Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ba!" Một tiếng vang nhỏ, quả bom khói từ bụi cỏ bay ra khiến tám người khẩn trương điên cuồng nhắm súng xả đạn về vị trí đó. Khả năng bán súng của tám người đều rất lợi hại, viên đạn đều nhắm trúng vào quả bom khói, bất quá bom khói này không giống với những loại bom khác, bị bắn trúng sẽ bị nổ tung hoặc mất đi hiệu quả, nó vẫn tiếp tục tràn khói ra ngoài, càng bị bắn trúng thì tốc độ khói tràn ra càng nhanh, chỉ trong chốc lát xung quanh bải cỏ đã bị khói bao trùm. Dù nón phòng hộ có chức năng cách ly với khói khiến người dùng không bị ảnh hưởng trong quá trình hô hấp, nhưng tầm nhìn vẫn bị ảnh hưởng như thường.
Bất quá công việc của tám người này đều là sát thủ nên khi đối mặt với tình cảnh bất lợi bọn họ cũng không kích động, trực tiếp sử dụng súng laser của mình tiếp tục xả đạn, chỉ chốc lát bãi cỏ cao cứ như vậy biến thành tro tàn.
Lăng Lan cũng không lo lắng, bởi vì cô nhìn thấy khi Tần quản gia ném quả bom khói ra, ông cũng đồng thời nhảy sang lùm cây bên cạnh bãi cỏ.
Nhưng những động tác tiếp theo của ông lại khiến Lăng Lan kinh ngạc, chỉ thấy ông rút sợi dây thừng luôn mang theo trên cánh tay xuống rồi phẩy một cái, lâu nay Lăng Lan vẫn cho rằng đó là một sợi dây to và thô nhưng khi thấy sợi dây thừng thô chắc ấy bỗng phân ra thành vô số sợi dây mỏng nhỏ hơn, giống như tóc người như cô vô cùng câm nín.
Lăng Tần nắm một đầu, hướng về phía hai kẻ đứng hơi tách biệt đang tiếp tục xả súng, sau khi đem súng của mình treo trên một cành cây, ông nhanh chóng bò đến vị trí khác, bất quá Lăng Lan tinh tường nhìn thấy trong tay ông có nắm một sợi dây mãnh đến mức mắt thường không thấy được câu với cây súng.
Sau một vòng xả súng tám người nhìn thấy bụi cỏ lúc nãy đã hóa thành tro tàn, tám người lướt nhìn nhau, một người làm động tác điều khiển trao, sau đó hai trong tám người bước về phía trước, xem ra bọn họ muốn xác nhận xem mục tiêu của mình có nằm trong đám tro tàn ấy hay không, đương nhiên nếu có thì rất tốt.
Hai người chậm rãi tới gần, cùng sử dụng súng laser trong tay lục lọi trong đám tro tàn, lúc này tiếng súng bỗng vang lên từ phía bên phải, chỉ thấy một luồng hạt laser vô tình bắn tới. Nguyên lai khẩu súng mà Lăng Tần giấu trên cành cây đã được ông kích hoạt. (Ý là khi treo súng lên ông cột sợi dây vào cò súng nên khi mấy kẻ kia tới ông kéo dây làm súng bắn á).
Hai kẻ đi đầu vô thức xả đạn về phiá trước, uy lực của chúng mạnh hơn rất nhiều so với súng mà Lăng Tần đang sử dụng.
Lần công kích này của Lăng Tần chủ yếu nhắm về sáu người đang đứng ở sau, một trong số chúng không phản ứng kịp trực tiếp bị súng bắn chết. Mấy người còn lại phản ứng nhanh hơn, lui ra rồi nhắm về phía đạn đang bắn tới. Bọn họ điên cuồng bắn rồi không biết do ai bắn trúng mà khẩu súng ở phía đối diện trực tiếp nổ tung, lùm cây xung quanh cũng hóa thành biển lửa.
Thấy vậy 7 người còn lại mới dừng công kích, nguyên bản chúng có chút khẩn trương nhưng giờ cũng bình ổn trở lại. Bọn chúng tin rằng sau khi trải qua hai cú nổ mạnh, đối thủ của chúng cũng không thể may mắn tránh thoát, hơn nữa sau cú nổ lần này đối phương dù không chết thì cũng sẽ bị thiêu chết, hóa thành tro tàn.
Nhưng ngay giờ phút này, một sự kiện ngoài ý muốn xuất hiện, Lăng Tần từ bên cạnh bọn họ lao ra đồng thời cũng ném quả pháo hiệu cho Lăng gia lên trời.
Ông chết ở đây cũng không có quan hệ, nhưng Lăng Lan nhất định phải sống sót.
Lăng Tần quyết định lao ra công kích mục đích chủ yếu chính là hấp dẫn sự chú ý của đám người này, cũng hấp dẫn luôn chiếc H-Bahn đang canh gác bên kia, ông hi vọng Lăng Lan có thể thừa cơ đào tẩu. Vả lại ông tin rằng tử sĩ của Lăng gia đã tới đây rồi, họ đang xác định vị trí của ông và thiếu gia thôi. Chờ họ tới thì với thực lực của Lăng gia, việc đối phó đám sát thủ này căn bản chẳng có vấn đề gì.
Một quả pháo hiệu bay lên trời rồi nổ mạnh khiến cho mấy đội tìm kiếm tin tức của Lăng Lan mừng rỡ nhanh chóng thay đổi phương hướng liều mạng lao về phía này.
Lăng Tần công kích quá đột ngột nên không có bất cứ ai phản ứng được gì, chỉ có người đội trưởng kia phản ứng kịp thời bắn đạn để ngăn cản còn sáu người còn lại chẳng ai phản ứng được gì.
Nói thì chậm nhưng hành động đang chạy với tốc độ cao rồi bóng dáng đột nhiên vặn vẹo, chớp mắt tránh được phát súng kia.
Tên đội trưởng hô: "Vô tắc chớp động!" Đây chính là kỹ năng né tránh khó nắm giữ nhất trong cách đấu thể thuật, những người có thể học được kỹ năng đều thuộc cảnh giới vương của cách đấu.
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, giờ phút này Lăng Tần đã áp sát tên sát thủ gần mình nhất.
"Mau phóng pháo xạ laser!" Vẻ ngoan lệ hiện ra trong ánh mắt của tên đội trưởng, hắn ta hô to vào máy liên lạc rồi cấp tốc lui về phía sau.
Kỳ thực bọn chúng xuống xe chủ yếu chỉ là làm mồi dụ, khiến đối phương lao ra xuất kích, sát chiêu thật sự của chúng vẫn là chiếc H+Bánh còn lại kia. Đương nhiên đối với thói quen sống trong thế giới đen của chúng, việc hy sinh một hai người thủ hạ là một chuyện rất bình thường, cho nên tên kia mới có thể không chút do dự hy sinh tên thủ hạ đang bị Lăng Tần công kích. đội trưởng không chút do dự buông tha cho hắn tên kia bị Lăng Tần công kích thủ hạ.
Không đợi hắn đứng vững, hắn đã nghe thấy tiếng kêu thảm của thủ hạ vừa bị mình vứt bỏ. Tên thủ hạ ấy đã bị Lăng Tần dùng một con dao găm trực tiếp cắt đứt yết hầu phát ratiếng kêu thảm cuối cùng . Thanh âm của tiếng kêu tựa hồ mang theo một chút không cam lòng cùng phẫn nộ, dù sao hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là hiện thực người đội trưởng đã vứt bỏ mình.
Lăng Tần kia trương đạm mạc mặt, bị tiêu bắn mà ra máu tươi nhiễm hồng, nồng đậm huyết khí có thể cho một người bình thường khiếp đảm nôn mửa, nhưng Lăng Tần tựa hồ thật thói quen máu tươi hương vị, hắn vậy mà dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm liếm khóe miệng máu tươi —— hảo biến thái quản gia gia gia a! Lăng LanXem đến nơi đây, nhịn không được trong lòng cuồng khiếu. Nha bên người cô đều là một ít người nào a...
Lăng Tần biểu cảm tựa hồ rất mê muội, có chút say mê với mùi máu tươi thật lâu không thức thưởng đến này!
Hai mắt ông như nổi lửa, trước kia cũng từng như vậy, theo cha của Lăng Tiêu lên chiến trường giết kẻ thù, cảm giác này thật quen thuộc. Đáng tiếc khi Lăng Tiêu trở thành thần cấp sư sĩ, ông liền chấm dứt cuộc đời tinh phong huyết vũ kia.liền triệt để cáo biệt trước kia tinh phong huyết vũ. Không phải là Lăng Tần muốn rửa tay gác kiếm, chỉ là thần cấp sư sĩ chính là sự tồn tại về mặt vũ lực của Liên Bang, cho nên không ai dám đụng chạm hay trêu chọc Lăng gia nữa, hậu quả của việc chọc giận thần cấp, không ai dám thử.
Lăng Tần cho rằng bản thân dưỡng tính tu tâm đã nhiều năm thì sẽ không còn tàn nhẫn như trước. Không nghĩ tới hôm nay chỉ mới khởi động một chút mà máu huyết của mình đã sôi trào, giết người giống như hạ bút làm văn, thuần thục mà dễ dàng. Điều này làm cho ông rất vui mừng, con mãnh thú bị giam cầm lâu nay cuối cùng cũng được phóng thích.
Lăng Tần nở nụ cười, hóa ra ông vẫn thích giết người hơn.
Lúc này Lăng Lan âm thầm lau một phen mồ hôi lạnh, không nghĩ tới người quản gia luôn nghiêm túc, nghiêm cẩn nhưng đối với cô rất hiền lành cũng là một "kẻ" giết người siêu cấp, nhìn động tác lạnh lùng mà dứt khoát, nhìn nụ cười vui vẻ mà lạnh lùng kia khiến cho những kẻ khác không lạnh mà run.
Lăng Lan cảm giác trái bé nhỏ của mình đập mạnh không ngừng... A, về sau cô nhất định sẽ không chọc giận Tần quản gia! Lăng lan quyết đoán đưa Lăng Tần vào danh sách những người không thể trêu chọc.
Lăng Tần tiếp tục công kích, nguyên bản ông cũng đã ôm tâm niệm liều mình chịu chết, cho nên sau khi giết người đầu tiên ông cũng không lựa chọn chạy trốn mà bổ về phía người thứ hai.
Tuy sức mạnh về vũ khí của hai bên chênh lệch rất lớn nhưng rừng càng già càng cay, Lăng Tần có năng lực cách đấu mạnh mẽ mà không ai trong đám sát thủ có thể sánh kịp. Rất nhanh ông đã quyết xong người thứ ba, lúc này tên đội trưởng giận dữ hét vào liên lạc khí: "Chết tiệt, nhanh bắn pháo, nhanh bắn pháo… có nghe thấy không…”
Nguyên lai tên đội trưởng vẫn chưa từ bỏ ý định, khi Lăng Tần dùng tay giết chết tên thuộc hạ thứ hai hắn vẫn tiếp tục cố gắng liên lạc với H-Bahn, ra lệnh cho những thủ hạ khác nả pháo, nhưng đáng tiếc kết quả vẫn rất rõ ràng, trả lời hắn ta chỉ là một sự im lặng trầm mặc, mà sự trầm mặc này càng khiến hắn trở nên tuyệt vọng.
Lúc này hắn mới nhận ra những chiếc H-Bahn áp trận đã xảy ra vấn đề, hiện tại không thể dùng nữa. Hắn phẫn nộ vứt liên lạc khí trong tay, giơ lên vũ khí, hô to một tiếng: "Cùng giết chết cho ta.”