Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người có biểu hiện trầm ổn như Vân Dương bây giờ. Trong tất cả những người Kế Linh gặp từ trươc tới giờ, cũng chỉ có mấy người có thể so sánh.
Mấy vị lão tổ tông của gia tộc, còn có các trưởng bối được công nhận trí lực siêu quần, trải qua vô số hồng trần ma luyện, còn có các vị quân sư, cố vấn của các đại gia tộc.
Người như vậy, tuyệt đối không nhiều.
Nhưng Kế Linh rất rõ ràng, những người này có thể có thành tựu như vậy, đều là lịch luyện vô số mới có được. Đó là vô số sinh tử chiến đấu, vô số sinh ly tử biệt, vô số tâm linh đứt đoạn, vô số tuyệt vọng tử cảnh...
Mới có thể lịch luyện ra một người dù đối mặt với bất kể cái gì, đều mây trôi nước chảy, mặc kệ đối mặt ai, đều không kiêu ngạo không tự ti. Mặc kệ đối mặt việc gì, đều có thể mưu tính sâu xa, bất luận thuận cảnh nghịch cảnh, đều có thể giữ vững tâm như Bích Thủy đầm sâu, sâu không lường được.
Nhưng, Vân Dương mới chỉ có 19 tuổi!
Hắn làm như thế nào?
Đối với việc này, Kế Linh vô cùng tò mò.
Trên người Vân Dương, tựa hồ có vô số bí mật.
Tuổi không lớn, nhưng trầm ổn cơ trí như ngàn năm lão yêu, phong thái khí độ kín kẽ. Đối nhân xử thế hoàn mỹ không một tì vết. Từ ăn nói, khí độ, phong thái, khí chất... Không ai có thể tìm được chút xíu khuyết điểm trên người Vân Dương! “...lần này chúng ta tới, đầu tiên, là muốn kiến thức một chút phong thái của Vân công tử.” Chủ đề chính rốt cục bắt đầu, Bắc Dã Thanh Không mở miệng trước tiên: “Thứ hai, tự nhiên cũng là có chút hiếu kỳ chi tâm. Muốn nhìn một chút cửu phẩm Huyền thú con non, mà Vân công tử đem ra làm tiền đặt cược ngày đó.” Hắn có chút ngượng ngùng xoa xoa tay: “... Nói ra thật xấu hổ, mặc dù chúng ta xuất thân thế gia đại tộc, nhưng lại chưa từng có được chứng kiến cửu phẩm Huyền thú con non bao giờ.” Câu nói này khiến tam đại công tử khác đồng ý. “Đúng a, ta cũng chưa từng thấy qua.” “Cửu phẩm Huyền thú, quá thần bí, tại hạ rất muốn kiến thức một chút...” “Ai, nếu không vì nó, ngày đó bản công tử cũng sẽ không thua đến thảm như vậy... Sao có thể không tò mò muốn tận mắt chứng kiến.” Tây Môn Vạn Đại cuối cùng nói ra, than thở.
Trong thanh âm, ẩn ẩn có mấy phần bất đắc dĩ.
Nếu có khả năng, hắn thật sự muốn một mình tới đây.
Nhưng, ba cái gia hỏa kia là gắt gao đi cùng hắn, nói cái gì cũng không chịu để Tây Môn Vạn Đại đến ăn mảnh một mình. Nếu không phải có mấy kẻ này vướng bận, chỉ sợ ngay chiều hôm thua cược, Tây Môn Vạn Đại đã chạy tới.
Mấy cái công tử ca lời nói vui vẻ ra mặt, nhưng, trong không khí bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngột ngạt.
Kế Linh tại bên cửa sổ cũng ngưng hô hấp, không biết Vân Dương sẽ ứng đối thế nào.
Đừng nhìn mấy tên này cười nói, hòa ái dễ gần, nhưng chỉ cần Vân Dương không đem ra được cửu phẩm Huyền thú con non, chỉ sợ hôm nay, toàn bộ Vân phủ liền biến mất trên thế giới này!
Tuyệt đối không có bất kỳ may mắn.
Mấy người này kỳ thật là đến hưng sư vấn tội.
Hoặc nói là đến chia của!
Vân Dương không lấy ra được cửu phẩm Huyền thú con non, chết chắc. Mà có lấy ra, cũng không sống nổi!
Chỉ cần lấy ra, liền khẳng định sẽ khiến tứ đại công tử cướp đoạt. Mặc kệ rơi xuống trong tay người nào, Vân Dương vốn là nguyên chủ nhân này, tuyệt đối không có đường sống!
Hiện tại Những người này biểu hiện ôn hòa, chẳng qua là khúc nhạc dạo trước khi bão tố mà thôi. “Cửu phẩm Huyền thú con non a...” Vân Dương mỉm cười: “Đích thật là đồ tốt a... Nhưng bốn vị công tử chưa xem, ta có chút không tin. Ha ha... Bất quá, Vân mỗ lại hoàn toàn chưa từng nhìn thấy, chính là thật.” Theo câu nói này vừa ra khỏi miệng, lập tức, bầu không khí trong viện trở nên lạnh lẽo âm trầm!
Không khí cơ hồ ngưng kết.
Sắc mặt tứ đại công tử, đều thay đổi!
Ngươi chưa từng thấy? !!
Khuôn mặt Tây Môn Vạn Đại lập tức liền biến thành màu gan heo, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng, hít một hơi thật sâu, âm trầm nói ra: “ Vân công tử vừa nói gì, bản công tử có chút nghe không rõ. Nếu Vân công tử chưa từng nhìn thấy cửu phẩm Huyền thú con non, như vậy, cùng ta đánh cược, là cái gì?” Mặt khác tam đại công tử đều chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Vân Dương. “Nếu thua, ta tự nhiên có thể cầm ra được.” Vân Dương bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn mang theo một chút khiêu khích: “Bất quá bây giờ ta thắng, ta nói chưa thấy qua, thì như thế nào?” Tây Môn Vạn Đại chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông lên não: “Ngươi chưa thấy qua, chính là không có cửu phẩm Huyền thú con non, vậy ngươi dựa vào cái gì đánh cược?” Vân Dương mỉm cười: “Dựa vào... Thứ nhất, ta có thể thắng. Chỉ cần ta thắng, như vậy liền đủ. Thứ hai... Tây Môn công tử, ai nói với ngươi, chưa thấy qua, liền đại biểu cho không có?” Câu này, khiến đám người có chút phát mộng.
Ngay cả thấy đều chưa thấy qua, thế mà không có nghĩa là không có?
Đông Phương Minh Thiên biến sắc, thu lại dáng tươi cười lạnh lẽo, trong nháy mắt tựa như xuân về hoa nở: “Vân huynh, ha ha ha... Chẳng lẽ Vân huynh còn có thâm ý khác? Chúng ta còn muốn nghe một chút.” Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, nâng bình trà lên khẽ nhấp, nói: “Bình thường, ta cũng không có ý định giải thích.” “Nếu là cùng người bình thường đánh cược, thắng chính là thắng, thua chính là thua... Tự nhiên sẽ không có nhiều vấn đề phát sinh như vậy. Bất quá mấy vị công tử nếu đã tìm tới cửa... Vân mỗ không giải thích, sợ là mấy vị sẽ dây dưa không bỏ. Như vậy, liền tốn chút nước bọt.” Tây Môn Vạn Đại mặt như màu gan heo, nói: “Bản công tử không phải là thua không nổi, nhưng lại hận nhất là bị người ta lừa gạt.” “Câu Lừa gạt có chút hơi quá.” Vân Dương nghiêm mặt nói: “Nếu là Tây Môn công tử thắng, tại hạ không bỏ ra được cửu phẩm Huyền thú con non, đó mới là lừa gạt. Nhưng vấn đề bây giờ là, Tây Môn công tử cũng không có thắng.” “Ân, chuyện này kỳ thật không quan trọng.” Vân Dương nói: “Xin mời, mời uống trà... Ân, cái gọi là đánh bạc, cần có tiền đánh bạc. Không có tiền đánh bạc, là thuộc về lừa dối. Suy nghĩ của Tây Môn công tử, chắc là cái này.” Trong lòng bốn vị công tử đều thầm nghĩ: “Không vì việc này ai rảnh rỗi đến chô ngươi... Không phải nói nhảm sao?” “Vân mỗ đích thật là chưa từng thấy qua cửu phẩm Huyền thú con non.” Vân Dương dùng một câu khẳng định nói ra: “Đích đích xác xác, từ bé đến bây giờ, đều không có chứng kiến qua.” Oanh!
Lập tức lại bạo tạc.
Kể một ngàn nói một vạn, ngươi vẫn là chưa thấy qua a... “Bất quá!” Vân Dương tăng thêm khẩu khí, nói: “Vân mỗ lại có một viên cửu phẩm thượng giai trứng Huyền thú, vẫn đang ấp.” “Ây...” Tây Môn Vạn Đại chỉ cảm thấy chính hắn toàn lực vung ra một quyền, đánh vào trong không khí. Cảm giác khó chịu không nói thành lời. “Trứng Huyền thú kia ở đâu?” Nam Cung Bất Bại híp mắt hỏi.
Vân Dương cười nhàn nhạt, nhìn hắn một cái.
Trong lòng Tứ đại công tử có chút ngại ngùng, chuyện thế này, người ta sao có thể nói ra đơn giản? Bọn họ có chút vô duyên! “Vân công tử không chịu nói, không phải là không có chứ.” Bắc Dã Thanh Không âm dương quái khí xen ngang. “Bắc Dã công tử không cần kích ta. Nên nói, ta tự nhiên sẽ nói.” Vân Dương mỉm cười: “Bất quá, ta cũng không muốn xung đột cùng các đại gia tộc, hoặc là nói, không muốn chư vị công tử đi chịu chết...” “Chịu chết?” Tây Môn Vạn Đại hắc hắc cười lạnh: “Vân công tử, khẩu khí này có chút quá lớn.” Vân Dương thâm ý quan sát Tây Môn Vạn Đại: “Tây Môn công tử có muốn cùng ta lại cược một lần hay không?” Trong con mắt của hắn, mang theo một tia bễ nghễ. Đối mặt tứ đại công tử, lại có tư thái ở trên cao nhìn xuống khiêu khích. “Ây...” Sắc mặt Tây Môn Vạn Đại biến lúc xanh lúc trắng.
Lại cược một lần?
Lại cược một lần nếu lại thua... Chính hắn cũng hết cách sinh tồn.
Đông Phương Minh Thiên tranh thủ thời gian hoà giải, cười ha ha nói: “Nếu muốn cược tiếp, chúng ta sẽ đều biến thành dân cờ bạc ha ha... Vân huynh, nếu chúng ta đã mất công tới, ngươi cũng không nên thừa nước đục thả câu. Tất cả mọi người đều muốn cùng Vân huynh kết giao bằng hữu, vạn nhất gây nên hiểu lầm gì đó, đối với song phương đều không có lợi đi?” Nói thì thế nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ. Con hàng đang muốn uy hiếp chúng ta? Hắn lấy đâu ra tự tin a?
Vân Dương mỉm cười đầy thâm ý, nói: “Không sai, vạn nhất xung đột, đối với người nào cũng không tốt.” “Chuyện tiết lộ Cửu phẩm Huyền thú con non, là ta xúc động.” Vân Dương chậm ung dung nói ra: “Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền hối hận, lúc ấy vốn muốn cùng Tây Môn huynh nhận kết giao một chút, còn muốn hủy cá cược... Cũng muốn nói là ta không có, chuyện này coi như bỏ qua, về sau cũng không có nhiều hệ lụy như vậy... Chỉ tiếc...” Ánh mắt của mọi người đều nhìn Tây Môn Vạn Đại, lập tức đem hắn nhìn tới đỏ bừng cả khuôn mặt.
Lúc đó đúng là hắn kiên trì muốn cược, nghe tới cửu phẩm Huyền thú con non tròng mắt đều đỏ... “Việc này quan hệ đến đến một bí mật của Vân gia chúng ta.” Vân Dương nói: “Cụ thể ta cũng không muốn nói nhiều, cửu phẩm trứng Huyền thú... Là Kim Sí Điểu...” Trứng Kim Sí Điểu!
Tứ đại công tử ai nấy hô hấp đều trở nên dồn dập.
Tương truyền, Đại Bằng Kim Sí Điểu là một trong những Thần Thú cường đại nhất thiên địa. Pháp lực vô biên, có thể hủy thiên diệt địa. Đương nhiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết thời viễn cổ, chưa từng có ai từng thấy.
Mà Kim Sí Điểu tự nhiên không phải Đại Bằng Kim Sí Điểu. Mà là một loại siêu giai Huyền thú có được một chút Thần Thú huyết mạch mỏng manh. Một khi trưởng thành, đơn giản trở thành cửu giai đỉnh phong!
Khó được nhất là, đây là Huyền thú phi hành! “Sư phụ ta vẫn muốn thay ta tìm kiếm một cái cường đại Huyền thú con non, đầu tiên, làm bạn ta với ta, thứ hai, sau khi lão nhân gia ngài rời đi, cũng có thể bảo vệ bản thân...” Vân Dương từ từ nói.
Mang trên mặt nhàn nhạt mang theo một tia hồi tưởng. “Sư phụ ngươi?” Đông Phương Minh Thiên mẫn cảm bắt lấy trọng điểm này. “Xin hỏi sư phụ Vân huynh là?” Đông Phương Minh Thiên hỏi.
Vân Dương trầm ngâm một hồi, sờ tay vào ngực, lấy ra một khối thẻ gỗ màu đen, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Đám người chú mục nhìn lại, chỉ thấy thẻ gỗ này toàn thân đen kịt, nhưng nhìn kỹ lại, tựa hồ ẩn ẩn sáng bóng, lại tiếp tục quan sát, lại thấy tinh quang lập loè nhàn nhạt. Tựa như Viễn Cổ tinh không, tại tầng trời xa nhất, ẩn ẩn hiện hiện lóe sáng... “Tinh Thần Hắc Mộc?” Đông Phương Minh Thiên toàn thân run lên. “Không sai, chính là Tinh Thần Hắc Mộc, còn gọi là... Tinh Thần Hắc Mạc.” Khẩu khí Vân Dương có chút tận lực đạm mạc nói ra: “Phía trên này, có chữ sư phụ ta viết, chư vị công tử nhìn thấy, còn xin lưu bảo mật lại. Hôm nay bị buộc bất đắc dĩ, đưa ra bài đây, đã là đối với sư môn ta là một lần vũ nhục lớn lao! Nếu lại lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến lão nhân gia tức giận.”
Tứ đại công tử đều cảm thấy trong lời Vân Dương nói một có một tia uy hiếp không chút nào che giấu.
Một cảm giác bị áp bức không nói lên lời.
Dường như hắc mộc bài nho nhỏ này, nặng tựa ngàn cân. Tràn đầy uy nghiêm vô tận.
Từ khi Vân Dương lấy ra thẻ gỗ này, trong lòng đám người Đông Phương Minh Thiên đã còn nghi hoặc.
Tinh Thần Hắc Mộc, chính là thiên hạ kỳ trân. Hơn nữa, trên đời này, ngàn vạn năm nay, chỉ xuất hiện một gốc.
Mà người có được cây này, đồng thời sử dụng cây này, chỉ có một người!
Ngoại trừ người này, không còn có bất luận kẻ nào có thể tiếp xúc đến Tinh Thần Hắc Mộc! Cho nên chỉ cần Tinh Thần Hắc Mộc xuất hiện, đại biểu, chính là người kia!
Mộc bài chậm rãi đảo ngược, phía sau khắc bốn câu nói, tựa như tia chớp, tiến vào trong mắt tứ đại công tử. Ngay lập tức, con ngươi bốn người đều bỗng nhiên co rụt lại.
Bốn khuôn mặt nhỏ, xoát một tiếng trở nên trắng bệch! “Đã là thiên thượng khách.
Nửa bước thượng thiên thê.
Bất quá vì hồng nhan.
Trễ bước áng mây thanh.” Chỉ có bốn câu thơ này!
Ngoài ra, bất kỳ kí hiệu thân phận đều không có.
Nhưng là, chỉ cần có bốn câu nói này, tại Thiên Huyền đại lục, liền hoàn toàn đầy đủ!
Cái này đã nói rõ một nhân vật kinh thiên động địa.
Là người mà bát đại gia tộc cũng không chọc nổi!
Thần thoại duy nhất đương đại.
Một đời truyền kỳ năm trăm năm trước vốn đã có thể phá toái hư không phi thăng thượng giới. Tung hoành ngang dọc Thiên Huyền đại lục 300 năm không có đối thủ, Thiên Bảng đệ nhất nhân!
Độc Cô Sầu!
Dịch: xonevictory
Bốn câu này là do tại hạ tự ý sửa đổi, nhưng ý nghĩa cơ bản không có gì khác biệt!
Huynh đệ đọc qua, nếu có ý thơ hay hơn, vui lòng góp ý để tại hạ hoàn thiện hơn!