Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỷ Thiên Chu nói: “Mập mạp bảo tôi đưa ba mẹ bạn gái đi ăn cơm, tiền cơm cậu ta trả.”
Hạ Đồng Đồng bỏ qua phần mở đầu và phần cuối, che điện thoại nói với mẹ Hạ: “Mẹ, anh ấy nói muốn mời mọi người ăn cơm.”
Ánh mắt mẹ Hạ hơi động, liếc ba Hạ một cái, hời hợt đáp: “Được, gặp mặt cũng tốt.”
Hạ Đồng Đồng coi như không thấy sự lạnh lẽo trong câu nói ấy, vội vàng nói với Kỷ Thiên Chu trong điện thoại: “Được rồi, ở chỗ nào, chúng tôi qua đó.” Sau đó nghe thấy Kỷ Thiên Chu khoan khoái nói: “Trời vẫn còn mưa, sao có thể để mọi người tự đi tới, chờ tôi bảo mập đi đón mọi người.”
Không để Hạ Đồng Đồng có cơ hội nói nhiều thêm một câu, anh ấy nhanh chóng tắt điện thoại.
Được rồi, nếu cái tên mập mạp này vẫn xuất hiện thì sao còn muốn cô nhờ Kỷ Thiên Chu giả làm bạn trai của mình?
Hạ Đồng Đồng tự an ủi mình, ít nhất cái tên mập mạp kia không dùng thân phận là bạn trai của cô xuất hiện, chắc chắn mẹ cũng sẽ không nghi ngờ về quan hệ của cô với anh, chỉ là bạn của bạn trai của con gái bà mà thôi.
Cất điện thoại đi, Hạ Đồng Đồng nói: “Anh ấy nói nhờ bạn đến đón chúng ta.”
“Tên cậu ta là gì, làm nghề gì?” Mẹ Hạ hỏi.
“Anh ấy tên là Kỷ Thiên Chu, là giảng viên ở trường con, hình như là còn vẽ tranh gì đó.” Hạ Đồng Đồng nói.
“Cái gì? Kỷ Thiên Chu?!!!”
Từ trước tới nay Hạ Đồng Đồng chưa từng nhìn thấy mẹ mình kinh ngạc như vậy, bình thường dù có kích động đến mấy, giọng mẹ vẫn nhẹ nhàng.
“Dì Hạ biết giảng viên Kỷ ạ?” Từ Bội thử hỏi một câu.
Mẹ Hạ cũng được coi như là người yêu nghệ thuật, làm sao có thể không biết Kỷ Thiên Chu, người được coi là họa sĩ trẻ có tầm ảnh hưởng nhất trong nước hiện nay chứ, trên thực tế, trên tường nhà họ Hạ còn treo một tấm hành thư “vũ lâm linh” của anh ấy, nhưng mà chỉ là hàng nhái mà thôi.
Đương nhiên, Hạ Đồng Đồng chưa từng chú ý tới bên dưới bức “vũ lâm linh” treo ở nhà mình đề chữ gì.
Mẹ Hạ cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cậu ấy năm nay mới ba mươi tuổi nhỉ? Sao lại là giảng viên của con được, không phải con học điện tín sao?”
Mưa thu rả rích, Hạ Đồng Đồng chậm chạp trả lời, chỉ là còn chưa nói được mấy câu, mẹ Hạ chần chờ hỏi một câu: “Cậu ấy thích đàn ông mà? Chẳng lẽ không phải?”
“NANI?!” (*) Hạ Đồng Đồng và Từ Bội đồng thời trợn mắt hô lên.
(*)Nani trong tiếng Nhật có nghĩa là “cái gì”.
Một lúc sau, Hạ Đồng Đồng mới khép được miệng chữ O của mình lại, hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói: “Cái này chắc chắn là tin vịt!”
Không tới mười phút thì Trần Thanh Dương đã đến, dừng xe, khi anh xuống xe, cái mặt tròn vo của anh vừa mới lộ ra, thần sắc ba mẹ Hạ ngưng tụ trên mặt.
Cái người này chính là người đã bôi nhọ danh tiếng con gái họ sao?!
Mặc dù Từ Bội có thể coi là ngưỡng mộ đại danh Trần Thanh Dương đã lâu, nhưng lần thứ hai nhìn thấy anh ở khoảng cách gần, nhất thời quên mất tình huống hiện tại, nói: “Thật ra cũng không phải quá béo, người có tiền thì dáng người như vậy cũng đúng, nhưng mà… Cậu không thể bảo anh ấy giảm béo một chút à? Hai cân hay năm cân cũng được.”
Hạ Đồng Đồng không suy nghĩ liền nói “Còn năm cân! Có mà tăng năm cân thì có!”, vừa dứt lời thì nhìn thấy ba mẹ Hạ nghi hoặc nhìn cô, lập tức đổi giọng: “Hơn nữa vì sao tớ phải quan tâm anh ta, muốn quan tâm cũng là quan tâm thầy Kỷ, cái tên mập mạp này, ai yêu anh ta thì đi mà quản!”
Đương nhiên Trần Thanh Dương nghe thấy những lời này, có một tấm lòng bao la thì mới có thể mập được, anh nhìn Hạ Đồng Đồng cười haha một tiếng, nói: “Tiểu Kỷ bảo anh tới đón mọi người.”
Sau đó đưa tay ra với ba Hạ: “Xin chào chú hạ, cháu là Trần Thanh Dương, bạn của tiểu Kỷ.”
Người ta nói không đưa tay đánh khuôn mặt cười, ba Hạ bắt tay Trần Thanh Dương có cảm giác hơi thừa thịt. Biểu hiện của Trần Thanh Dương giống như anh ấy thực sự chỉ là nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, khiêm tốn lễ độ, ung dung duy trì khoảng cách thích hợp, không nói một lời thừa thãi nào.
Mời ba mẹ Hạ đi trước sau đó nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho họ, giữa lúc đó anh quay lại nhìn Hạ Đồng Đồng một cái, sau đó quay đầu.
Nếu anh ấy mà không mập, cái cằm kia không tròn trịa như thế, chắc chắn điều lưu lại sẽ là một nửa khuôn mặt đẹp.
“Cậu nghĩ xem tớ làm như vậy có phải quá đáng quá rồi không?” Hạ Đồng Đồng nhỏ giọng hỏi Từ Bội.
“Cậu tỉnh táo lại đi! Nếu như trước đây anh ấy không làm ra nhiều “tiền án” như vậy thì cậu cần gì phải lo?! Hơn nữa thế thân này là do anh ấy tìm!” Từ Bội nói đến người thay thế này thì mang vẻ mặt bi thương: “Kỷ hoàng tử của tớ! Không phải anh ấy thực sự thích đàn ông chứ! Đời bây giờ không sợ đàn ông đã có vợ, chỉ sợ anh ta cong thôi. Anh mập tìm người thay thế này rất có cảm giác an toàn.”
“Ax… Chắc là mẹ tớ nhầm rồi.”
“Cậu có nhận ra là đối với anh mập này cậu đặc biệt… Nhân từ không.”
“Cậu nhìn xem, anh ấy trở thành tên mập như vậy cũng đủ đáng thương rồi, người có ngoại hình bình thường như chúng ta nên quan tâm một chút chứ, đúng không?”
“Không phải bây giờ cậu đang nói với tớ, nhận lời quen anh mập là vì cậu sợ anh ấy béo quá không tìm được bạn gái đấy chứ?”
“Coi như tớ chưa từng nói cái gì.”
Hạ Đồng Đồng cũng cảm thấy người có gia cảnh như Trần Thanh Dương, lại là người làm trong giới tài chính, tất nhiên tất cả các loại phong ba bão táp đều đã trải qua, lo lắng một người như vậy chỉ vì một chuyện cỏn con mà tổn thương tâm lý thì thật buồn cười. Nghĩ tới điều này đúng là cô đã lo lắng vô ích rồi.
Trong quá khứ cô với Từ Bội luôn so sánh xem ai thông minh hơn, nhưng gần đây cô phát hiện ra Từ Bội ngày càng có trí tuệ. Điều này khiến cô lo lắng có phải mình chưa già nhưng bắt đầu thoái hóa rồi không.
Nơi ăn tối cũng không xa trường lắm, lái xe tầm hai mươi phút đã đến nơi. Kỷ Thiên Chu đã chờ từ trước, xe vừa dừng anh ấy đã chạy tới đón. Anh ấy mặc một chiếc áo len kẻ bên ngoài áo sơ mi, trên người tỏa ra hơi thở của người tri thức. Mà người mẹ Hạ thích nhất chính là phong độ tri thức này, chính vì vậy nên má núm đồng tiền trên má mẹ Hạ cũng hiện ra.
Phòng bao không rộng, nhưng cực kỳ lịch sự tao nhã, mọi người đều đã ngồi xuống phục vụ liền bưng trà tới, Kỷ Thiên Chu đứng lên trước, nâng chén, nói: “Đầu tiên cháu xin gửi lời xin lỗi tới chú và dì, bởi vì cháu đã làm cho Đồng Đồng của hai người bị hiểu lầm.”
Hạ Đồng Đồng chỉ mong hôm nay không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đảm bảo mọi người đều vui vẻ.
Đã nói đến nước này, ba Hạ mẹ Hạ quả nhiên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói mấy câu như ngồi xuống rồi nói chuyện trước. Đồ ăn là những món của Lan Cảng, khẩu vị nhẹ, cũng không nhiều. Trong bữa ăn phần lớn là mẹ Hạ và Kỷ Thiên Chu nói chuyện, Hạ Đồng Đồng và Từ Bội thỉnh thoảng góp thêm mấy lời rồi vùi đầu đau khổ ăn cơm, mà ba Hạ và Trần Thanh Dương còn lại làm thính giả, giữa lúc đó Trần Thanh Dương đã kính ba Hạ mấy ly rượu đầy.
Mẹ Hạ hiển nhiên rất hài lòng với Kỷ Thiên Chu, chênh lệch mười tuổi hoàn toàn bị bỏ qua, về phần bởi vì là thầy trò nên không công khai mối quan hệ cũng đã được giải thích, còn có trước khi vào đại học mẹ Hạ dặn Hạ Đồng Đồng phải tìm bạn trai cao trên 1m75, Kỷ Thiên Chu chỉ có 1m72 cũng không bị để ý tới .
Càng về sau, Hạ Đồng Đồng phát hiện ba Hạ nhìn mẹ và Kỷ Thiên Chu ngày càng vui vẻ thì nhíu lông mày, còn Hạ Đồng Đồng thì vẫn luôn ngồi yên.
Giữa bữa, Hạ Đồng Đồng đi vệ sinh, lúc ra đã thấy Trần Thanh Dương đang xoa xà phòng trên tay, nhìn thấy cô thì lập tức nhường lại nửa bên, vốn là bên cạnh còn có vòi nước trống, nhưng dù sao anh cũng đã làm như vậy, Hạ Đồng Đồng cũng không nên dùng vòi nước khác, liền đi tới, rửa ướt tay, vừa chuẩn bị lấy nước rửa tay đã bị hai bàn tay đầy bọt kia nắm lấy.
Trần Thanh Dương nói: “Anh có nhiều lắm, chia cho em.”
Vốn hai người đã đứng sát gần nhau, Trần Thanh Dương giống như đã mười ngày không được nắm tay Hạ Đồng Đồng, hận không thể xoa hết mỗi kẽ hở trên tay cô, mặc dù lực tay không mạnh nhưng trong chốc lát mặt Hạ Đồng Đồng đã đỏ đến tận mang tai.
“Sao vậy? Thế thân anh tìm so với người em đề xuất có tốt hơn không?!” Trần Thanh Dương nói.
“Tốt! Tốt! Tốt! Em đoán từ nay về sau, nếu như em không lấy thầy ấy chắc chắn mẹ sẽ liều mạng với em!” Hạ Đồng Đồng mở vòi nước rửa sạch cả bốn bàn tay, sau đó nghe thấy Trần Thanh Dương nói: “Vậy có phải bây giờ anh nên đi vào phòng và nói hết với mẹ em, Kỷ thiếu gia không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông thôi?”
Hạ Đồng Đồng cảm thấy có chút may mắn vì lúc nãy mẹ đã trang bị trước cho cô, cô có thể dùng biểu cảm kinh ngạc trước mẹ Hạ, nhưng cô cho rằng dùng thái độ ấy trước mặt Trần Thanh Dương thì không hợp lắm. Cho nên cô chỉ mỉm cười…
Chỉ là mãi lúc sau cũng không nghĩ ra câu gì để đáp lại Trần Thanh Dương.
“Nghĩ gì thế?” Trần Thanh Dương thuận tay ôm Hạ Đồng Đồng vào trong lòng, giống như động tác này ngày nào cũng làm, hơn nữa kinh nghiệm chắc chắn phải từ mười năm trở lên. Hạ Đồng Đồng cảm thấy mình giống như một em bé màu xanh(*) bị con gấu to lớn khống chế vậy. Mà nụ cười của Giáp Ất Bính Đinh đi qua đã càng chứng minh cho cô thấy tổ hợp này không hợp lí như thế nào.
(*)Em gái màu xanh : là chỉ Tí xinh đẹp trong bộ phim Xì trum.
“Muốn nghe nói thật?”
“Nói thật.”
“Anh nói thầy ấy là công hay là thụ?”
Trần Thanh Dương có chút bất lực: “Các cô gái trẻ bây giờ đều suy nghĩ mấy cái này à?!”
Hạ Đồng Đồng cho là mình rất vô tội: “Là anh nói muốn nghe nói thật mà.” Nói xong nhìn lên đèn thủy tinh trên nóc phòng, lẩm bẩm tự nói: “Đã nói cách một cái cống ngầm rồi.”
Nhưng vì Trần Thanh Dương cao hơn Hạ Đồng Đồng một cái đầu, cho nên cái cô nhìn thấy ngoại trừ trần nhà ra, còn nhìn thấy một gương mặt tròn tròn.
Trần Thanh Dương nói: “Bây giờ là em đang làm nũng với anh à?”
“Còn lâu!” Hạ Đồng Đồng lui ra sau với tốc độ giống như bị giật điện, không ngờ lại đụng vào người sau lưng, còn chưa kịp nói xin lỗi, người phía sau đã đỡ vai cô, nói: “Chậm một chút. “
Hạ Đồng Đồng nhìn thấy vẻ mặt Trần Thanh Dương hơi cứng lại, nhưng không quá một giây, đã lập tức lên tiếng: “Chú Hạ.”
Giống như đã từng trải qua mọi việc trong xã hội rồi, một tiếng gọi này dùng bằng thái độ thản nhiên bình tĩnh, cực kì lưu loát, thật ra Trần Thanh Dương kém ba Hạ khoảng mười mấy tuổi, với tuổi này bình thường không biết bao nhiêu người đi sau anh gọi một tiếng Trần thiếu. Trái lại Hạ Đồng Đồng có vẻ tinh thần giảm sút, căng thẳng đến mức một tiếng “Ba” mà cũng nói lắp.
Mà ba Hạ thì gật gật đầu, bước chân vững vàng đi tới nhà vệ sinh nam, đi qua chỗ cua, ngay cả bóng lưng cũng không nhìn thấy.
“Ba em quý anh lắm, vừa rồi anh rót rượu cho ông ấy, ông ấy đều uống hết.”
“Nói nhảm! Đó là bởi vì ở nhà mẹ em không cho ông ấy uống nhiều rượu như vậy!