao cấp không?” Lưu Tinh hỏi.

“ Không có......!” Phó viện trưởng nghe thấy Lưu Tinh nói sau ngẩn người rồi nói.

“ Nói bậy!” Lưu Tinh cắt lời đối phương.

“ Thật sự không......!”

“ Vô nghĩa!”

“ Anh không tin có thể......!”

“ Thúi lắm!”

Lưu Tinh nói xong từ sô pha đứng lên, tới trước người đối phương.

“ Không nói tới ‘điểm đen’ bệnh viện, tôi biết những phòng cao cấp là chuẩn bị cho người có tiền và có thân phận, mĩ kỳ danh viết là an dưỡng phải không? Cho dù bị cảm mạo sơ cũng phải vào phòng cao cấp? Sợ đắc tội với người phải không?”

“ Anh là ai? Dựa vào đâu mà nói vậy? Chỗ này chính là chính quy......!”

“ Nước Mỹ phái đến Iraq cũng là quân chính quy, chẳng phải cũng bị nhân dân Iraq xem như lũ bại hoại? Như các người phân biệt người khác thành ba bảy loại là đáng giận nhất, cho nên ông không cần giả ngây thơ trước mặt tôi, chút chuyện xấu ấy trong bệnh viện cả thế giới đều biết rõ ràng, không liên quan ông có khó xử hay không, chỉ cần ông dảnh ra cho một phòng thì tốt rồi, ông yên tâm, một đồng cũng không thiếu ông, cũng chỉ ở vài ngày thôi. Còn chuyện chuyển viện, tôi tự xử lý, tốt nhất các người chuẩn bị đầy đủ tư liệu bệnh nhân, tôi không muốn quá phiền toái.”

“......!” Phó viện trưởng hết chỗ nói rồi, đã nhiều năm cho tới bây giờ hắn vốn không có thấy quá người kiêu ngạo như vậy, tốt xấu ngươi cũng báo trước tên họ chứ, ngay cả tên họ còn chưa nói đã ra lệnh người ta.

“ Nếu ông thấy khó xử, tôi có thể tự mình làm, bất quá đến lúc không có bệnh nhân vào viện, bệnh viện phá sản, cũng không nên trách tôi không nhắc nhở ông!”

“ Người trẻ tuổi, anh có thể nói cho ta biết tên của anh không?” Phó viện trưởng nhìn Lưu Tinh hỏi.

“ Người trẻ tuổi? Ông không nên cậy già lên mặt trước mặt tôi, về phần tên của tôi, ông không cần biết, một phòng cao cấp, y tá tốt nhất, có hay không?” Lưu Tinh đến sát trước mặt đối phương, bởi vì cao hơn đối phương gần nửa cái đầu, Lưu Tinh nhìn xuống có vẻ coi rẻ, gây cho phó viện trưởng không ít áp lực.

Nói trắng ra là, hắn cũng chính là quản lý phó viện trưởng, nếu thật sự chọc tới đại nhân vật nào đó, ‘chọc’ ra cái ‘lỗ thủng’ bự nào, tiền đồ của hắn có lẽ không còn nữa. Phải biết lão viện trưởng không được vài năm thì đã về hưu, nếu nói đề bạt khẳng định là đề bạt từ ba người phó thủ.

“ Có hay không?” Lưu Tinh tiếp tục ép hỏi nói.

“ Không......!”

“ Có...... Không...... Có!” Cặp mắt Lưu Tinh nguyên bản đang híp đột nhiên hung hăng trừng mắt, vốn trên trán phó viện trưởng đã xuất hiện đầy mồ hôi vừa lui về sau đụng vào bàn công tác.

“ Có...... Có!” Phó viện trưởng có chút kích động nhìn người thanh niên trước mắt, không biết vì sao, đối phương chưa nói rõ thân phận, thậm chí ngay cả tên cũng không nói cho hắn, nhưng trong lòng hắn đã có một cỗ áp lực vô hình, cổ áp lực này làm cho hắn có dự cảm điềm xấu, cái dự cảm xấu này nói cho hắn, người trước mắt này khẳng định là hắn không thể trêu vào. Ánh mắt kia, khí thế kia, làm cho phó viện trưởng như hắn chỉ có quyền lợi trong bệnh viện không thể né được. Cho nên cuối cùng, hắn lựa chọn thỏa hiệp, chẳng phải chỉ là một cái phòng bệnh cao cấp thôi sao......!

“ Ha ha, không sai, có tiền đồ!” Lưu Tinh sau khi nghe thấy cười vỗ vỗ vai đối phương,” Xã hội phức tạp xa xa so với ông tưởng tượng nhiều lắm, ông cũng không thông minh như ông tưởng, đừng nghĩ trong bệnh viện ông có thể quản một vùng trời, vậy ông cũng phải hỏi xem người khác có cho hay không. Mang theo cái đuôi làm người cũng không tính chuyện gì dọa người, đôi khi đó cũng có thể gọi là ’lui một bước trời cao biển rộng’. Vốn chỉ cần ở vài ngày, tôi không muốn tìm ông, bất quá trước đó ông để cho cha Trương Tĩnh Như chịu không ít khổ, cho nên bây giờ coi như là đền bù là được. Tôi cũng không muốn kiêu ngạo, vốn tôi là thiện lương!”

“ Được...... được~~!” Phó viện trưởng sau khi nghe Lưu Tinh nói không ngừng gật đầu, dù rằng hắn không biết chính hắn vì sao phải gật đầu phụ họa.

“ Tôi muốn chuyện này càng nhanh càng tốt, còn có, chúc ông tiền đồ quang minh, không cần tiễn!” Lưu Tinh cười tủm tỉm nhìn đối phương nói, bất quá bất luận kẻ nào nhìn cũng sẽ thấy đó không thật là chúc phúc thật tình, ngược lại cho người ta cảm giác như vui sướng khi người gặp họa, rất phức tạp~~!

Thẳng đến khi Lưu Tinh mang theo Trương Tĩnh Như rời đi, phó viện trưởng vẫn còn đứng tại chỗ không biết nói gì mới tốt!

“ Cạch~~!” Cửa bị hung hăng đóng lại, lúc này làm cho phó viện trưởng đang đứng ngẩn người bừng tỉnh.

“ Mình thế này là làm sao vậy? Lại còn bị một người tuổi trẻ dọa thành như vậy?” Khi trong văn phòng chỉ còn lại một mình phó viện trưởng, hắn nhìn cánh cửa đã đóng kín nhỏ giọng lẩm bẩm. Suy nghĩ sau một lúc lâu, do dự một chút, cuối cùng cầm lấy điện thoại.

“ Alo, là tiểu Khổng à ? Phòng cao cấp còn không?...... Tốt lắm, chuẩn bị một phòng, chiều nay để cho cha của cô gái hiếu thảo kia vào nằm...... Không cần biết là ai, cậu chỉ cần làm theo là được rồi~~!”

Quảng cáo
Trước /73 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Copyright © 2022 - MTruyện.net