Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Thái y! Mau gọi Thái y!!!Lăng Tiêu Dao gần như gào lên, khiến cho Thanh Trúc sợ hãi, cuống quýt mà chạy
- Tiêu Dao....không kịp đâu, ta buồn ngủ quá....- Y Xảo vòng tay ôm lấy eo hắn, rúc vào lòng hắn tìm một vị trí thoải mái nhất.
- Không cho phép nàng ngủ! Nàng...không được!
-.....
Từ Thái y vừa chạy tới, cũng là lúc bọn họ nhìn thấy dị tượng. Gió cuốn lá cây tạo thành một cơn lốc, thân thể Y Xảo cũng từng chút một tan biến. Cho dù Lăng Tiêu Dao hắn có cố giữ lấy thân hình nhỏ bé của nàng thế nào đi chăng nữa cũng vô ích.
- Tiêu Dao, chờ ta...Ta nhất định....nhất định quay lại....vì ngươi....
Trong vô không, hắn tựa như nghe thấy thanh âm của nàng.
- Y Xảo....Hứa rồi đấy. - Hắn mỉm cười, là cười hay là khóc cũng không biết
*************************************
- Xảo nhi, tỉnh tỉnh...- Tiếng mẫu thân đại nhân vang lên
Y Xảo mở mắt ra, cô trở về nhà rồi!? Hay là, tất cả những chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ!?
- Ngủ đến mơ hồ luôn hả? Còn ngơ ngơ cái gì, xuống ăn sáng còn đi học!
- Vâng...
Y Xảo rời giường, nhìn quanh phòng một lượt. Ừm, đúng là phòng cô. Vẫn màu sơn trắng, rèm cửa caro quen thuộc.
- Nhanh lên! - Mẫu thân đại nhân gắt lên
- Dạ, con xuống liền!
Y Xảo vội vàng thay đồng phục, chạy xuống nhà.
Cuộc sống vẫn chầm chậm trôi, không có gì thay đổi. Chuyện trước kia tựa như một giấc mộng vậy. Tỉnh mộng rồi sao?!
_ THPT A_
Y Xảo mơ màng nhìn ra cửa sổ, giờ Sử nhưng cô không có chút tâm tình nào. Trời mùa đông u ám, cây bàng rụng lá. Rõ ràng là cây bàng, vì sao vào mắt cô lại là gốc đào? Còn có...bạch y nam tử vân đạm phong khinh an tĩnh gảy cầm dưới gốc đào...
Lắc đầu thật mạnh một cái, Y Xảo tập trung vào cuốn sách trước mặt.
Tan học, cô dùng tốc tốc độ ánh sáng chạy về nhà. Đứng trước cửa, vươn tay muốn đẩy ra chợt nghe thấy tiếng Bác gái và mẹ. Bác ruột của cô làm nghề bói toán, vô cùng chuẩn xác.
- Tuyệt đối không được nhắc lại chuyện cũ cho nó, em nhớ chưa? - Giọng Bác gái
- Em nhớ.
- Ai mà biết được tiểu Xảo lại có nhân duyên xa xôi như vậy....- Bác gái thở dài
Cạch!
- Bác, mẹ, hai người nói nhân duyên xa xôi là có ý gì??- Y Xảo mơ hồ hỏi
Bà Trương giật nảy người quay lại, cười nhẹ:
- Không có gì, ta đang tính chuyện cưới xin cho con thôi.
Mẹ cô là diễn viên, bà biết che dấu nhưng mỗi khi bà nói dối, luôn luôn nín thở
- Mẹ, có phải hai người biết chuyện con xuyên về cổ đại?- Y Xảo nghiêm mặt
- Con đang nói lung....
Mẹ cô xiết chặt tay, tính che dấu nhưng Bác gái đã ngắt lời:
- Phải.
- Bác....con muốn quay lại đó, con đã thành thân với Lăng Tiêu Dao....Bác, mẹ....coi như gả con đi xa được không?
Y Xảo nắm lấy tay Bác gái khẩn cầu
- Y Xảo...Bác cũng biết con và người kia yêu nhau, nhưng không ngờ lại tới mức thành thân rồi....
Bác gái có chút kinh ngạc mím môi
- Con....
- Y Xảo, đừng nói nữa, mẹ không cho phép con quay lại đó, cho dù thành thân rồi thì sao? Coi như đó là mộng đi!
Bà Trương đột ngột quát lớn
Y Xảo ngây người....coi đó là mộng? Làm sao có thể coi đó là mộng chứ?!
- Miên, em đi nghỉ đi, chị muốn nói chuyện với con bé.
Bác gái đặt tay lên vai bà Trương, thở dài
Khi chỉ còn hai người trong phòng, bà chậm rãi hỏi:
- Con xác thực muốn quay lại? Cho dù sau này vĩnh viễn không gặp lại cha mẹ?
- Vĩnh viễn không gặp lại sao?
- Đúng vậy, con chỉ có thể chọn một trong hai. Mẹ con phản đối con và Tiêu Dao cũng chỉ vì không muốn mất con mà thôi...
- Thật sự không còn cách nào sao ạ?
- Không hẳn...Vẫn còn một cách, chỉ là...đó là bí thuật từ thời Tổ tiên chúng ta truyền lại, đã thất lạc rồi.
- Bác, con nhất định tìm ra phương pháp đó!
Cô nhất định, nhất định sẽ có thể ở bên cạnh Tiêu Dao, cũng vẫn không rời xa cha mẹ...
Tiêu Dao...chờ ta....