Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thịt rượu đầy đủ.
Trong đời Đông Thiên Lãnh chưa từng có một bữa cơm mà biểu cảm biến đổi nhiều lần như vậy.
“Ngươi... Ăn nhiều như vậy?” Đông Thiên Lãnh nghẹn họng nhìn trân trối, dường như chịu vô tận kinh hãi. Chỉ vào cái chậu thịt Huyền thú chồng chất trước mặt Vân Dương.
“Hiện tại lượng cơm ăn đã giảm một nửa.” Vân Dương rất là thỏa mãn. Mấy ngày Trước một bữa phải ăn 50~60 cân, buổi tối hôm nay chỉ ăn khoảng 20 cân thì đã cảm thấy no. Đây quả là tin tức tốt a.
Chỉ nhìn từ điểm này, biểu thị Lục Lục đang thu thập năng lượng. Hẳn là... Sắp đủ rồi? Xem ra, chính hắn cũng sắp có thể khôi phục thực lực ngày xưa.
Hắn chờ một ngày, chỉ cần ăn vài cái bánh liền có thể no a.
“Giảm một nửa...” Đông Thiên Lãnh công há hốc mồm. Cái cằm cơ hồ rớt xuống.
Ăn một bữa hơn 20 cân thịt, ngoài ra còn ăn những thứ khác, còn uống rượu... Thế mà còn là lượng cơm giảm mạnh!
“Đây không tính là cái gì.” Vân Dương thản nhiên nói: “Trước đó, ta có thể ăn khiến bản thân đều sợ hãi!”
“Không hổ là hoàn khố thần tượng!” Đông Thiên Lãnh đầu rạp xuống đất.
Nhìn người ta!
Ăn thôi cũng hoàn khố như vậy!
Hắn a chính là công tử của bát đại gia tộc, cũng không có đãi ngộ cao như vậy a. Một người ăn một bữa cơm tốn vạn lượng bạc... Cái này gọi có phong phạm!
Cái này gọi tài đại khí thô!
“Nếu đã tới, vậy cứ thoải mái uống! Đến!”
Cạch!
Vân Dương đem một bình rượu lớn đặt trước mặt Đông Thiên Lãnh. Đông Thiên Lãnh lập tức trợn tròn con mắt: Một vò này, phải tới 15 cân a?
Trời ạ, người Thiên Đường thành các ngươi uống rượu đều uống như thế sao?
Lại thấy Vân Dương kéo thêm một vò, vẫy tay với hai đại hộ vệ, hai vị hộ vệ vội vàng lắc đầu, bọn hắn thân mang trọng trách, phải bảo đảm an toàn cho Đông công tử! Nếu như uống rượu, không thể đảm bảo tỉnh táo? Nói không chừng bọn hắn uống say sau đó tiềm thức bộc phát, đem công tử răng rắc cũng không biết...
“Vậy ta không khách khí.” Vân Dương bóc ra nê phong, trực tiếp giơ cái bình lên.
(Nê phong, Nê là bùn, để bảo quản rượu, người ta thường lấy bùn để bịt kín miệng bình.)
Dưới sự kinh ngạc của Đông Thiên Lãnh, rầm rầm...
Một hơi nửa vò!
“Thoải mái!” Vân Dương buông vò rượu xuống: “Uống rượu a, ngươi nhìn ta làm gì?”
Đông Thiên Lãnh miệng méo mắt lác: “Thần tượng, các ngươi đều uống như thế?”
Vân Dương trợn mắt một cái: “Người khác ta không biết, nhưng ta uống như thế, cũng được một năm.”
“Lão đại!”
Bờ môi Đông Thiên Lãnh run rẩy, lệ nóng doanh tròng, vong tình ôm chặt tay Vân Dương: “Từ nay về sau, ngươi chính là lão đại ta! Ngươi chính là anh ruột ta! Quá ngưu... Chỉ là uống rượu trang bức như thế, quả là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả... Ngươi... Ngươi nhất định phải dạy ta a...”
Vân Dương im lặng nhìn gia hỏa này.
Mặc kệ là ăn cơm cũng tốt, uống rượu cũng được. Ngươi cho rằng ta muốn ăn như thế? Uống như thế? Trang bức? Ta cùng ngươi trang cái beep a trang...
Thiếu chút liền khiến Vân Dương buồn bực buông đũa không ăn nữa.
Chỉ thấy Đông Thiên Lãnh Đại công tử hú lên quái dị, kéo bình rượu tới liền rót.
“Thiếu gia không thể...” Hai tên hộ vệ vừa mới hô lên, Đông Thiên Lãnh đã ho khan: “Hụ khụ khụ khụ... Khụ khụ... Thật không phải loại tiểu hoàn khố như ta có thể t rang... Khụ khụ...”
“Sư Tử Cẩu của ngươi không tệ.” Vân Dương nhìn Song Đầu Sư vô cùng nhu thuận ngồi bên cạnh bàn cơm, khích lệ nói: “Còn là hai đầu, rất tốt, rất ngoan.”
“Nó là Song Đầu Thiên Sư...” Đông Thiên Lãnh im lặng nói ra: “Bát phẩm Huyền thú a...”
“Ây.” Vân Dương tiện tay lấy ra một cục xương đã gặm sạch sẽ từ trong miệng, ném cho “Song Đầu Thiên Sư”, nói: “Gặm xương không?”
“Nó không gặm xương...” Khóe miệng Đông Thiên Lãnh co giật, Song Đầu Thiên Sư a lão đại. Ở trong nhà ta đều tính là ăn kỳ trân dị bảo đó a lão đại. Coi như ăn thịt cũng là ăn thịt Huyền thú mới ra lò a lão đại. Xưa nay chưa từng ăn đồ vật người khác đã nếm qua... Dát?
Đông Thiên Lãnh trừng tròng mắt, nhìn Song Đầu Thiên Sư vẫy vẫy đuôi, gặm xương răng rắc răng rắc, hai cái con ngươi lại một lần nữa thiếu chút liền lồi ra ngoài.
Ta kháo, ngươi đang đùa ta a...
“Không gặm xương?” Vân Dương dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Đông Thiên Lãnh một cái: “Vậy...”
Đông Thiên Lãnh hận không thể mau chóng đào hố mà chui xuống cho bớt ngượng, nhìn Song Đầu Thiên Sư gặm xương trông thật ngon lành kia, Đông Thiên Lãnh Đại công tử cảm giác mình vừa bị tát một bạt tai.
Con hàng này mỗi gặm một miếng, trên mặt của hắn đùng đùng vang hai tiếng.
Hắn a không thể chừa chút mặt mũi cho lão tử...
Nghĩ đến đây, Đông Thiên Lãnh Đại công tử đột nhiên tỉnh ngộ: A... Không đúng, ở cùng gia hỏa này, sao ta không xưng lão tử a?
“Đây rõ ràng là một đầu Sư Tử Cẩu.” Vân Dương khẳng định nói: “Hai đầu.”
Đông Thiên Lãnh không còn gì để nói.
Hiện tại hắn nhìn dáng vẻ con hàng này vẫy đuôi gặm xương cốt, cũng cảm thấy nó là một con Sư Tử Cẩu...
“Con chó này không tệ.” Vân Dương vươn tay, bắt lấy cái đuôi Song Đầu Thiên Sư.
“Đừng...” Đông Thiên Lãnh vội vàng nhắc nhở, nó thật sự là Song Đầu Thiên Sư nha, biết ăn thịt người a! Nhất là cái đuôi, người khác tuyệt đối không thể đụng vào.
Hắn từng thấy qua mấy người, muốn sờ một chút kết quả bị Song Đầu Thiên Sư đại phát cuồng tính, cắn tới thương tích đầy mình.
Nhưng một câu vừa mới đến bên miệng, lập tức lại nuốt xuống.
Bởi vì Vân Dương xuất thủ rất nhanh, xoát một tiếng, nắm lấy cái đuôi thô to trong tay, vuốt vuốt, sờ sờ, lật qua lật lại mấy lần, nghiêm túc nói ra: “Chó này không tệ!”
“...”
Đông Thiên Lãnh trừng tròng mắt, chỉ cảm thấy bản thân một câu cũng nói không nên lời.
Nhất là nhìn thấy Song Đầu Thiên Sư gặm xương cốt, còn có thể làm ra bộ mặt nịnh nọt, sợ vị Vân công tử nắm cái đuôi của mình chưa chặt, liều mạng lắc lắc mông lớn đẩy vào...
Đây là bát phẩm Huyền thú Song Đầu Thiên Sư sao? Đây quả thực là một đầu Sư Tử Cẩu!
Một chữ, tiện!
Đông Thiên Lãnh cảm giác phát ngốc...
Hắn a ta có phải là bị bệnh hay không?
Hay là con mắt hắn bị hỏng rồi? Hoặc là hắn lên cơn động kinh?! Chuyện bất thường như thế, vậy mà hắn cũng có thể tưởng tượng ra được, hơn nữa còn có thể huyễn tưởng để bản thân tin tưởng nó...
Hai tên hộ vệ bốn con mắt cơ hồ đều rơi ra!
Chuyện gì xảy ra?
Đầu Song Đầu Thiên Sư từ trước đến nay đều là siêu cấp bảo bối tồn tại, không nói người khác, coi như Đông Thiên Lãnh thân là chủ nhân nó, muốn kiểm tra, đều phải năn nỉ ỉ ôi, mới miễn cưỡng có thể nhẹ nhàng vuốt ve.
Dù vậy cũng chỉ có thể vuốt một chút!
Nhưng bây giờ, mới lần đầu gặp mặt Vân Dương, liền biểu hiện ngoan ngoãn như thế! Hai người tuyệt đối tin tưởng: Coi như chó nuôi từ nhỏ... Đều không thể nhu thuận như Song Đầu Thiên Sư ở trước mặt Vân Dương!
“Lại ăn khối xương?” Vân Dương như cũ vui đùa: “Khối này? Còn có chút thịt, ta vừa gặm hai cái...”
“Lại đến cái củ lạc... Đến, nhảy dựng lên tiếp...”
Sưu!
Củ lạc bay đến giữa không trung, Song Đầu Thiên Sư duyên dáng nhảy vọt một cái nhảy dựng lên, ở giữa không trung dùng há miệng bắt lấy củ lạc, sau đó rơi xuống, vẫy đuôi trước mặt Vân Dương, tranh công, xin thưởng.
“Thật ngoan!” Vân Dương lại thưởng một khối xương đã được hắn gặm sạch.
“...”
Đông Thiên Lãnh triệt để ngốc trệ.
Dáng vẻ Song Đầu Thiên Sư khiến Đông Thiên Lãnh nhìn thấy đều nhịn không được mắng một tiếng: Tiện!
Nhưng vấn đề là: Vì cái gì?
Đông Thiên Lãnh ngây ngốc lắc cái cổ đã cứng ngắc, nhìn Vân Dương: “Lão đại... A, thần tượng... Không đúng... Đại ca! Anh ruột! Ngài ngài... Ngài... Làm thế nào?”
Vân Dương tỏ vẻ mê hoặc liếc hắn một cái: “Làm cái gì?”
Đông Thiên Lãnh kêu một tiếng, đột nhiên rời bàn tiệc đứng lên, cúi đầu bái: “Đại ca! Cầu ngươi thu nhận ta đi... Tiểu đệ, tiểu đệ đối với ngài kính ngưỡng, như Thiên Huyền trường hà, cuồn cuộn không ngừng, như vô tận biển sâu, cuồn cuộn vô địch a...”
Vân Dương: “...”
Hai đại hộ vệ: “...”
Tối hôm đó, Đông Thiên Lãnh uống say mèm, ôm chân Vân Dương, khóc lóc cầu xin. Nước mắt tuôn a ào ào.
Cuối cùng, Vân Dương phải gỡ mãi, mới đem gia hỏa này đuổi ra khỏi cửa.
“Đại ca, lão đại, anh ruột! Lưu lại ta đi, ta muốn theo ngươi học bản lĩnh... Học hoàn khố... Ô ô ô ta thật tâm đó a...”
“Không nên đuổi ta đi... Anh ruột...”
Thật lâu, dưới sự trợ giúp của hai đại hộ vệ đang mắc cỡ chết người, Đông Thiên Lãnh đại thiếu gia, bị xem như một bãi bùn nhão mà vác đi.
“Rốt cục thanh tĩnh...” Vân Dương không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, cười khổ một tiếng: “Con hàng này thật đúng là...”
Lão Mai sau lưng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Vân Dương quay người lại: “Lão Mai? Thế nào?”
Lão Mai hít một hơi, nói: “Có mấy lời, không biết nói thế nào... Ta có chút không hiểu.”
Vân Dương ấm áp mà nói: “Cứ việc nói.”
Lão Mai trầm ngâm một chút, nói: “Như thế này, ta luôn luôn cảm giác, trong mấy ngày này, có vẻ như là công tử bỏ lỡ quá nhiều cơ hội...”
Vân Dương nhíu mày: “Hả?”
“Là như thế này... Kế Linh cô nương vào Vân phủ chúng ta. Rõ ràng là ẩn thế gia tộc, hơn nữa còn là thế lực rất lớn... Mặc dù không thể trở thành... Cái này, cũng hoàn toàn có thể trở thành bằng hữu, có thể hỗ trợ đôi chút... Nhưng, công tử không chút quan tâm, coi như không phải là vì sắc đẹp,... Cũng hoàn toàn có thể lá mặt lá trái nha... Đây là chuyện không hiểu thứ nhất.”
“Khi tứ đại công tử kia đến đây, công tử đã dùng thân phận trấn trụ những công tử ca này. Nếu tiếp tục tiến tới, chưa hẳn không thể thu được bốn nhà này trợ lực, hoặc chí ít, một hai nhà trợ lực... Đây đối với một cái gia tộc Thiên Đường thành mà nói, là thiên đại chuyện tốt, nhưng công tử lại không làm như thế...”
“Bọn Mã công tử Tần công tử, đã bị công tử bắt chẹt mấy lần, lần này, công tử cho bọn hắn lợi nhuận to lớn, để bọn hắn đem tổn thất thu hồi, hơn nữa còn kiếm lớn, vốn là thời cơ tuyệt hảo để hàn gắn quan hệ tiến thêm một bước, công tử lại từ bỏ, thậm chí từ ngày đó chẳng quan tâm.”
“Thứ tư, người bị thương kia hiện tại đã có thể hành động, công tử nói qua, muốn mời chào hắn, nhưng công tử lại chẳng thèm đả động, chẳng quan tâm đã ba ngày...”
“Thứ năm, hôm nay vị Đông công tử này rõ ràng vô cùng bội phục đối với công tử, chỉ cần công tử hơi chút tỏ ra thân thiện, liền có thể thu làm thủ hạ... Nhưng công tử lại không làm như thế...”
Lão Mai một hơi đem lo nghĩ trong lòng nói ra, nói: “Công tử, Lão Mai thật sự không hiểu...”
Chương thứ 4 ngày Chủ nhật!
Dịch: xonevictory