Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phim Tân Hoàn Châu cách cách đã hết, sau khi chiếu hết một vài quảng cáo nhàm chán, Dương Lan(1) xuất hiện, chương trình “Nữ nhân thiên hạ”(2) bắt đầu chiếu, Hạ Đồng Đồng hé mắt liếc Lưu Quân đang ngồi trên ghế sofa kia rất nhiều lần rồi, dáng vẻ đó chính xác là ‘quân địch vây khốn ngàn vạn nặng, hắn vẫn sừng sững bất động’ (3). Cảnh sát bên ngoài không khiến hắn khuất phục, Tân Hoàn Châu cách cách cũng không lôi kéo được sự chú ý của hắn, xem Nữ nhân thiên hạ thì sao?! Chẳng lẽ đàn ông thì không thể xem Nữ nhân thiên hạ?
(1)Dương Lan: Trung Quốc: 杨澜, Hán Việt: Yáng Lán, sinh ngày 31 tháng 3 năm 1968) là một chủ sở hữu truyền thông Trung Quốc, nhà báo và người dẫn chương trình truyền hình. Cô là người đồng sáng lập và chủ tịch tập đoàn Sun Media và Quỹ Văn hoá Mặt trời. Năm 2013, cô được tạp chí Forbes xếp hạng 100 trong số 100 phụ nữ quyền lực nhất thế giới. (Theo Wikipedia).
(2)Nữ nhân thiên hạ (Tên tiếng Anh: Her Village) là một chương trình talk show của Trung Quốc, có Dương Lan là MC.
(3): 一敌军围困万千 重, 他自巍然不动: Đây là câu thơ trong bài thơ (của) Mao Trạch Đông. Ý chỉ sự bất chấp, anh dũng của người chiến sĩ trong thời kì kháng chiến. Bài thơ mình sẽ trích ở cuối chương.
Hạ Đồng Đồng nhìn cửa sổ bị kéo kín rèm, đang suy nghĩ rằng nếu như bây giờ cô đột nhiên mở rèm ra thì người đàn ông kia chưa kịp ngăn lại mà đã bị bắn vỡ đầu hay không. Không cần phải hỏi, đương nhiên là không thể nào, Lưu Quân hiện tại đang cuộn mình nằm gọn ở trong sofa, cho dù có là Cường Ca(4) ngồi ngay bên ngoài cũng không thể ngắm trúng.
(4): Một diễn viên người Trung Quốc. 强哥 mọi người có thể seach gg.
Nhưng mà hiện tại Hạ Đồng Đồng đói bụng, lúc này đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, cho đến giờ cô mới chỉ ăn cái bánh nướng thịt gà hun khói từ sáng thôi.
Chẳng lẽ Lưu Quân không đói? Đương nhiên là không đói. Bởi vì khi Hạ Đồng Đồng còn đang hôn mê hắn đã ăn hết một túi sủi cảo, hắn biết rõ mình không thể sống thêm bao lâu nữa, cho nên không thể trông cậy vào một tên bắt cóc sắp chết còn lo lắng đến vấn đề con tin của mình có đói hay không được.
Khi bụng Hạ Đồng Đồng kêu ọc ọc thì cô cũng có chút xấu hổ, chỉ sợ rằng vì điều này mà Lưu Quân cho cô ăn một phát đạn, thế thì cô chết quá oan mà. Nhưng mà trên thực tế thì Lưu Quân cũng chưa từng nhìn đến cô một.
Nếu như cô đứng dậy mở cửa rời đi, có phải hắn cũng không có phản ứng gì không? Đáng tiếc, Hạ Đồng Đồng cũng chỉ là dám suy nghĩ thôi, gan cô chưa to đến mức đó.
Đương nhiên, cô cũng không chỉ suy nghĩ mỗi chuyện chạy trốn, cô còn đang suy nghĩ, Trần Thanh Dương có thông báo chuyện này cho ba mẹ cô không, nếu như cô thực sự chết như thế này, ba mẹ không biết, đến lúc đó nhất định sẽ rất đau khổ. Nhưng nếu như cuối cùng cô không có việc gì, khiến cho ba mẹ hoảng sợ một trận cũng cảm thấy rất có lỗi.
Được rồi, mặc kệ anh có báo cho ba mẹ cô không, cô quyết định sẽ không trách anh, việc này đúng là một quyết định khó khăn.
Hôm nay còn có bốn tiết học, cô không lên lớp, không biết Từ Bội có điểm danh giúp cô không, lần trước trường nói sẽ truy cứu chuyện cô trốn học không biết đã xử lí chưa?
Nhưng tất cả những chuyện này đều không phải là trọng điểm, điều cô muốn biết nhất là, người đàn ông nhìn là thấy hung hãn trước mắt này sẽ ra yêu cầu gì, muốn tiền, hay là muốn cái gì khác, nếu như muốn tiền, chắc không phải là số tiền nhỏ đâu nhỉ, nhất định là sẽ có rất nhiều số không, thật sự Trần Thanh Dương sẽ vì cô mà tốn một khoản tiền lớn như thế ư? Thực ra giữa hai người bọn họ cũng không phải quá quen thuộc.
Cứ coi như là Trần Thanh Dương đồng ý đưa tiền ra, chuộc cô về rồi, nếu như sau này chia tay, thì không phải cô sẽ phải trả số tiền đó sao?
Mẹ ơi, tổng cộng tài sản của cô cũng chỉ hơn năm mươi ba ngàn, trong đó năm mươi ngàn là người ba yêu thương mới rút quỹ đen cho cô.
Nếu Trần Thanh Dương biết những suy nghĩ này của Hạ Đồng Đồng khi đang đói bụng thì không biết nên khóc hay nên cười, đối với anh mà nói, nếu là vấn đề tiền bạc thì còn dễ giải quyết hơn.
Video của vợ và con trai Lưu Quân gửi tới sớm hơn Lạc Giai Dung dự đoán, hơn nữa chất lượng cực kì cao, trong một căn hộ nào đó, vợ và con trai Lưu Quân đang bị vây quanh bởi một nhóm người nhìn là biết chỉ muốn tiền chứ không muốn mạng, giết người không thấy máu, có cả người da đen và người da trắng, táng tận lương tâm ép hai mẹ con ngồi co rúm trên sàn nhà, vợ Lưu Quân nhìn vẻ bề ngoài cũng là người đã từng trải qua sự đời, không khóc không la, chỉ ôm thật chặt đứa bé, nhưng chính bởi vì như thế, tiếng cười của bọn người xấu vang lên càng chói tai, chắc chắn khi Lưu Quân nhìn thấy sẽ bị chấn động lớn.
Văn Yến chỉ vào một người có vết sẹo trên mặt trong đó, trên gương mặt còn thiếu một con mắt, cười đến cực kỳ bỉ ổi nói: “Cô thật sự tìm được một người xấu đó!”
Lạc Giai Dung nhìn chăm chú vào màn hình hồi lâu, cuối cùng nói: “Chắc là hoá trang.”
“Lính đánh thuê cũng phải có tính chuyên nghiệp một chút, thế thì đơn làm ăn tiếp theo mới tới sớm được.” Lạc Giai Dung là người duy nhất còn làm động tác nhún vai buông tay theo kiểu Mỹ, giải thích: “Chắc chắn Lưu Quân sẽ không nhìn ra.”
Lạc Giai Dung cho rằng video này quay vô cùng chân thực sắc nét, cho dù bây giờ công chiếu ở rạp cũng không thành vấn đề, nhưng bên dưới vẫn còn rất nhiều cảnh sát, Văn Yến không thể chiếu đoạn video này lên tấm biển lớn ở trên lầu cho Lưu Quân ở đối diện xem, nếu không thì báo cáo của cô rất khó viết.
“Đoạn video này bây giờ vô ích rồi? Tôi đã tốn hai trăm ngàn đó!” Lạc Giai Dung rất đau đầu.
Văn Yến kiên quyết gập màn hình laptop xuống: “Tuyệt đối không được.”
Quý Nghiêu lại rất đắc ý: “Gia đã nói trực tiếp xông vào, cái thứ yếu ớt kia gia chỉ cần một tay là có thể giải quyết, phụ nữ thật là phiền toái.”
Nếu như không phải Trần Thanh Dương đã nói người chết thì một cắc cũng không đưa, Lạc Giai Dung nhất định sẽ không tìm phiền toái này tới cho mình.
Lâm Kiến Tân thở ra hai vòng khói trước mặt Trần Thanh Dương: “Mập có tiền, nói chuyện tiền nong trước mặt cậu ấy không phải là coi thường cậu ấy sao?”
“Tiền của gia từ trên trời rơi xuống chắc?!” Trần Thanh Dương nhấc chân đạp một, trên quần Lâm Kiến Tân in một dấu chân: “Gia mặc kệ mấy cô cậu làm gì, dù sao người còn sống thì tiền mới có, người chết một đồng gia cũng không đưa!”
Vì vậy mọi người bắt đầu mặc áo chống đạn, đeo súng lục và kính nhìn ban đêm, hai phút đã chỉnh trang xong, sau đó phát hiện thừa người…
Quý Nghiêu chỉ vào Lạc Giai Dung: “Phụ nữ thì ngồi lại trong phòng ngây ngốc cho gia!”
Lạc Giai Dung liếc mắt nhìn Quý Nghiêu: “Chị nói có phần của cậu lúc nào vậy hả.”
Văn Yến nhìn Dư Hạo đã đổi máy chơi game trên tay thành một khẩu súng, nói: “Không có chuyện của cậu.”
Xoay khẩu súng trong tay mấy vòng, Dư Hạo nói: “Người là mất ở trong tay tôi, sao tôi có thể đắc tội với Trần thiếu.”
Lâm Kiến Tân nhếch miệng cười, Trần Thanh Dương nóng nảy: “Các người đừng có nói chuyện vớ vẩn nữa! Nhanh lên!”
Lôi Tử vẫn đứng ở ngoài cửa nói: “Tôi yểm trợ.”
Lạc Giai Dung nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng để Văn Yến ở lại.
Lưu Quân và Hạ Đồng Đồng ở tầng bảy tòa nhà đối diện, xung quanh đã bị vây quanh bởi xe cảnh sát và lính đặc công sẵn sàng chờ lệnh, Lạc Giai Dung, Quý Nghiêu và Dư Hạo trang bị đầy đủ đi qua không thể không gây sự chú ý với người dân xung quanh.
Một phút sau, ba người đu dây từ mái nhà tầng mười xuống, phá cửa sổ đồng thời tắt điện trong phòng, nhanh chóng và bất ngờ, sau khi một tiếng súng vang lên tất cả chìm trong yên lặng.
Lại sau một phút, những đặc công chờ lệnh ở cửa nhận được thông báo, nhiệm vụ kết thúc, rút quân.
Một đặc công trước khi rút quân đi tới cùng nhóm người Lạc Giai Dung xuống lầu, lùi lại phía sau đi bên cạnh Lôi Tử, nhiều chuyện hỏi: “Mọi người ở nhóm nào vậy?”
“Bí mật!” Lôi Tử cũng không quay đầu lại rời đi.
Tên gọi Ngũ Thiếu của bọn họ ở Lan Cảng giống như một phân đội nhỏ của quân đặc chủng, là tổ chức của nhân dân, thông thường lệ phí là từ sáu con số trở lên, bạn bè hữu nghị thì từ bảy con số trở lên.
Mặc dù bên ngoài nhìn vào hành động này đơn giản như là chỉ bắt một con Hello Kitty ăn trộm mà thôi. Nhưng người trong cuộc là Hạ Đồng Đồng đây cảm thấy cực kì căng thẳng, cô không thét chói tai chính là bởi vì cô chưa kịp hét lên thì nhiệm vụ đã kết thúc.
Trong nháy mắt điện tắt và cửa sổ bị phá, cô đã bị Lưu Quân ghìm chặt cổ trên ghế sofa, cô nghĩ mãi không ra, trong tình huống tối đen không thể nhìn thấy cái gì, làm thế nào hắn có thể thực hiện một loạt động tác lưu loát như vậy. Một cái ống lạnh như băng đặt bên cạnh thái dương của cô, cô biết rõ là khẩu súng mà Lưu Quân đã cầm mấy tiếng đồng hồ cũng không chịu buông tay. Ngay sau đó cô chỉ nghe thấy bùm một tiếng, Lưu Quân ngã xuống, vì vậy cô đang bị siết cổ cũng bị ngã xuống, có vật gì đó chảy từ trên mặt cô đến cổ.
“OK!” Sau khi Lạc Giai Dung hô to một tiếng, đèn được bật sáng, Hạ Đồng Đồng đẩy cánh tay đang ghìm chặt mình ra, còn chưa kịp nhận khăn giấy Dư Hạo đưa tới, Hạ Đồng Đồng lấy tay lau trên mặt mình một, định thần nhìn lại, là một hỗn hợp lỏng lỏng hồng hồng…
Lạc Giai Dung nói: “Cô có thể nghĩ đó là sữa và nước ô mai cũng được.”
Hạ Đồng Đồng thề, sau này cô nhất định sẽ không uống sữa và nước ô mai nữa.
Trần Thanh Dương nhẹ nhàng bước vào phòng. Hạ Đồng Đồng bị anh ôm vào ngực kinh hãi hét một tiếng, giữa lúc đó còn vô tình để sữa nước ô mai dính lên người anh, cô đảm bảo tuyệt đối không phải là cố ý, càng không phải là bởi vì trên người tên mập mạp này còn vương mùi thịt chưa tan hết, mà cô thì lại đang rất đói nhưng có cảm giác buồn nôn nên không ăn được gì, sinh ra lòng ghen tỵ đâu.
“Không sao chứ?! Có bị thương không?” Trần Thanh Dương tình cảm dạt dào, nhìn có vẻ lo lắng vô cùng, hơn nữa lòng như dao cắt, cực kì đau khổ.
Nhìn Trần Thanh Dương không phát hiện ra vấn đề, Hạ Đồng Đồng dùng giấy khăn giống như vô tình lau qua chất lỏng màu hồng dính trên áo sơ mi anh, áo sơ mi này hình như lần trước anh nói là do chính tay Shine may, nhất định rất quý.
“Không sao, ngồi xem tivi cả đêm thôi.” Hạ Đồng Đồng nói.
Nếu như trên cổ không có vết xanh tím do bị siết, môi không khô héo tróc da, trên tóc không vương lại sữa và nước ô mai, sức thuyết phục của Hạ Đồng Đồng có thể sẽ mạnh hơn một chút.
“Chờ một chút đã.” Hạ Đồng Đồng cũng biết bây giờ nhìn mình có cảm giác chật vật, cảm thấy hay là rửa mặt trước đã, mặc dù dùng bồn rửa tay của Lưu Quân thì có hơi lạ lạ.
Điều cô không nhìn thấy được chính là, cô vừa mới quay đầu đi, khóe miệng Trần Thanh Dương lập tức toét đến tận mang tai, nở nụ cười thật lớn, vui vẻ dùng hai ngón tay núc ních thịt tạo thành chữ V với mọi người.
Lâm Kiến Tân nhìn thấy lập tức đá qua một, nhưng Trần Thanh Dương đã nhanh chóng chạy trốn.
Khi Trần Thanh Dương đi vào toilet, Hạ Đồng Đồng đang cật lực lau cái gì đó trên tóc của cô, sau đó Trần Thanh Dương nói: “Tin tức nội bộ nói rằng người nằm trên đất này, cướp của giết người, không có chuyện ác gì là không làm.”
Hạ Đồng Đồng muốn nói, não của người này còn đang ở trên tóc cô, đã làm những chuyện xấu gì, còn cần tin tức nội bộ?! Nhưng cô cũng rất phối hợp nói: “Dù sao cũng là khối u ác tính của xã hội này, chết cũng xứng đáng, không chết trước mặt em thì cũng sẽ chết ở nơi khác thôi.”
“Đúng rồi.” Trần Thanh Dương vừa khẳng định, vừa nói: “Em đói bụng à? Ở phía Bắc có nhà chuyên nướng dê nguyên con cũng không tệ, chút nữa sẽ đưa em đi.”
Hạ Đồng Đồng cuối cùng cũng lau tóc xong, vuốt vuốt nước vẫn còn dính ở trên tóc: “Không được, em thấy buồn nôn nên quyết định nửa tháng tới sẽ ăn chay. Còn nữa, bây giờ anh và em đang dính vận xui, bắt đầu từ ngày mai anh cũng phải ăn chay trong một tuần giống em. Mặt khác, cuối tuần này chúng ta đi chùa.”
Trần Thanh Dương nghe thấy tiếng cười bên ngoài toilet.
Anh cảm thấy sau này về nội thành, không thể để Quý Nghiêu cười vào mũi mình được, vì vậy nói: “Đi chùa sao? Cầu con trai à?”
Vật lý năm cấp hai đã dạy, trọng lực càng lớn, áp lực càng lớn, lực ma sát cũng càng lớn, cho nên có bạn trai là một tên mập mạp thì có một vấn đề không thể bỏ qua, đó chính là khi bạn tức giận, bạn đẩy thì anh ta bất động, đạp anh ta thì cũng vẫn bất động, hơn nữa đánh anh ta, anh ta cũng không đau, thân thể thịt thà ấy có thể hóa giải 50% sức lực của bạn.
Anh ta còn có thể nói với bạn mặc dù đang rất đói nhưng không thể ăn được gì: “Vừa rồi anh ăn nhiều quá, đừng đánh nữa.”