Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao
  3. Chương 18 : Tướng công chúng ta nấu cơm đi
Trước /20 Sau

[Dịch]Nại Hà Cung Chủ Rất Rêu Rao

Chương 18 : Tướng công chúng ta nấu cơm đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 18: Tướng công, chúng ta nấu cơm đi

Cao Lập gần đây bận đến đầu óc choáng váng, không nói đến đại bộ phận sự vụ của Phồn Hoa cung đều cần hắn tự mình xử lý, đang nói đến hôn sự của Hoa Trọng Vũ đột nhiên tới khiến cho hắn trở tay không kịp.

“Báo cáo tả hộ pháp, Tần minh chủ đến đây chào từ biệt!” Một gã đệ tử tiến đến bẩm báo.

Cao Lập đã sớm bận đến choáng váng đầu óc, cũng không ngẩng đầu lên ngồi ở ghế tựa chiến đấu cùng một đống công văn.

“Trừ phi trời sập xuống, bằng không đừng tới quấy rầy ta.”

Đệ tử đáp ứng một tiếng, một mặt hậm hực rời khỏi thư phòng của Cao Lập, phía trước rõ ràng là tả hộ pháp giao cho hắn phải cẩn thận hầu hạ Tần Kình Phong, dù sao ông cũng là võ lâm minh chủ, là khách quý của Phồn Hoa cung, hiện thời khách quý phải rời khỏi, tả hộ pháp làm sao có thể qua loa như thế cho xong đâu?

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh......

Cao Lập lặp lại để nhắc nhở cho chính mình, ở Phồn Hoa cung sinh tồn nhớ lấy không được sốt ruột nóng nảy, phải có một trái tim cường đại mà bưu hãn, bằng không như thế nào đối mặt nhân sinh u ám đây.

Nhìn thư tín chồng chất như núi, Cao Lập chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoảng hốt nhớ lại, tựa hồ vừa mới có người cùng hắn nói chuyện, nội dung tựa hồ chỉ có một câu: Tần minh chủ đến từ biệt!

Cái gì, Tần Kình Phong phải đi!

Cao Lập như lâm phải đại địch từ ghế tựa nhảy lên, hối hận mắng mình quá sơ ý, gấp rút hướng sơn môn chạy đi.

Đoạn Vô Cầm đi đến trước cửa Cao Lập, chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo than ảnh màu xanh chợt lóe lướt qua ở trước mắt. Dụi dụi mắt, Đoạn Vô Cầm xác định chắc là mình bị hoa mắt.

Thanh Sơn kéo dài hơn mười dặm, nhìn lại một chút, quả nhiên là ảm đạm trắng xóa, rộng lớn vô ngần, đường xuống núi rất nhỏ uốn lượn ngoằn ngoèo thấp thoáng ở giữa Thanh Sơn non xanh nước biếc, nếu không phải có người dẫn đường, Tần Kình Phong phỏng chừng chính mình sẽ qua đêm ở trong núi.

Tưởng hắn đường đường võ lâm minh chủ, ở trên giang hồ tuyệt đối là nhân vật nổi tiếng, không biết bao nhiêu người sẽ đón chào hắn, coi như khách quý. Lúc này đây hắn không thể không cảm thán vận mệnh trêu cợt, hảo hảo minh chủ không làm, cố tình muốn tới nơi này chịu ngược, bị mọi người ghẻ lạnh không nói, liền ngay cả rời đi đều thê lương như vậy, Phồn Hoa cung to như vậy, thế nhưng chỉ phái hai cái đệ tử trông cửa tiễn đưa hắn!

Đạo đãi khách của Phồn Hoa cung thật sự là không dám khen tặng!

Tần Kình Phong nghĩ như thế, âm thầm thề khi còn sống tuyệt đối không lại bước vào Phồn Hoa cung một bước, trừ phi hắn muốn tự ngược!

Cao Lập vội vàng đi đến cửa sơn môn, không nhìn thấy Tần Kình Phong, trong lòng thầm đoán hẳn là mình đã tới chậm, lại như cũ ôm một tia may mắn, hỏi đệ tử trông coi sơn môn nói: “Các ngươi có nhìn thấy Tần minh chủ không?”

Đệ tử giáp vội vàng gật đầu nói: “Thấy được, ông ấy đứng ở trong này ngây ngốc một cái canh giờ rồi mới rời đi.”

Đệ tử ất đi theo chân chó bổ sung thêm: “Hơn nữa ánh mắt thập phần ai oán, như là oán phụ bị đuổi ra khỏi nhà!”

Khóe miệng Cao Lập hơi run rẩy, muốn nói lại thôi nhìn con đường nhỏ thông hướng chân núi!

Lúc này đây, vô luận Phồn Hoa cung giải thích như thế nào, đều không thể bù lại sự thật đã thất lễ với võ lâm minh chủ , tuy rằng hắn vô tâm, nhưng là Phồn Hoa cung từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, thế nào liền không có một người nào hiểu được lo lắng chu toàn đâu?

Cao Lập tâm tình thật khó chịu, hậu quả thật nghiêm trọng.

Trở lại thư phòng, Cao Lập chỉ làm một sự kiện, chính là đem lương tháng của Đoạn Vô Cầm, Tư Đồ U, Lâm Lang, Đào Tuyết giảm phân nửa, về phần Hoa Trọng Vũ, Cao Lập trên mặt hiện qua ý cười âm trầm, đã cung chủ muốn thuận lợi vui vẻ xuất giá, như vậy tự nhiên hội tiêu phí một khoảng chi tiêu không nhỏ, lương tháng sáu tháng cuối năm của cung chủ, liền trừ trực tiếp tốt lắm, ai bảo gần đây Phồn Hoa cung chi rất nhiều đâu!

Tần Kình Phong rời đi, bất quá chỉ là một đoạn tiểu nhạc đệm, Phồn Hoa cung ở mỗi một ngày đều có chuyện phấn khích xảy ra, căn không dậy nổi một tia gợn sóng. Trong lúc, Tư Đồ U mang theo Đào Tuyết đi vào phòng Cao Lập náo loạn một phen, đối với hành vi cắt xén lương tháng vô sỉ của Cao Lập, hai người có thể nói lòng đầy căm phẫn, đúng lý hợp tình đối mặt Cao Lập, hai người phát hiện không nói được gì, tả hộ pháp luôn luôn nho nhã lễ độ cư nhiên bắt đầu hành động theo phương hướng vô liêm sỉ.

Cao Lập thật nhiều lý do, vẻ mặt khoan dung hợp lý phản bác lại mấy câu hỏi :“Sinh hoạt của các ngươi rất an nhàn, áo tới chỉ duỗi tay cơm đến há mồm, cùng sâu mọt có khác gì nhau, ta làm như vậy bất quá là muốn cho các ngươi biết, nếu muốn sống tốt thì không thể không làm việc.”

Vì thế, Cao Lập đem một đống sự việc thượng vàng hạ cám giao cho Tư Đồ U cùng Đào Tuyết.

Đoạn Vô Cầm cùng Lâm Lang nghe nói sự tình từ đầu đến cuối, phi thường tự giác tránh ở phòng trong không dám rời đi, hai người tựa hồ là đạt thành chung nhận thức, ngoan ngoãn vâng chịu rời xa tầm mắt của Cao Lập.

Liên tục ba ngày, Phồn Hoa cung rất là thái bình, trừ bỏ trong phòng Hoa Trọng Vũ ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng kêu gào thảm thiết như tiếng giết heo.

Mấy ngày liền mọi người tựa hồ sớm đã thành thói quen với thanh âm này, mỗi khi thanh âm truyền ra, tất cả mọi người hội thập phần tự giác dùng tay bịt lỗ tai lại, một bộ hồn nhiên không biết gì.

Ngoài tiếng kêu gào thảm thiết mấy ngày liền thì ở trong cũng không nghe thấy được tiếng kêu than gì nữa.

Hoa Trọng Vũ ủy khuất đứng ở cửa, nhìn người nào đó chiếm lấy giường của mình, một mặt đau khổ mà nói: “Tướng công, kỳ thật ta đề nghị không sai.”

“Câm miệng......” Hạc Thương Lan không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn cảnh cáo Hoa Trọng Vũ, chỉ biết là nữ tử trước mắt mấy ngày nay ép buộc mình bắt đầu ngày một nghiêm trọng, đầu tiên là thừa dịp thời điểm hắn ngủ nắm tay hắn, sau này lại làm càn duỗi thẳng tay ôm thắt lưng của hắn, cuối cùng càng là không kiêng nể gì mưu toan nằm đến trong lòng hắn......

“Tướng công!” Hoa Trọng Vũ chớp chớp ánh mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn vô tội nhìn Hạc Thương Lan, mâu quang tràn đầy một loại cảm xúc tên là ủy khuất.

Hạc Thương Lan bị nàng làm sứt đầu mẻ trán, dứt khoát trực tiếp nằm ở trên giường, trở mình đưa lưng về phía Hoa Trọng Vũ.

Mắt không thấy, tâm không phiền, tâm không phiền, khí bất loạn, khí bất loạn, ngủ được an!

Từ sau khi nhận thức Hoa Trọng Vũ, Hạc Thương Lan phát hiện năng lực nhẫn nại của mình càng ngày càng cao, so sánh với trước kia không biết tăng bao nhiêu lần.

“Tướng công, kỳ thật, nấu cơm rất tốt, ngươi thật sự không muốn thử sao?” Hoa Trọng Vũ gặp Hạc Thương Lan không để ý tới mình, không khỏi ủy khuất đến bên người Hạc Thương Lan lấy tay nhẹ nhàng mà túm góc áo hắn.

Nấu cơm!

Không sai, Hoa Trọng Vũ muốn cùng hắn gạo nấu thành cơm!

Loại yêu cầu hoang đường này, nếu hắn đáp ứng thì chỉ có thể chứng minh một điều chính là đầu óc của hắn hỏng rồi.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Hạc Thương Lan cũng không quay đầu lại, đương nhiên cự tuyệt nói.

Phía sau ẩn ẩn truyền đến thanh âm nữ tử nức nở, Hạc Thương Lan nhăn mày càng ngày càng gấp, tập trung lắng nghe động tĩnh phía sau.

Tựa hồ là vì chứng minh mình có bao nhiêu thương tâm muốn chết, nên thanh âm nức nở của Hoa Trọng Vũ càng lúc càng lớn, xen lẫn mấy phần nghẹn ngào.

Không kiên nhẫn từ trên giường xoay người đứng lên, Hạc Thương Lan tiện tay lấy ra một cái khăn tay từ trong góc, giống như khăn lau bàn lau lau vài vòng ở trên mặt Hoa Trọng Vũ, thẳng đến khi xác định trên mặt Hoa Trọng Vũ không còn một chút nước mắt, Hạc Thương Lan lung tung đem khăn tay vứt trên mặt đất, miệng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

“Tướng công, da mặt ta thật mềm mại, ngươi vì sao dùng sức như vậy, một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc đều không có.” Hoa Trọng Vũ oán giận nói.

Từ ngữ mềm mại này, sợ là cùng da mặt của Hoa Trọng Vũ chẳng có một chút liên quan đi?

“Da mặt cung chủ không phải đã sớm đao thương bất nhập sao?” Hạc Thương Lan nhịn không được nói móc nàng, ai bảo nữ tử này luôn làm hắn có một loại muốn xúc động muốn giết người đâu.

“Tướng công nói đùa, nếu vừa rồi ngươi dùng là dao nhỏ, ta nghĩ hiện tại đối mặt với ngươi hẳn là một cái huyết hồ lô.”

Tưởng tượng thấy gương mặt xinh đẹp trước mắt trở nên huyết nhục mơ hồ, Hạc Thương Lan lắc đầu, vẫn là cái dạng này xem thuận mắt chút.

“Tướng công, thật sự không muốn nấu cơm sao?” Hoa Trọng Vũ gặp ánh mắt Hạc Thương Lan đã nhu hòa một chút, ý tưởng biến thái lại một lần nữa dâng lên trong đầu.

Hạc Thương Lan nhẫn nại cơ hồ nhanh đến cực hạn, nghiêm mặt: “Nếu cung chủ không để ý, ta hiện tại thật nguyện ý đổi khăn tay thành dao nhỏ!”

Miệng Hoa Trọng Vũ há hốc, tuy rằng trong đầu là trăm ngàn không tình nguyện, nhưng là cũng không nghĩ thật sự chọc giận Hạc Thương Lan.

Này một đêm, chung quy thái bình.

Nơi nào có người, nơi đó có thị phi!

Giang hồ từ xưa đến nay, chính là nơi các loại thị phi tụ tập!

Gần nhất, giang hồ yên lặng đã lâu, nay đúng là náo nhiệt trước nay chưa có, mọi người ào ào như đánh máu gà, ngày ngày tụ ở quán trà, trò chuyện bát quái.

Không có biện pháp, ngày trôi qua được quá mức thanh nhàn hiển nhiên không thú vị, luôn có một chút người e sợ cho thiên hạ bất loạn, mỗi ngày dựa vào nói chuyện thị phi qua ngày.

Phiêu Hương phường gần đây sinh ý dị thường rất tốt, thỉnh thoảng có chút văn nhân nhã sĩ ở trong này lấy văn kết bạn, ngâm thi làm đối, học đòi văn vẻ, gần nhất đi đến Phiêu Hương phường lại đều là một đám người giang hồ cao lớn thô kệch chỉ hiểu được múa đao đánh kiếm.

Tiểu nhị không hiểu nhìn lão bản đang khảy bàn tính một bên, rõ ràng gần đây sinh ý của trà phường rất tốt, vì sao lão bản luôn than thở đâu?

“Chưởng quầy , ta nhìn ngươi gần đây luôn than thở, sẽ không là có cái sự gì phiền lòng đi?”

Chưởng quầy bĩu môi, ánh mắt liếc khách nhân ở một màn gần cửa số hướng cách đó không xa, nói: “Gần nhất người trên giang hồ đến nơi này của chúng ta uống trà càng ngày càng nhiều.”

Tiểu nhị hơi có chút không hiểu nhìn hắn, nói: “Vậy thì có sao, ai trả bạc cho ta thì người đó chính là đại gia, chúng ta mở cửa buôn bán, làm sao có đạo lý soi mói khách nhân!”

Chưởng quầy dùng ngón chỉ chỉ trán của tiểu nhị, cười nói: “Ngươi cái thằng nhãi con biết cái gì, bạc người giang hồ là dễ kiếm như vậy sao, hi vọng không xảy ra chuyện mới tốt.”

Tiểu nhị lấy tay gãi gãi đầu, một bộ dáng mờ mịt không hiểu.

Ba người ngồi gần cửa sổ, một người là đệ tử Võ Đang, một là đệ tử Thanh Thành, một là đệ tử Hằng Sơn, năm trước lúc liên hợp tấn công phân đà của Ma Giáo, ba người trùng hợp gặp mặt, được cho là có vài phần giao tình, lần này ba người xuống núi làm việc ngẫu nhiên gặp tại đây, nhưng là hơi có chút cảm khái gặp lại cố nhân nơi đất khách.

Đệ tử Võ Đang nói: “Gần nhất huynh đệ ta xuống núi, nhưng là nghe được một chuyện cực kỳ thú vị.”

“Nga?” Đệ tử Thanh Thành khóe miệng tươi cười, trong mắt lóe vài phần tò mò.

“Ta nhưng là cũng nghe đến một cái tin tức kinh người.” Đệ tử Hằng Sơn phụ họa nói.

Đệ tử Thanh Thành lòng hiếu kỳ càng nặng, tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người, nói: “Hay là việc mà các ngươi nghe nói là cùng một sự kiện?”

Đệ tử Võ Đang gật gật đầu, nói: “Có khả năng, việc này quá mức làm người nghe kinh sợ, quả thực làm cho người ta không thể tin được.”

“Đến cùng là chuyện gì?” Đệ tử Thanh Thành lòng hiếu kỳ càng ngày càng nặng, nghiễm nhiên biến thành một chỗ nói chuyện bà tám.

“Gần nhất giang hồ truyền cung chủ Phồn Hoa cung muốn xuất giá.” Đệ tử Võ Đang nói.

“Chính là ma nữ Phồn Hoa kia sao? Không biết là ai không muốn sống dám cưới nàng, chẳng lẽ thật sự có người chán sống?” Đệ tử Thanh Thành ánh mắt trừng thật lớn, thanh âm không tự chủ được to tiếng một chút.

“Nghe nói người không muốn sống kia là Hạc Thương Lan.” Đệ tử Hằng Sơn đúng lúc sáp đi vào, không nhanh không chậm nói.

“Ma Giáo Truy Phong Sử?” Đệ tử Thanh Thành bắt đầu đau lòng cho tâm hồn yếu ớt của mình, trái tim của hắn yếu đuối ở trong thời gian ngắn cư nhiên muốn thừa nhận một tin tức đả kích như thế, thật sự là đáng thương a!

“Này có phải hay không rất căng thẳng?” Đệ tử Thanh Thành cảm thấy có chút khó có thể tin, dù sao Phồn Hoa cung là một trong những thế lực bạch đạo cường đại nhất, mà Ma Giáo là lão đại đứng đầu hắc đạo, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, Phồn Hoa cung làm sao có thể làm ra hành động hoang đường như thế.

“Chúng ta mới đầu cũng không dám tin tưởng tin tức đó là thật, nhưng là hiện tại trên giang hồ lòng người sớm hoảng sợ, chính cái gọi là không có lửa làm sao có khói, ta tin tưởng việc này nhất định có nguyên nhân trong đó.”

“Nói không chừng Phồn Hoa cung thật sự muốn cùng Ma Giáo cấu kết đâu!” Đệ tử Hằng Sơn mở miệng nói, dù sao việc này không phải một mình hắn đoán, mà là phần đông người trên giang hồ đều nghĩ như vậy.

“Làm như vậy đối với bọn họ có chỗ tốt gì?” Đệ tử Thanh Thành không hiểu, địa vị Phồn Hoa cung ở trên giang hồ, trừ bỏ được xưng Thái Sơn bắc đẩu Thiếu Lâm cùng Võ Đang ra còn có ai có thể lay động được.

“Có lẽ Phồn Hoa cung muốn thống nhất giang hồ?” Đệ tử Hằng Sơn theo ý nghĩ vừa rồi tiếp tục phỏng đoán nói.

“Kia bọn họ chẳng phải là nên thông đồng sau lưng là được, vì sao phải trắng trợn khiêu khích toàn bộ võ lâm như thế?” Đệ tử Thanh Thành nghiễm nhiên thành một đứa trẻ tò mò.

“Cung chủ Phồn Hoa cung làm việc luôn luôn quỷ dị, nàng làm như vậy, đơn giản là làm chúng ta không hiểu, như vậy nàng mới có thể âm thầm tiến hành âm mưu thống nhất giang hồ.” Đệ tử Hằng Sơn suýt nữa nội thương, vị Thanh Thành huynh đệ vấn đề sao lại nhiều như vậy a.

“Đúng vậy, thống nhất giang hồ, không biết là giấc mộng của bao nhiêu người đâu.”

Đệ tử Thanh Thành như có chút hiểu ra gật gật đầu, không có chú ý tới phía sau không biết khi nào đả nhiều hơn một người.

Cẩm y hoa phục, người đứng thẳng, tóc đen như mực tùy ý rớt trên vai, gió nhẹ nhẹ phớt qua, mang theo vài phần phiêu dật tuấn mỹ, ánh mắt nhu hòa, rất có vài phần cảm giác công tử như hoa như ngọc, tại địa phương long xà hỗn tạp, đúng là có chút đột ngột.

Võ Đang đệ tử chú ý tới cẩm y công tử một bên, gặp đối phương một mực tự nhiên, bên hông đeo một chiếc quạt xếp, trên mặt hiện ra một phần khinh thị cười, nói: “Thối thư sinh, không đi một bên uống trà, tới nơi này muốn bị đánh sao?”

Cẩm y công tử khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn dật tăng thêm mấy phần tiêu sái.

“Thế nào, các ngươi tưởng lấy nhiều khi ít sao?” Cẩm y công tử mở miệng, khách nhân trong trà phường không khỏi ào ào ghé mắt, thanh âm hắn rất là dễ nghe, giống như tiếng ngọc bội va vào nhau.

“Xú tiểu tử, bổn đại gia ta khinh thường khi dễ ngươi một cái thư sinh tay trói gà không chặt!” Đệ tử Võ Đang bị vạch trần, trong lòng tức giận, nhưng ngại cho môn quy Võ Đang nghiêm cẩn giới luật, cũng là không dám dễ dàng động thủ, để tránh lỡ miệng khiến người đàm tiếu.

Chỉ nghe đệ tử Võ Đang hét thảm một tiếng, ai cũng không có thấy rõ cẩm y công tử là ra tay như thế nào, đến khi mọi người thấy thanh tình huống là lúc đệ tử Võ Đang sớm bị cẩm y công tử ấn ngã vào trên bàn, trên mặt lộ ra thống khổ.

“Vừa rồi là ai nói ta tay trói gà không chặt, ngươi xem, này không phải đem ngươi bắt được sao?”

Võ Đang lão huynh = gà? Đệ tử Thanh Thành xấu hổ trong lòng nghĩ đến cái đẳng thức này.

“A -- a --” Đệ tử Võ Đang đau đến oa oa gọi bậy.

Hai đồng bạn của hắn sớm sợ tới mức ngây ra như phỗng, vẫn không nhúc nhích sững sờ ở nơi đó, đệ tử Thanh Thành muốn mở miệng cầu tình, nhìn lại miệng cẩm y công tử kia tựa tiếu phi tiếu giương lên, nên đành đem lời nói trong miệng nuốt đến trong bụng.

Mắt Cẩm y công tử lộ ra vẻ khinh thường, nhìn cũng không thèm nhìn ba người liếc mắt một cái, thẳng xoay người rời đi.

“Bệnh thần kinh!” Đệ tử Võ Đang bất mãn phát ra bực tức, không khí nháy mắt trở nên có chút quỷ dị.

“Người kia thoạt nhìn, tựa hồ có chút quen mặt.” Đệ tử Hằng Sơn hậu tri hậu giác nhìn ra cửa.

“Bị ngươi nói như vậy, ta nhưng là cũng cảm thấy tựa hồ đã gặp qua hắn ở nơi nào.” Đệ tử Thanh Thành đi theo phụ họa nói.

Người thích dùng cây quạt làm vũ khí trên giang hồ không nhiều lắm, có thể tính cao thủ càng lại thiếu, nhưng là Phồn Hoa cung cũng là cái trường hợp đặc biệt, bỗng chốc liền chiếm hai cái ghế.

Phồn Hoa cung hữu hộ pháp Đoạn Vô Cầm, thiếu chủ Hoa Khinh Văn Phồn Hoa cung ngày xưa!

“Đoạn Vô Cầm......” Ba người bỗng nhiên nhớ tới tên đối phương.

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cõi Người Không Mặt

Copyright © 2022 - MTruyện.net