Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế lực của Lăng gia, không thể không thừa nhận, là siêu siêu lớn. Năm nay, "Hồng Nhan Hội", cũng là do Lăng lão gia chủ trì một phần. Sức ép trên vai Y Xảo vô cùng nặng nề - ít ra mọi người nghĩ là thế.-"Tiểu thư, người thật không lo lắng gì sao?"
Nha hoàn Thanh Trúc vì nàng sốt ruột không thôi
Y Xảo thản nhiên cắn một miếng bánh, uống một ngụm trà, thong dong nói:
-"Em không cần lo lắng, mọi sự ta tự có sắp xếp cả rồi."
Thanh Trúc nghe vậy, vẫn không tài nào thôi lo lắng. Tuy là tiểu thư nhà nàng tính tình rất tốt, nhưng là dung mạo lại...ack, xấu thậm tệ. >~< Từ lúc vào phủ tới giờ, ngoại trừ ăn ngủ, phơi nắng, dạo chơi ra, cái gì cũng lười đụng, sắp xếp cái gì chứ?
-"Được rồi, em lui ra đi."
Nhận thấy tiểu nha hoàn cứ rấm rứt không yên nhìn mình, Y Xảo đành phẩy tay ra ý đuổi người
Ở thế giới của nàng, có cái gì mà nàng chưa trải qua? Gảy đàn, múa hát, đấu kiếm, đua ngựa,...tất tật đều đã nếm trải thử. Chỉ là, luận thơ văn, nàng thực một chút cũng không biết...= =" Cho nên gần đây, ngày nào cũng chăm chỉ đọc sách, có chỗ nào không hiểu liền tìm Tiêu Dao đàm luận. Cũng coi như có chút ít kiến thức, có thể đem ra chống đỡ với đối thủ. Còn thắng được hay không, chờ may mắn tới a~
******************************************************************
Dưới ánh trăng, nàng một mình ngồi dưới mái hiên. Ngày mai, có thể thi đấu rồi, nếu như có thể thuận lợi đoạt giải, như vậy sẽ có thể cùng Tiêu Dao kết phu thê. Ể, khoan đã, nàng đang nghĩ linh tinh cái gì thế này, "cùng Tiêu Dao kết phu thê", chuyện này làm sao có thể?! Ban đầu chỉ là muốn có thế lực chống đỡ, bảo toàn tính mạng cho đến khi tìm được phương pháp trở về nhà. Vì sao hiện tại, nghĩ tới hắn lại ngại ngùng thế này? Còn mang theo chút chờ mong...
Y Xảo ngơ ngẩn nghĩ, không để ý một bóng người đã đi tới sau lưng từ khi nào.
-"Nàng đang nghĩ cái gì?"
Hắn nhíu mày hỏi, nghĩ cái gì mà ngây ngốc như vậy, hắn gọi liền mấy tiếng cũng không nghe thấy
Y Xảo giật bắn mình, mặt càng đỏ hơn, cũng may là đang đêm tối nên không nhìn ra. Lắp bắp:
-"Không có gì đâu."
-"Ngày mai thi đấu rồi, nàng...chắc chắn được chứ?"- Hắn chột dạ hỏi
-"Ừ, ta nhất định cố gắng"
Y Xảo mỉm cười đáp
-"Đừng quá gượng ép bản thân, nàng, cho dù không được, ta cũng nhất định thuyết phục phụ mẫu cho bằng được. Y Xảo, ta yêu nàng. Cả một đời này, ngoại trừ nàng, ta không cần thêm ai khác."
Hắn thực kiên định nói, khuôn mặt có chút đỏ, nói ra lòng mình
Y Xảo tâm động, cảm động cúi đầu, ngăn không cho nước mắt tràn ra. Ở nơi xa lạ này, ngoại trừ hắn, nàng không còn ai thân cận, càng không nói đến cái gì gọi là yêu thương. Tim nàng, vì sự chân thành của hắn mà rung động, Tiêu Dao, ta...ta cũng rất thích ngươi.
Nhưng mà, nàng còn có gia đình, nàng phải trở về, chắc bây giờ bọn họ lo lắng cho nàng lắm. Nàng không thuộc về nơi đây, càng không có tư cách ở bên hắn. Y Xảo mím môi, mắt chuyển lạnh, cười khẩy:
-"Ngươi thật ngu ngốc. Yêu ta? Vì cái gì ngươi có thể nói? Nếu như ngươi không có địa vị, không có gia đình chống lưng, ngươi nghĩ ta còn ở đây? Chịu khổ chịu thiệt mà thi đấu? Hahaha, suy nghĩ non nớt của ngươi, thật buồn cười. Ngươi nên nhớ, ngươi chỉ là con cờ để ta lợi dụng mà thôi."
Tiêu Dao mắt tối lại, lồng ngực nhói đau. Lợi dụng? Nàng....
Hắn bật cười, cười đến thê lương:
-"Thì ra là thế, cái gì cũng có nguyên do của nó. Ta là kẻ không ai cần tới, bất cứ ai cũng muốn lợi dụng ta, haha, hảo, lời này ngươi nói ra, rất tốt."
Nói xong liền đứng dậy, phất tay áo rời đi. Nhìn bóng lưng lạnh nhạt, mất mát của hắn, Y Xảo khẽ hạ mi mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.