Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân ảnh hắn ta đi vào đã thu hút sự chú ý của cô.
" À không sao đâu! " Phải phép cô trả lời. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô hắn bỗng cứng đờ như nghĩ đến chuyện gì đó liền thấy tâm trạng vui vẻ lên hẳn nhất là khi hắn thấy chiếc vòng của cô.
Tại sao hắn lại như vậy? Lí do chỉ mình hắn biết.
~~Cách đây 5 năm
Khi công ti đang bờ vực phá sản. Biết bao nhiêu cổ đông đã nói hắn không có năng lực quản lí , lúc đó hắn mới 16 tuổi đã phải gánh vác hết cơ ngơi của gia tộc do chưa từng có cơ hội tiếp cận với công ti từ trước nên khi tiếp quản còn rất nhiều sai sót mới dẫn đến phá sản.
Hắn điên cuồng chạy đến bờ sông, khóc rất nhiều. Anh tự khinh bỉ chính mình vô dụng đã không quản lí tốt công ti , không giữ được tâm huyết từ lâu của gia tộc. Bỗng một bé gái xinh đẹp chạy đến, nhìn thấy hắn khóc cô ngồi xuống gần hắn, bàn tay trắng nõn mịn mịn tròn tròn khẽ lau nước mắt cho hắn nói
" Đừng khóc, anh đừng khóc nữa ngoan em thương em cho kẹo" Cái mỏ xinh xinh chu ra đáng yêu muốn chết. Không biết tại sao một người không bao giờ để lộ tâm tình như hắn mà muốn kể hết nỗi khổ tâm của mình.
" Là anh vô dụng, không làm được việc gì hết, để công ti phá sản"
" Anh nên nhớ cho dù bị cả thế giới này coi thường thì anh cũng phải coi trong chính mình".
" Không là anh tự cảm thấy mình vô dụng còn em sao lại ở đây?"
" À em đang tham gia đội tình nguyện quyên góp đồ để giúp khu dân cư nghèo gần bờ sông bên kia kìa" Nói rồi cô chỉa tay về phía đối diện là một khu ổ chuột nghèo nàn.
" Em thực tốt" Anh thực khâm phục lòng thương người của cô bé này.
" Mỗi khi giúp người nào đó chuyện gì cũng chính là kiếm thêm lợi ích cho mình " Nói rồi cô bé cười tít mắt đưa cây kẹo mút cho anh.
"Này kẹo mút này ngon lắm ăn xong anh chắc chắn sẽ hết buồn"
Anh dở khóc dở cười với hành động dễ thương của con bé rối cầm lấy cây kẹo.
" Em phải đi đây ban tình nguyện đang gọi tạm biệt anh nhé hẹn gặp lại" Nhìn bóng dáng nhỏ bé đó chạy khuất anh khẽ cười.
Như nhớ đến chuyện cô nói anh lại suy nghĩ dù sao công ti cũng sắp phá sản có ít tiền thôi thì quyên góp cho họ coi như làm chuyện tốt tích phúc vậy... Nhưng có điều anh không ngờ rằng nhờ quyết định đó của mình đã cứu công ti ra khỏi bờ vực phá sản mà phát triển mạnh mẽ. Có một nhà đầu tư lớn thấy hành động đó của anh không hiểu vì lí do gì lại đầu tư số vốn khổng lồ giúp công ti giật được rất nhiều bản đấu thầu cùng nhiều hạng mục quý.
Có rất nhiều tiền bối cùng mọi người trong gia tộc khen anh dũng cảm đã làm một việc mà không ai dám làm để cứu công ti nhưng ai biết được đó đều là nhờ cô bé hôm ấy.
Sau khi sự kiện đó xảy ra anh bận công việc rất nhiều mãi mới có cơ hội rảnh rỗi anh liền chạy đến bờ sông tìm cô gái nhỏ ấy nhưng đội tình nguyện đã kết thúc vào hai ngày trước. Từ đó anh không ngừng tìm kiếm cô nhưng đến cả tên cô anh còn không biết thì muốn tìm chẳng khác gì mò kim đáy bể. Thứ duy nhất mà anh nhớ là chiếc vòng mà cô nói là của mẹ cô tặng nên cô chưa bao giờ để mất . Chiếc vòng đó do là đồ gia truyền nên độc nhất vô nhị có thể phát ra tia sáng chói loá xinh đẹp.
~~ quay lại câu chuyện chính nào
~~" Chào Âu tổng, hôm nay chúng tôi đến là để bàn về kế hoạch đầu tư hạng mục lần này và kí hợp đồng chuyển nhượng bản thầu Đào viên trang cho anh mong hợp tác vui vẻ...." Cô nói một tràng mà không để ý tầm mắt nóng rực của người đàn ông hướng về phía mình tựa con thú hoang như nhìn thấy con mồi đã tìm được .
' Băng nhi anh tìm được em rồi anh sẽ không cho em cơ hội trốn thoát đau mèo nhỏ à'