Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm ấy, sau khi đưa Hạ Đồng Đồng về trường học, Trần Thanh Dương về đến nhà, việc đầu tiên là bật máy tính, mở một nhóm chat QQ, cũng không xem có ai online không, hét lớn một tiếng: “Gia đã làm xong.”
Sau đó…
Lâm thiếu: Móa! Ngày mai trên tỉnh lại phái người xuống kiểm tra, gia bực bội!
Hạ thiếu: Móa! Hai người mẫu đánh nhau cào xước mặt nhau, gia bực bội!
Đại Quý: Móa! Lão gia tử (*) nhìn thấy gia ăn cơm sẽ khóc, gia bực bội!
(*)Ý chỉ con trai Đại Quý
Tiểu Kỷ: Móa! Vườn bách thú gọi điện nói con bò tót gia nhận nuôi bị bệnh, gia bực bội!
Mập mạp: Tất cả đều đi chết đi cho gia!
Lâm thiếu: Hình như gia thấy mập.
Hạ thiếu: Gia không thấy gì hết.
Đại Quý: Gia không nhìn thấy cái gì quá 200 cân.
Tiểu Kỷ: Mập là cái gì?
Mập mạp: …
Trần Thanh Dương đang suy nghĩ, quen biết một đám khốn nạn này thì có ích gì? Ngoại trừ những lúc bỏ đá xuống giếng, khi cười hả hê thì chẳng khác gì bọn khỉ cấp cao cả, mấy tên khốn kiếp này đã mang tới tác dụng gì trong cuộc đời của anh vậy?
–
Mà ngay lúc ấy, khi Hạ Đồng Đồng mở cửa ký túc xá, không ngờ lại nhìn thấy Ngải Toa và Bành Tuệ ở trong phòng, trên mặt đất đặt mấy cái vali, trên giường đều trải chăn đệm đầy đủ, hoàn toàn giống như là ở lại.
Ngải Toa, Bành Tuệ, Hạ Đồng Đồng và Từ Bội không học cùng khoa, do trong ngành kĩ thuật chuyên nghiệp mỗi ban đều có rất ít nữ sinh, cho nên hai khoa khác nhau được phân đến cùng một phòng kí túc xá là rất bình thường, nhưng Ngải Toa năm thứ nhất đã chuyển ra ngoài ở cùng bạn trai, mà Bành Tuệ là người địa phương, năm thứ nhất học huấn luyện quân sự xong cũng chưa từng ở lại kí túc xá.
Hôm nay lại không báo trước, hai người đều trở về. Khi Hạ Đồng Đồng đẩy cửa ra, Ngải Toa, Bành Tuệ và Từ Bội đang ngồi vây quanh cái bàn gấp hình vuông, trên bàn đặt đĩa dưa hấu vừa được bổ ra.
Dưa hấu là của Từ Bội mua từ sáng, trong tình huống bình thường, cô ấy sẽ không phải cắt dưa động lòng người như thế, mặc dù thế, trên đầu ba người vẫn có một đám mây đen.
Nhìn thấy Hạ Đồng Đồng, Ngải Toa giống như tìm được lỗ hổng hồng thủy, oán giận nói: “Đồng Đồng, tớ với tên Mã Sâm cặn bã kia chia tay rồi.”
“Làm sao vậy?” Hạ Đồng Đồng đặt ghế ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó nghe thấy Ngải Toa nói: “Tên cặn bã kia rõ ràng là bắt cá hai tay!”
“Không phải chứ?!” Hạ Đồng Đồng ngạc nhiên.
Nói đến Ngải Toa và bạn trai cô ấy thường bị mọi người gọi là Sâm Mã, có thể nói là một đôi cực kì nổi tiếng, nhà Ngải Toa ở huyện bên cạnh, ba của cô ấy là cục trưởng cục lao động huyện, thân hình và tướng mạo Ngải Toa cũng không xuất chúng, nhưng có một cặp 80D đầy kiêu ngạo, đặc biệt làm người khác chú ý, hơn nữa bởi vì ba cô có quan hệ rất tốt với các lãnh đạo, chỉ cần là chuyện tốt dù lớn dù nhỏ, có thể ló mặt luôn không thể thiếu cô ấy. Mà Sâm Mã là người địa phương, điều kiện gia đình bình thường, hai người quen nhau không bao lâu thì đã hẹn hò.
Sau đó hai người kia lại bắt đầu vào giai đoạn bên nhau lâu sinh ra buồn chán, vào quá trình độc hại mọi người, trong trường học có một nửa nhìn thấy hai người cãi nhau tại nơi công cộng, mà có 70% người nhìn thấy Ngải Toa đơn phương nhục mạ Sâm Mã.
Tất cả mọi người đều cho rằng hai người sẽ chia tay sớm, nhưng hai người lại ngoan cường kiên trì qua năm thứ nhất đại học, tiếp tục ầm ĩ xong rồi lại qua năm thứ hai, bắt đầu vào năm ba, cơ bản tất cả mọi người đều đã nhìn đến quen mắt rồi thì hai người chia tay.
Nguyên nhân là Ngải Toa nhìn thấy tin nhắn lưu trữ Sâm Mã nói chuyện tán tỉnh với những nữ sinh khác trong laptop của cô ấy.
Sau đó Từ Bội nhắn QQ cho Hạ Đồng Đồng: “Sâm Mã hoặc là não bị úng thủy, hoặc là mượn cớ chia tay Ngải Toa, nếu không tên đó làm sao ngu đến nỗi lấy laptop của Ngải Toa để phạm tội?! Chẳng lẽ hắn không có máy tính, nếu không thì vẫn còn quán net!”
Đương nhiên, Từ Bội nói đúng sự thật, nhưng không phải là trọng điểm, trọng điểm là Ngải Toa thật sự đã chia tay Semir, cái kí túc xá này về sau không chỉ có mỗi Hạ Đồng Đồng và Từ Bội, hơn nữa còn cộng thêm Bành Tuệ, cô ấy quay lại là chuẩn bị cho thi nghiên cứu sinh, nghe nói đọc sách ở trong trường sẽ đem lại cảm giác hơn.
Hạ Đồng Đồng nói: “Bành Tuệ chắc chắn không ngờ rằng lần này quay lại lại gặp phải việc Ngải Toa thất tình.”
Trong ký túc xá nữ, chuyện quan trọng nhất làm cho người ta không thể bỏ mặc chính là có nữ sinh thất tình. Nghe nói an ủi bạn cùng phòng thất tình là môn bắt buộc của mỗi nữ sinh đại học. Vì vậy để qua môn này Hạ Đồng Đồng bắt buộc phải quên chuyện thiếu nữ không cẩn thận bị tên mập nào đó lừa gạt, cho đến sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Đồng Đồng bị Từ Bội lắc tỉnh, mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy là gèn mắt của Từ Bội, lại nghe được tiếng kêu như quỷ của Từ Bội: “Hôm qua cậu gặp chú mập đấy rồi?!”
“Từ đại tiểu thư, cậu có muốn đi rửa mặt trước không?” Hạ Đồng Đồng nói.
Nhân lúc Từ Bội đi rửa mặt, Hạ Đồng Đồng đứng lên nhìn máy tính của cô ấy, trên màn hình là một cái video, hiện lên con số đã được xem hơn vạn lần, nội dung lại giống với suy nghĩ của Hạ Đồng Đồng, chính là cô cầm cốc trà sữa nhỏ ngồi vào chiếc xe màu bạc, sau đó xe gào thét rời đi, trên đuôi xe kia còn có chữ L sáng lấp lánh.
Rất giống như Trần Thanh Dương nói, anh rất khiêm tốn, chiếc xe này không đến bốn mươi vạn, nhưng tiểu Lôi vẫn là tiểu Lôi, vì vậy phía dưới video viết “Nữ sinh đều dễ dàng được bao” “Sao đều đi tìm chết ” cùng vô số bình luận, đương nhiên, càng nói càng không chịu nổi. Hạ Đồng Đồng thông qua khăn quàng cổ(1 kiểu mạng xã hội) của Từ Bội tìm trang của mình, phát hiện người theo dõi trong mấy ngày ngắn ngủi đã vượt qua năm con số, và đang có xu hướng phát triển lên đầu 6.
Hạ Đồng Đồng thở dài với màn hình máy tính, bả vai hạ xuống, chỉ nghe thấy Bành Tuệ nằm trên giường nói: “Đó là xe của Trần thiếu à? Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, không quá một ngày, tuyệt đối sẽ bị “bạo hành”. “
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Hạ Đồng Đồng, Bành Tuệ vừa tắt máy tính, vừa chọn vài quyển sách để vào trong túi, nói: “Bình thường mọi người chỉ nhận ra chiếc Rolls-Royce kia, mỗi người trong Ngũ thiếu đều có một chiếc, nhưng chỉ có tiểu Kỷ thiếu là hay đi, Đại Quý thiếu thường đi Land Rover, Lâm thiếu dùng Ford, Hạ thiếu thì khá nhiều xe, Trần thiếu đi nhiều nhất chính là Lexus. Ở Lan Cảng ít nhất một phần mười người nhìn biển số xe đều có thể nhận ra họ, Trần thiếu không thích có người quan tâm chuyện của anh ấy, nhưng nhất định sẽ có người không nhịn được.”
Bành Tuệ đeo túi, mở cửa ra, để lại cho Hạ Đồng Đồng một bóng lưng mờ ảo cùng một câu nói: “Yên tâm, tớ sẽ không nói ra đâu.”
Đợi đến khi cửa đóng lại, Từ Bội nói: “Tớ vẫn luôn cho rằng, nếu như ngày nào đó xảy ra động đất kí túc xá của chúng ta bị sụp đổ, cũng không thể khiến tim Tuệ Tử đập nhanh hơn tí nào.”
Hạ Đồng Đồng nói: “Ngày hôm qua tớ đã nhận lời làm bạn gái mập rồi.”
Khăn mặt trong tay Từ Bội rơi xuống đất: “Anh ta cho cậu uống thuốc mê à? Cậu và anh ta quen nhau thì cậu sẽ là người bị chỉ trích, bị nói là anh ta bao nuôi!”
“Tớ cảm thấy, tên mập kia đối với tớ cũng không phải thật lòng, đầu ốc bị u mê thôi, đụng phải tớ, không thể đạt được liền không cam lòng, nếu thực sự đã không cam lòng thì chỉ cần một tuần là giải quyết xong. Sau đó vừa hay tất cả mọi người đều được giải thoát.”
“Ý cậu là, cậu quen với anh ta là để chia tay?”
“Nếu không thì cậu nghĩ tớ nhận lời rồi hạ quyết tâm tiến tới hôn nhân chắc?!”
“Cậu đứt gân não rồi à?! Đến lúc đó chia tay, cậu vừa bị tổn thương, sau đó lại bị bỏ rơi…”
Hạ Đồng Đồng dựa theo lời dạy của Á Đông hôm qua, đổ dưỡng tóc ra tay, sau đó xoa lên mái tóc đỏ rượu của mình, ném cho Từ Bội hai chữ: “Sợ cái lông!”
Lấy một chiếc áo sơ mi caro lam nhạt và trắng kiểu tay ngắn ra, cùng một chiếc váy ngắn xếp li màu trắng thay ra, xoay một vòng trước gương, Hạ Đồng Đồng nói: “Mập của đã tự thừa nhận anh ấy thích tớ vì tớ vừa có thể hát vừa có thể nhảy thôi, vừa hay tớ cũng thích giọng hát của anh ấy, cậu nói xem, hai người chỉ dựa vào bề ngoài mà có thể ở chung một chô sao? Tuyệt đối không thể nào!”
Từ Bội đỡ tường: “Tớ vì có thể làm em vợ của bạch mã hoàng tử, làm mẹ nuôi của tiểu hoàng tử, mười mấy năm qua diễn Siêu Nhân Điện Quang, trải qua gian khổ, đánh bại nhiều tiểu quái thú như vậy, cuối cùng cậu lại rơi vào tay một tên mập mạp!”
“Đừng nói như vậy, cuối cùng tương lai của tớ cũng không phải anh mập ấy, anh ấy chỉ là một việc xen giữa câu chuyện của đời tớ mà thôi.”
Nhất định phải mạnh nhiều hơn một lần chính là, ưu điểm của Hạ Đồng Đồng chính là lạc quan trong cuộc sống, khuyết điểm chính là sống cuộc sống quá lạc quan.
Kế tiếp, Hạ Đồng Đồng dù bận vẫn ung dung chờ có người đưa Trần Thanh Dương ra ngoài anh sáng, suốt một buổi sáng, dù là khi đi học cũng không ngừng kiểm tra khăn quàng cổ, còn chưa đợi Trần Thanh Dương bị lộ ra, cô và Từ Bội đã bị mời lên văn phòng khoa.
Khoa kiến trúc, cũng chính là khoa của Đặng Văn Đào, khi hai người gõ cửa văn phòng, bên trong đã có không ít người, Đặng Văn Đào cùng với đám bạn thân thiết của hắn, còn có người Hạ Đồng Đồng không biết, hẳn là giáo sư khoa kiến trúc, mặt khác còn có ba người cô quen biết, một người là viện trưởng Âu Dương, một người là thầy Diêu, một người là chủ nhiệm lớp cô – thầy Quách. Âu Dương đang ngồi đằng sau bàn làm việc, mặt đen như Bao Thanh Thiên, thầy Diêu và thầy Quách một trái một phải giống như vương triều Mã Hán.
Hạ Đồng Đồng có thể đoán được nguyên nhân cô bị mời, nhưng cô không hiểu vì sao Từ Bội cũng bị gọi tới.
Đợi đến khi Hạ Đồng Đồng và Từ Bội vào, một người trong đó bật video trên máy tính, chính là video ban đầu mà bên bọn bạn Đặng Văn Đào đăng lên mạng, mặc dù bọn họ đã xóa bản gốc, , nhưng trên mạng cũng lưu lại không ít.
Giáo sư kia tua nhanh qua đoạn Hạ Đồng Đồng hát đầu tiên, trực tiếp tua đến đoạn Đặng Văn Đào thổ lộ kia, bối cảnh âm nhạc khoan khoái, bên trong còn kèm theo tiếng cười của đám bạn thân thiết, Đặng Văn Đào kia hét “Hạ Đồng Đồng, anh thích em.” Lại càng vui mừng không nhịn được, nhưng cả phòng làm việc ngoại trừ âm thanh ở trong video thì đều im phăng phắc. Trên mặt mỗi giáo sư đều đen hoàn toàn, mỗi sinh viên lại muốn vùi mặt vào tận cổ.
Video chạy xong, đầu tiên là giáo sư bên khoa kiến trúc nói: “Các cô cậu đều là sinh viên, có thể tự do yêu đương, nhưng có bạn học nói với chúng tôi chuyện này xảy ra vào mười giờ sáng thứ tư, theo thời khoá biểu của các cô cậu, lúc này, hẳn là tất cả đều đang phải ở trong phòng học!”
Được rồi, ban đầu Hạ Đồng Đồng nghĩ rằng cô bị gọi đến là do những chuyện xảy ra gần đây, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ nói là ảnh hưởng không tốt đến trường học như này như kia, về phần trốn học, có thể sẽ có chút vấn đề, nhưng trên cơ bản khả năng bị phát hiện là rất nhỏ.
Cô không nghĩ lại có người mách lẻo, càng không nghĩ tới Đặng Văn Đào và đám bạn của anh ta cũng trốn học. Hiển nhiên, một người trốn học và trốn học tập thể chắc chắn khác nhau, mà trốn học tập thể và trốn học tập thể làm ra những chuyện ngổn ngang này lại càng khác nhau.
Lập tức, Hạ Đồng Đồng nhìn thấy nhóm người Đặng Văn Đào ở bên kia mặt trắng bệch.
Hạ Đồng Đồng không thể không nói: “Từ Bội không trốn học cùng em, bạn ấy có đi học trên lớp.”
Nhưng ai biết những lời này vừa nói ra, Hạ Đồng Đồng đã nhìn thấy khuôn mặt đen xì của thầy Diêu trở thành màu xanh, Từ Bội vốn cúi đầu thấp lại ngẩng lên nhìn cô.
Thầy Quách chủ nhiệm lớp đập danh sách lớp xuống trước mặt Hạ Đồng Đồng, đằng sau tên Hạ Đồng Đồng là một hàng đánh dấu ngay ngắn, chuyên cần đầy đủ.
“Không lên lớp! Còn nhờ kiểm điểm danh hộ lừa gạt giáo sư!”
Hạ Đồng Đồng muốn nói chuyện này ở đại học Lan ngày nào chẳng có, chẳng qua là ra vẻ không biết, mà đương nhiên cô lại không thể nói gì, ai bảo cô đụng vào họng súng đây?!
Chỉ có thể nói người mách lẻo này quá ác, không chỉ biết rõ cô trốn học, còn biết Từ Bội giúp cô điểm danh.
Còn chuyện về sau…
Hạ Đồng Đồng lớn từng này còn chưa từng bị người nào mắng thảm như vậy, hoặc là nói cô chưa từng bị mắng, những giáo sư này đều không nói một chữ tục, nhưng mà chữ mang theo dao, đâm người chảy máu đầm đìa.
Cho đến tận khi bị đuổi ra khỏi văn phòng khoa, ngoại trừ Đặng Văn Đào bị cắt chức chủ tịch hội học sinh của anh ta, còn xử phạt khác sẽ thông báo lại sau.
Khi ở trong thanh máy, một nữ sinh trong nhóm bạn Đặng Văn Đào đột nhiên hỏi: “Hạ Đồng Đồng, hôm qua người lái xe đón cậu là ai vậy?”
Từ Bội đang trong cơn tức giận trả lời một câu: “Mắc mớ gì tới cậu!”
Sau đó, có lẽ là bởi vì ở trong phòng kia vừa bị mắng, hệ thần kinh chưa kịp load, nữ sinh kia ngồi chồm hổm trong thang máy…
Khóc.
Hạ Đồng Đồng và Từ Bội liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc, sau khi cửa thang máy mở ra liền nhanh chóng rời đi, mặc kệ Đặng Văn Đào ở phía sau hô cái gì đều tuyệt không quay đầu lại!
“Học bổng năm nay của tớ nhất định là mất rồi, còn sinh viên ưu tú gì…” Hạ Đồng Đồng còn chưa nói hết đã bị chặt đứt, Từ Bội không thể tin nói: “Cậu còn muốn học bổng với sinh viên ưu tú?! Chuyện vừa rồi giống như chúng ta giết năm mươi bạn học nam không bằng, không bị ghi tội là tốt rồi.”
“Mẹ ơi! Đây là thảm án trốn học trong truyền thuyết lần đầu tiên của tớ đấy!”
Gần đây không phải là đen đủi bình thường đâu, bọn cô quyết định tìm miếu để thắp hương.