Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại học Lan cuối tháng chín luôn ngập trong mùi hoa quế nồng đậm, hương hoa hòa vào không khí, làm cho người ta có chút say mê. Nhưng người thì vội vàng đi học, người thì vừa tan học mà quên mang ô, lấy sách che lên đầu, chẳng còn tâm trí mà thưởng thức điều này. Nhưng họ vẫn chú ý đến ba mẹ Hạ đang đứng dưới cửa kí túc xá.
Mẹ Hạ là một người phụ nữ không mập không ốm, bà cao hơn một mét sáu, đi một đôi giày vải đế thấp, mặc một chiếc váy dài màu lam, thắt nút ở eo, cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, khiến người ta không thể không chú ý chính là mái tóc dài đen nhánh của bà, không thể nghi ngờ bà là người đã qua trung niên nhưng dường như thời gian đã lãng quên bà.
Mưa nhỏ giọt tí tách, bà đứng ở đó, nhìn sinh viên vội vàng đi qua, nhìn hạt mưa rơi trên lá cây, trên mặt mang theo vẻ mừng rỡ, ba Hạ bên cạnh cầm dù, là một chiếc ô màu lam in hình một bông hoa lê rất lớn, tay kia cầm một cái túi giấy, bên trong là mơ mà Hạ Đồng Đồng thích nhất.
Bọn họ đứng ở đây đã khá lâu, thỉnh thoảng có sinh viên đi qua lại nói: “Cô chú vào trong đứng đi ạ.”
Lúc này mẹ Hạ sẽ cười nói: “Chỉ là mưa nhỏ thôi, không sao.” Sau đó cộng thêm một câu: “Tôi cũng là giáo viên, nhưng mà là giáo viên tiểu học, con gái của tôi đi học ở đây, con bé sẽ đến nhanh thôi.”
Từ rất xa Từ Bội đã nhìn thấy ba mẹ Hạ, sau đó gào thét như quỷ bên tai Hạ Đồng Đồng: “Hạ Đồng Đồng, tớ phải cường điệu một ngàn lần, nếu có một ngày tớ có thể xuyên không về ba mươi năm trước, nhất định sẽ cướp ba cậu về tay, ai dám tranh với tớ, tớ sẽ cắn người đó!”
Phần lớn những cô gái xinh đẹp đều có người mẹ xinh đẹp, tướng mạo mẹ Hạ có thể coi là đẹp mắt, nhưng gương mặt xinh đẹp này của Hạ Đồng Đồng hoàn toàn là di truyền từ ba Hạ.
Hạ Đồng Đồng nói: “Tốt nhất bây giờ cậu nên nghĩ thông suốt đi, tí nữa trên bàn sẽ vừa có ba tớ vừa có thầy Kỷ, rốt cuộc là cậu muốn chảy nước miếng với ai.”
“Tớ nói, tớ cảm thấy cậu xinh đẹp như bây giờ cũng là nhờ cậu có người ba đẹp trai như thế, cậu không hiểu hai chữ “đẹp trai” này quan trọng như thế nào trong cuộc đời của một người thiếu nữ đâu, sau “đẹp trai” thì người ta mới để ý đến “mập mạp”. Hơn nữa cậu không thấy mẹ cậu là một người coi trọng nhan sắc sao, dù đã qua một thời gian nhưng có chắc là mẹ cậu sẽ chấp nhận con rể mình là một tên mập không?”
Còn một chuyện Hạ Đồng Đồng không nói cho Trần Thanh Dương biết, mẹ cô ngoại trừ thích Từ Chí Ma, còn là một người yêu cái đẹp.
“Nếu không có gì thay đổi thì sau một thời gian nữa, chúng tớ sẽ chia tay.”
Hạ Đồng Đồng là một thiếu nữ lạc quan, vẫn luôn là như thế.
Ba Hạ nghĩ mình không tiện vào kí túc xá nữ nên tìm một đình nghỉ ngồi xuống tránh mưa, vốn là Từ Bội chuẩn bị vơ vét vài quả mơ rồi đi nhưng bị mẹ Hạ bắt ở lại.
Đương nhiên, chiêu này Từ Bội đã gặp mấy chục năm nay rồi, cho tới bây giờ còn chưa ai thành công được một lần.
Trên thực tế, ba mẹ Hạ vẫn cho rằng, nếu như muốn biết chuyện của Hạ Đồng Đồng, thì quan trọng nhất là thẩm vấn Từ Bội.
Mẹ Hạ nói: “Siêu thị bên cạnh nhà cô có mở một cửa hàng McDonald.”
“Hay quá! Sau này có thể dễ dàng mua sữa lắc rồi.” Sữa lắc Hương Thảo là món Hạ Đồng Đồng thích nhất, nhưng sau khi lên đại học đã không còn thích như vậy nữa, nhưng cô vẫn bày ra dáng vẻ rất thích như cũ.
Quả nhiên, nghe được lời của Hạ Đồng Đồng, mẹ Hạ rất vui, Từ Bội và Hạ Đồng Đồng cùng nhau vùi đầu ăn mơ. Ba Hạ vẫn như cũ, im lặng ngồi bên cạnh, nói một câu: “Con vừa nhuộm tóc à?”
Hạ Đồng Đồng lập tức nói: “Đúng vậy, gần đây con hơi xui xẻo, cho nên nhuộm màu đỏ. Đổi vận!”
“Rất tốt.” Ba Hạ nói.
Trên thực tế, thật sự Hạ Đồng Đồng chưa từng nghe ba Hạ nói không tốt khi nào.
“Gần đây việc học của con rất bận sao?” Mẹ Hạ hỏi.
“So với học kì trước thì bận hơn, năm nay phần lớn đều là kiến thức chuyên ngành.” Hạ Đồng Đồng nói.
“Vậy phải dành nhiều thời gian cho học tập.” Mẹ Hạ lại hỏi Từ Bội: “Gần đây Từ Bội có quen bạn trai không?”
“Dạ?” Từ Bội giật mình thiếu chút nữa đã nuốt cả hạt, nhanh chóng lấy lại tinh thần vội vàng nói: “Không có không có, chuyện tình bị tổn thương trước của cháu còn chưa hồi phục ấy chứ.”
“Vậy nhớ kêu Đồng Đồng giúp đỡ cháu.” Mẹ Hạ nói xong ngay sau đó liền hỏi Hạ Đồng Đồng: “Con có bạn trai chưa? Lần trước nói có người theo đuổi mà con không nhận lời, sau đó thì nhận lời à? Là nam sinh thổ lộ với con trong video sao?”
Được rồi, nói tóm lại, mẹ Hạ là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng làm giáo viên nhiều năm như vậy, câu hỏi này mang theo lực sát thương và sự uy hiếp thật không tầm thường.
Giống như Hạ Đồng Đồng nói, nói dối với mẹ Hạ cần kỹ thuật.
“À…” Mặt Hạ Đồng Đồng xuất hiện sự xấu hổ, má phớt hồng, sau đó nhỏ giọng nói: “Con nhận lời rồi, nhưng không phải người trong video.”
“Là người lái xe tới đón con à?” Mẹ Hạ hỏi.
“Cũng không phải, người lái xe tới là bạn bè của anh ấy.”
“Cậu ta là ai? Làm nghề gì?”
“A…”
Trong khi Hạ Đồng Đồng chuẩn bị diễn hình tượng thiếu nữ nói ra tên của Kỷ Thiên Chu thì đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Một nhóm nam nữ sinh tóc đỏ ở bên cạnh chui ra, khiêng camera đang được bọc túi chống thấm nước, giơ tấm bắt ánh sáng, cầm lấy micro, trong đó có mấy nữ sinh kéo tay một nam sinh đang cầm camera đẩy cậu bạn ấy lên phía trước.
Nữ sinh cầm micro có đôi mắt rất sáng, mắt dán lông mi giả trang điểm rất xinh, búi tóc củ tỏi, trời mưa nên nhiệt độ không khí chỉ còn khoảng hai mươi độ nhưng cô bạn này vẫn mặc váy ngắn, rất giống với Hạ Đồng Đồng ngày trước.
Nữ sinh kia cất tiếng chào Hạ Đồng Đồng đang ngây ngốc đứng ở phía sau, Từ Bội, cùng với ba mẹ Hạ nở nụ cười, nói: “Chúng cháu là thành viên của đài truyền hình, đang quay chương trình, mọi người không cần để ý, chúng cháu quay xong sẽ đi ngay.”
Sau đó chỉ thấy một nam sinh hô một tiếng: “Action!” Nữ sinh kia lập tức nhìn vào ống kính cười rạng rỡ: “Xin chào các khán giả xem đài, hiện tại mọi người đang xem kênh truyền hình lớn nhất của Đại học Lan, tôi là trưởng ban truyền thông Hàn Mai Mai! Mọi người không nghe lầm đâu, tôi chính là Hàn Mai Mai mà mọi người đang nghĩ đến đó, Lí Lôi là bạn trai của tôi. Có thể nhiều người sẽ không biết tôi, bởi vì các chương trình bình thường đều chỉ lưu truyền nội bộ trong Đại học Lan. Nhưng vì gần đây có quá nhiều nhân xuất sắc xuất hiện ở Đại học Lan vậy nên chúng tôi quyết định quay một chương trình cho các khán giả xem đài trên cả nước.”
Trời vẫn mưa như trước, nam sinh bị túm lại vẫn không ngừng giãy giụa, DV của cậu ta đã bị rơi hết từ lâu rồi.
Nam sinh bên cạnh giả bộ mỉm cười bí mật lui vào bên trong đình, thuận tay mở bọc giấy bên trên, cầm một quả mai, vừa mới chuẩn bị cho vào trong miệng, lại phát hiện Hạ Đồng Đồng và Từ Bội bốn mắt trừng mắt cậu ta. Cậu ta lúng túng chuẩn bị để xuống, sau đó nghe thấy mẹ Hạ nói: “Ăn đi, cô vừa mang từ nhà đến đấy.”
Nam sinh này lập tức cười toe toét: “Cảm ơn dì ạ.” Xong rồi quay sang Hạ Đồng Đồng và Từ Bội cợt nhả: “Cảm ơn hai chị.”
Lúc này, Hàn Mai Mai chạy tới bên cạnh nam sinh bị nữ sinh bám tay kia.
Đương nhiên, lúc này, cậu ấy không còn bị giữ tay khư khư nữa, cực kỳ tự do, nhưng xung quanh là bức tường bằng người, khiến cho cậu ta muốn chạy cũng không được, trừ khi cậu ta có thể đứng nghiêm mà nhảy cao 1m8.
Cậu nam sinh giả bộ trộm quả mai cũng đi lên phái trước, hòa vào trong bức tường người kia, duỗi hai cái móng vuốt ra, cố ý làm mặt quỷ dữ tợn.
Nụ cười của Hàn Mai Mai đúng là thanh xuân dào dạt, đứng ở đó cúi đầu không biết nên giấu tên nam sinh đáng khinh bỉ này ở đâu.
“Bây giờ tôi xin phép được giới thiệu với mọi người nhân vật khách mời của chúng ta ngày hôm nay, cũng chính là vị bên cạnh tôi đây, có thể ngay bây giờ mọi người không biết chú ấy là ai, nhưng chỉ cần tôi nói ra tên của chú ấy, khẳng định chắc chắn mọi người đã từng nghe qua, chú ấy chính là Cẩu Tử nổi tiếng – – mọi người cùng vỗ tay nào!”
Được rồi, cái này ngay cả ba mẹ Hạ cũng biết DV nam bỉ ổi này là ai, Từ Bội lần đầu tiên nhìn thấy ba Hạ luôn ôn hòa lại hiện ra sự giận dữ.
Những người đứng thành bức tường bên cạnh kiêm luôn vai diễn viên quần chúng cũng rất phối hợp lên tiếng khiển trách: “A ~~~ Hóa ra là người này!”
“Chú quay phim bình thường đều đứng phía sau màn ảnh, lần đầu tiên đứng ở phía trước, có chút thẹn thùng, thế cho nên đầu đã muốn rụt vào cổ rồi, mọi người đang xem không nhìn thấy mặt cũng đừng trách anh quay phim của chúng tôi nha.” Hàn Mai Mai tiếp tục nói: “Hiện tại chúng tôi đang đứng tại giáo khu của Đại học Lan, nữ sinh sống trong kí túc xá hiện đang ở trong vườn hoa nhỏ, mà chương trình của chúng tôi vừa quay ở vườn hoa nhỏ năm phút trước nên bất ngờ phát hiện vị này. Đương nhiên, còn có DV bảo bối của anh ấy.”
Mặt của vị này thực sự đã rụt sâu vào trong cổ áo, có vài lần hắn đã định ôm mặt chạy ra nhưng đều bị chặn đường, camera ép sát từng bước, Hàn Mai Mai đã bắt đầu nói đến lai lịch của hắn.
Từ tiểu học, sơ trung đến khi đã lên chức cao, chưa từng nộp bài tập về nhà đến việc gian lận trong cuộc thi rồi bị hủy bài thi, từ kì thi khảo sát đến kì thi tốt nghiệp đều không hề tham gia, từ người bạn gái sơ trung thứ nhất ngồi cùng bàn cho đến khi quan hệ với phụ nữ đã có chồng, nói đến nửa giờ sau Hàn Mai Mai nhắc đến một bạn nào đó đánh rơi năm mươi đồng tiền, bị hắn nhặt được liền nhét vào túi quần của mình, còn cười ngọt ngào nói: “Chỉ là một thí nghiệm nhỏ thử thách nhân phẩm của con người, không ngờ chú lại thất bại, chú, đừng tức giận nha!”
Hạ Đồng Đồng và Từ Bội có chút đồng tình với người này, Đại học Lan có tổ chức mạnh như thế vậy mà trước đây các cô lại bỏ qua, đúng là sai lầm.
Ông chú bị nói rốt cục vẫn phải bộc phát, cướp lấy DV đang bị một nữ sinh cầm, chạy trối chết.
Sau đó nhóm của Hàn Mai Mai ở lại bắt đầu kể đến chuyện cũ của Hạ Đồng Đồng, từ lúc học tiểu học làm đại đội trưởng đến khi đứng trong top ba học sinh giỏi nhất, từ việc đạt giải nhất Olympic toán học đến giải nhất cuộc thi toán học của học sinh trung học cả nước, từ chuyện đi học cấp ba ở trường đứng top trong 100 trường trọng điểm của cả nước đến khi học tại Đại học Lan, ngoài ra còn là thanh niên ưu tú, đoàn viên ưu tú, có kinh nghiệm biện luận rất tốt, nói liên tục đến mức Hạ Đồng Đồng đỏ mặt, mẹ Hạ có bao nhiêu nước mắt đều rơi xuống hết đây.
Từ Bội nói: “Hạ Đồng Đồng, hóa ra là cậu như vậy …”
Hạ Đồng Đồng trả lời: “Trâu bò!”(*) Lập tức bị mẹ Hạ nhắc: “Con gái không được nói như vậy !”
(*) Nguyên văn là « Ngưu bức », là một câu chửi.
Lần quay cuối cùng, Hàn Mai Mai nói: “Vừa rồi ở giữa chương trình tôi có nhắc đến năm mươi đồng đang nằm trong túi chú già kia, không biết nữ sinh đánh rơi tiền sao rồi? Tôi nghĩ, chú, cảm phiền chú nhanh chóng đưa năm mươi đồng kia đến đây, nếu không chúng tôi sẽ đến đồn công an báo án. Bây giờ tôi đại diện cho nhóm sinh viên đại học Lan mạn phép hỏi các vị trên mạng, mọi người không tin sao? Mọi người tin vào câu chuyện có người cả ngày rảnh rỗi luôn loanh quanh ở kí túc xá nữ, thử thách nhân phẩm của ông chú cũng không muốn tin tưởng nhân phẩm nữ sinh uy tín nhất đại học Lan sao, mọi người đã tin chưa?!”
Sau khi quay xong Hạ Đồng Đồng có ý muốn tiến đến cảm ơn, nhưng nhóm học sinh này dùng tốc độ của chim mà chạy đi, nhanh đến mức không giữ lại được một người, mà vị nữ cường nhân Hàn Mai Mai kia đưa mic cho nam sinh đứng đằng sau, sau đó nhảy lên quàng lên cổ người đàn ông mặc áo sơ mi đen bên cạnh, mà người này vừa cười gật đầu chào với Hạ Đồng Đồng, sau đó rời đi cùng Hàn Mai Mai.
“Con quen người kia à?” Mẹ Hạ hỏi.
Hạ Đồng Đồng suy nghĩ một chút: “Nhìn có hơi quen mắt một chút.”
Từ Bội đập một cái lên bàn đá, sau đó ôm tay kêu: “Móa! Đó không phải là Lí Lôi, người không có đối thủ trong các cuộc thi sao, được miễn hoàn toàn học phí, nghe nói bởi vì là thủ khoa bộ môn khoa học xã hội của thành phố, về sau còn làm chủ tịch hội học sinh! Lần trước mình còn thấy ảnh của anh ấy trên bảng thông báo.”
Lí Lôi, đại đa số người tại Lan Cảng bất luận già hay trẻ đều gọi anh ấy một tiếng Lôi Tử, chính là anh em của Quý thiếu.
Hạ Đồng Đồng hiểu ra, chuyện ngày hôm nay không thể chỉ ngày một ngày hai có thể sắp đặt, quả nhiên là tên mập kia giở trò xấu xa.
Nhưng cô vẫn muốn nói, Lí Lôi có bạn gái là Hàn Mai Mai, thật sự rất không có sáng ý!
Lúc này, di động Hạ Đồng Đồng vang lên, giọng nói của Kỷ Thiên Chu vọng ra: “Nghe nói mập tìm cho tôi một người bạn gái?”
Lập tức Hạ Đồng Đồng vạch đen đầy đầu, quả nhiên người này là một cái hố đen, không biết nói chuyện sao cho dễ nghe.
“Ai thế?” Mẹ Hạ hỏi.
“À… Bạn trai con.”