Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Ngã Thị Đại Pháp Sư
  3. Quyển 3-Chương 19 : Vũ hội phong ba
Trước /124 Sau

[Dịch] Ngã Thị Đại Pháp Sư

Quyển 3-Chương 19 : Vũ hội phong ba

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dịch: Now or Never

Hợp tác giữa Thiên Hạ Hội và Hoa Nguyệt Tao Đàn

www.tangthuvien.com + www.hoanguyettaodan.org

Vũ hội cung đình được bắt đầu, những nhân vật chủ chốt của vương đô lôi nhân công quốc được mời. Tại lễ đường ở vương cung âm thanh huyên náo vô cùng.

Ta ngồi tại phòng ngẩn người nhìn vào bộ lễ phục ở trên giường – ta không phải mặc nó chứ.

Ta đã tới Thánh Ma đại lục được một thời gian, nhưng y phục ta mặc vẫn thường là bộ võ sĩ phục đơn giản hay bộ ma pháp bào mà thôi, còn loại lễ phục có chất liệu cao cấp và cấu tạo phức tạp như vậy ta mới thấy lần đầu a. Thực sự khó chịu - ta không biết cách mặc.

Áo Lệ Na với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ từ cửa phòng tiến lại kiều mị cất tiếng:” Lai, có gì không? Các tỷ muội đang chờ chàng kìa. A, chàng vẫn chưa có mặc y phục sao?"

Ta cười khổ: „Không thể. Ta cho tới bây giờ chưa có mặc qua bộ lễ phục này. Ta không biết làm sao phải mặc nó.“

Áo Lệ Na ngay lập tức cười khúc khích rồi nhẹ nhàng tiến lại nói: ”Hảo phu quân của thiếp, nguyên lai là chàng cũng có chuyện không biết. A, thiếp còn tưởng rằng chàng không cái gì không biết.“

Nàng cầm bộ lễ phục so lên người ta rồi nói: ”Chàng còn không nhanh cởi ngoại y ra, mọi người đang chờ chàng kìa”

Ta đành nhanh chóng cởi bộ ma pháp trường bào ra, cất tiếng: ”tới đây.“

Từ lúc đồng hành cùng Áo Lệ Na tới nay đây là lần đầu nàng tiếp cận ta gần như vậy. Mặt nàng đỏ lên như thoa một lớp phấn hồng. Thầm mắng mình vài tiếng, rồi nàng cố gắng áp chế con tim đang đập loạn lên, để dịu dàng giúp ta mặc lễ phục.

Làm thế nào mà công chúa cao quý của một nước như nàng lại phục thị mặc lễ phục cho một nam nhân chứ. Nhưng nàng dường như không hề coi đó là đau khổ, mà trong tâm chỉ là một sự ngọt ngào. Hai dòng nước nhỏ cứ chực chờ chảy xuống ở khóe mắt.

Ta sau khi dung nhập lực lương ma thần khiến cơ thể luôn phát ra mị lực nam tính mê hoặc tới cực điểm. Áo Lệ Na chạm vào ta nhất thời ý loạn tình mê. Động tác thay y phục cho ta cũng càng chậm dần, cuối cùng vô lực dựa vào thân thể ta.

Ngay lập tức một mùi u hương từ thân thể nàng xông lên làm tim ta một tràng rung động. Ta nhìn mỹ nữ đang trong lòng ngực có một dáng điệu mê người nhu mị vô hạn. Ta ôm lấy thân thể này, rồi cúi xuống trao một nụ hôn mềm mại.

Áo Lệ Na bất động để mặc ta khinh bạc. Nhưng rất nhanh đã bắt đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn của ta. CCánh tay trắng ngần như linh xà ôm lấy cổ ta, cái lưỡi nhỏ đinh hương cũng chủ đông xâm nhập vào miệng ta, mặc cho ta hưởng thụ.

Một âm thanh quyến rũ đột nhiên phát ra: ”Thiếp đang tự hỏi như thế nào mà hai người lại chưa ra ngoài, thì ra đang trốn ở đây thắm thiết a…”

Áo Lệ Na vừa nghe tiếng liền thẹn thùng, vội vàng muốn rời khỏi ngực ta, nhưng nàng bị ta ôm chặt trong lòng ngực. Ta quay đầu chỉ thấy Băng Tuyết Nhi với khuôn mặt tươi cười đang đứng ở ngoài cửa.

Thân là một trong Thánh Ma đại lục thập đại mĩ nữ, một tuyệt sắc mĩ nhân quốc sắc thiên hương, hôm nay nàng đang mặc một cái váy dài xếp nhiều nếp để lộ bờ vai khiết bạch bóng loáng như ngọc. Khuôn mặt tuyệt mĩ được trang điểm nhẹ nhàng càng làm tăng thêm phần xinh đẹp. Mái tóc dài lam sắc mượt mà xõa dài tới thắt lưng. Trên đỉnh đầu được nàng chăm chút làm nàng tăng thêm vẻ dịu dàng thành thục, làm mọi người nhìn nàng một lần rồi đều không muốn rời mắt.

Nàng dường như là một tiểu yêu tinh được ông trời tạo ra để mê hoặc chúng sanh đúng.

Ta nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của Băng Tuyết Nhi, trong lòng xôn xao. Nàng đi tới kéo Áo Lệ Na từ trong lòng ngực của ta, rồi nói: „Lai, bây giờ không phải là lúc khi phụ Áo Lệ Na tỷ tỷ. Vũ hội đã bắt đầu rồi đó.“

Hai vị tuyệt sắc mỹ nữ đứng chung thật là thỏa mãn. Hơn nữa hai đều thuộc về ta. Điều này khiến ta vạn phần tự hào.

Nhị nữ ôn nhu dùng ngọc thủ dịu dàng giúp ta mặc lễ phục. Ta bước tới trước gương để ngắm nhìn, thật là một sự khác biệt đáng kể.

Khuôn mặt của ta hiện tại thật không phải là anh tuấn (lúc trước ta không phải dạng này a). Từ lúc ta bị Liệt Hỏa Hùng Sư lưu lại vết sẹo trên mặt, vô luận làm thế nào cũng không thể xóa bỏ. Ta cũng không để ý lắm, các ny tử mỹ nư cũng chẳng thèm để y. Nhưng hôm nay khi ta bận vào bộ lễ phục này, nhìn không những là anh tuấn phi phàm, mà cả vết sẹo cũng hiện rõ lên, là cho lộ khí khái của nam tử.

Đây chính là bộ lễ phục mà Á Dạ chúng nữ đã đặc biệt chọn cho ta. Nhãn quang của họ đích thực rất tốt.

Nhị nữ hiển nhiên rất hài lòng với nhãn quang của các nàng. Băng Tuyết Nhi ôm lấy cổ ta cất tiếng: ”Thiếp biết phu quân của thiếp là xuất sắc nhất, không ai có thể so sánh được. Hiện tại điều mà bọn muội lo lắng sẽ có hồ ly tinh nào đó quyến rũ chàng, vì ở Lôi Nhân công quốc nổi tiếng là có rất nhiều mỹ nữ. Các thiên kim tiểu thư đều tham gia lễ hội này, bất quá chàng cũng nên yên tâm, thiếp cùng các tỷ muội sẽ canh chừng chàng.”

Ta bất giác đưa tay lên sờ vết sẹo dài trên mặt cười khổ: ”Nàng không cần an ủi ta. Ta biết rõ ràng hình dáng của mình. Ta cả đời này đã tuyệt duyên với hai chữ ‚suất ca’ rồi. Cũng chỉ có các nàm mới xem ta là bảo bối thôi.”

Áo Lệ Na công chúa nhẹ nhàng dùng ngọc thủ chạm vào vết sẹo trên mặt ta, thật lòng nói:” Không, chàng không nên nói vậy đâu. Lai, có lẽ chàng không nhận ra rằng điều làm nên con người chàng chính là khí chất của chàng, một loại khí chất vô song hấp dẫn nữ hài tử. Đối với các nữ tử càng xuất sắc thanh cao thì lại càng bị khí chất này hấp dẫn nhiều hơn. Thiếp và các tỷ muội chính là các ví dụ tốt nhất, từ lúc bắt đầu bị thu hút bởi chàng đến giờ không thể tự kiềm chế. Điều này với vẻ ngoài của chàng hoàn toàn không có quan hệ gì. Lai, nữ tử biết thưởng thức chàng mới chính là người có nhãn quang. Có thể thu được phương tâm của bọn thiếp cũng chính là vinh hạnh của chàng. Chàng cho rằng có đúng không?”

Nguyên lai ta trong mắt các nàng là như vậy à. Ta cảm giác được trong lòng hạnh phúc tràn ngập. Có thể có được các nàng chính là vinh hạnh lớn nhất của Ngô Lai ta.

Băng Tuyết Nhi cắt đứt sự giao lưu tâm linh giữa ta va Áo Lệ Na, nói: ” Hai người cứ thiếp thiếp chàng chàng hoài, các tỷ muội đang chờ kìa. Lai, vốn là bọn thiếp muốn hai vị tinh linh tỷ tỷ cùng dự lễ phục để cho mấy người ở Lôi Nhân công quốc kiến thức một chút phong thái của tinh linh mỹ nữ. Không tưởng là chàng đã ‚ăn‘ hai tỷ ấy đến nổi không thể tham dự vũ hội, làm cho bọn thiếp mơ hồ một lúc. Thiếp còn chưa tính sổ với chàng đó.”

Nghĩ đến, Hổ Phách và Phỉ Thúy hai vị tinh linh công chúa bị ta không ngừng ‚tấn công‘ đến nỗi không còn một chút lực, đành phải vào trong cơ thể ta mà nghỉ ngơi, ta không khỏi đắc ý cười cười, rồi kéo tay ngọc của Băng Tuyết Nhi và Áo Lệ Na rời khỏi phòng.

Phỉ Âu Á, Ca Ny, Lỵ Vi Nhã mặc những bộ y phục trang trọng đang chờ ta ở bên ngoài. Ta được các nàng hộ tống đến đại lễ đường. Ha ha ha…diễm phúc tề thiên như thế này cho dù là Lộ Tây Pháp hai mắt cũng phải đỏ lên.

Đại lễ đường tại vương cung giờ đang được chiếu sáng rực rỡ. Rất nhiều xe ngựa hào hoa đang dừng chỉnh tề ngoài lễ đường. Vô số người hầu tay bưng các loại mỹ tửu, điểm tâm, mao cân ( khăn lau) ra ra vào vào, cực kỳ náo nhiệt.

Đám lính canh cửa cất tiếng:” Ma Thần vương giá đáo!”. Ta dẫn Á Dạ các nàng tiến vào đại lễ đường

Đại lễ đường đang huyên náo bỗng chốc yên tĩnh không một tiếng động. Mọi nhãn quang đều tập trung về phía bọn ta, nhìn chúng ta với những ánh mắt rất chi là kỳ lạ.

Hải Lực Khắc quốc vương cùng Mạt Thúy Ty vương hậu tiến lên nghênh đón. Ta cùng chúng nữ vội cung kính hành lễ. Hải Lực Khắc quốc vương liễn đỡ ta đứng lên, và nói rằng chính mình không nhận nỗi.

Nhất thời một âm thanh quen thuộc mà đã lâu rồi ta chưa nghe vang lên: ”Ngô lai, Lỵ Vi Nhã, đã lâu không gặp.”

Ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh nhận thấy một thanh niên nam tử cao to tay cầm một chén rược đứng ở phía bên trái cách ta không xa.

Là ‘Đại địa kỵ sỹ’ Mạt Khắc, sư huynh của ta.

Ta mừng rỡ bước tới phía trước nắm chặt tay trái hắn, nói:” Từ lúc từ biệt ở Băng Tuyết vương quốc đã thấm thoát một năm rồi. Ta lúc nào cũng nhớ tới ngươi”

Mạt Khắc cười nói:” Ngô Lai, ngươi thật không có ý tứ, đến đây cũng không thông tri cho ta, làm hại ta sau khi nhận được tin phải chạy thục mạng muốn chết đến vũ hội này. Lôi Tư đại ca chắc bây giờ cũng đang chạy gấp tới đây đó, ha ha…”

Mạt Khắc, Lôi Tư cùng Lạp Nã đặc đều là những thống lĩnh quân đội tại các địa phương. Dù sao bây giờ tại Thánh Ma đại lục không còn hòa bình như trước, thỉnh thoảng có chiến sự phát sinh, bọn họ không thể rảnh rang an hưởng thái bình nữa.

Việc ta đến vương đô được Hải Lực Khắc quốc vương cố tình dùng phi cáp truyền thư thông tri cho đám lão bằng hữu của ta và triệu họ trở về vương đô. Mạt Khắc trú ở gần vương đô hơn, cũng có thể kịp thời chạy đến, còn phần bọn Lôi Tư thì thật khó khăn.

Các trọng thần quý tộc của Lôi Nhân công quốc đều đích thân đến thăm hỏi ta. Còn Á Dạ bọn họ thì bị các công tử cùng tiểu thư danh môn quây lấy, nhưng bọn họ không giống người chưa từng tham dự đại lệ như ta, ứng phó không mất lực gì.

Phổ Hi tiểu tử đang trong đám thiên kim mỹ nữa, cười đùa vui vẻ tự nhiên, thoạt nhìn rất là thư sảng. Nhưng mà bên cạnh là Y Liên công chú với một nụ cười lạnh trên môi, biểu thị cho hắn phải để ý một chút, nếu không…..

Một trung niên nam tử khí thế phi phàm tiến đến bắt tay với ta rồi giới thiệu: ” Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của ngài ‘Ma Thần vương’ các hạ. Ta là Uy Bỉ Tư – Tư Phổ Lạc Nhĩ hiện là quận công của Lôi Nhân công quốc”

Uy Bỉ Tư – Tư Phổ Lạc Nhĩ? Phải chăng ông ta chính là phụ thân của người ước hẹn cùng Ca Ny quyết chiến Hoắc Ân – Tư Phổ Lạc Nhĩ bá tước? Ông chính là nhân vật thứ hai của Lôi Nhân công quốc a.

Ta đáp lại: ” Nguyên lai chính là Uy Bỉ Tư công tước, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng”.

Uy Bỉ Tư công tước mặt khiểm ý nói:” Tiểu nhi lúc trước cuồng vọng vô lễ mạo phạm các hạ. Ta thay mặt nó xin lỗi các hạ. Ngài đại nhân đại lượng không tính toán việc đó chứ”

Lời tạ lỗi của ông thoạt nhìn rất thành tâm thành ý, nhưng ta suy nghĩ về nụ cười khiểm ý của ông ta, cảm thế có gì đó khác thường. Có lẽ là do đã ở chung lâu ngày với hai lão hồ ly Lộ Tây Pháp và Ác Đặc quốc vương, nên ta đã có tính đa nghi.

Ta nói:” Hoắc Ấn bá tước là tuổi trẻ khí thịnh, ta cũng không có để trong lòng đâu…”

Thình lình một ngọc thủ trước mặt ta đã ngăn ta nói tiếp, chỉ thấy Băng Tuyết Nhi duyên dáng nở nụ cười trước mặt ta, nháy mắt với ta rồi nói:” Đã quấy rầy , hai vị đại nhân. Ma Thần vương tôn quý có thể bồi giúp ta một điệu nhảy không?”

Lúc này vũ hội đã chính thức bắt đầu, những đôi nam nữ trang phục hoa lệ đang duyên dáng nhảy trong âm nhạc ưu mĩ, thật là một bầu không khí lãng mạn.

Ta nắm chặt tay Băng Tuyết Nhi ưu nhã hành lễ:” Có thể được nữ vương bệ hạ đích thân mời chính là vinh hạnh của Ngô Lai ta, mời”

Băng Tuyết Nhi mỉm cười dẫn ta bước vào sàn nhảy trong âm nhạc dịu dàng. Khiêu vũ cung đình ở Thánh Ma đại lục tương tự như khiêu vũ ở thế giới của ta, Băng Tuyết Nhi đứng đối diện với ta tiến hành nhảy điệu “ác bổ”, nàng nhảy điệu này đích thực rất hoàn hảo.

Băng Tuyết Nhi khinh nhu toàn thân quay tròn một vòng đích thực quyến rũ a. Lúc ta đang bị hấp dẫn thì cái miệng nhỏ của nàng đã áp sát vào vành tai ta một âm thanh nhỏ vang lên:” Lai, chàng phải cẩn thận đề phòng với Uy Bỉ Tư - Tư Phổ Lạc Nhĩ công tước. Thanh Ảnh tỷ tỷ đối với các nhân vật cấp cao của các vương quốc đều đã điều tra phân tích một cách rõ ràng. Tỷ ấy đối với Uy Bỉ Tư công tước có đánh giá con người này chỉ có tám chữ “Tiếu lý tàng đao, thâm bất khả trắc”. Cũng may mắn là ông ta oi như còn trung tâm với vương tộc, nếu không Hải Lực Khắc quốc vương quyết không phải là đối thủ của ông ta. Lai, lúc nãy ông ta đã nói gì với chàng? Chàng đừng bị lừa bởi biểu hiện bên ngoài của hắn a.”

À? Vậy là trực giác của ta cũng thực chuẩn xác a, Uy Bỉ Tư công tước tiếp cận ta dường như có liên quan đến việc quyết đấu của Ca Ny với Hoắc Ân, ta xém chút nữa là bị lão qua mặt rồi.

Ta nhẹ giọng:” Tuyết Nhi, đa tạ nàng.”

Băng Tuyết Nhi ôn nhu cất tiếng:” Chàng hà tất phải đa tạ thiếp, thiếp là nữ nhân của chàng mà.”

Ta đắc ý mỉm cười, xúc đông ôm lấy nàng vũ động kiều khu của nàng trước đám đông.

Sự thật việc Uy Bỉ Tư công tước tiếp cận ta đích xác là vì liên quan tới cuộc quyết đấu của Ca Ny cùng Hoắc Ân nhưng dường như không có ác ý. Ông ta chỉ là muốn bí mật giải quyết vấn đề này mà thôi, bởi vì ông ta không muốn sự tình Tư Phổ Lạc Nhĩ gia tộc có "Chiến thần vũ trang" bị bộc lộ ra ngoài. Tuy nhiên số mệnh đã được định rồi thì không ai có thể thay đổi được, nó chỉ có phát triển theo đúng quy trình. Nếu tại lúc đó mà Băng Tuyết Nhi không vì lo lắng mà ngăn cản đoạn đối thoại giữa ta và ông ấy thì có lẽ sẽ có một tương lai khác xảy ra rồi.

Đây chỉ là một đoạn ngoại thoại. Tương lai chỉ là tương lai, chính là bởi vì không có thể dự đoán được nó.

Việc Phỉ Âu Á, Ca Ny chúng nữ là những mỹ nữ hiếm có bất ngờ tụ họp lại một chỗ làm bọn tử đệ quý tộc hưng phấn vạn phần, lúc nào cũng vây quanh bọn họ mời nhảy.

Áo Lệ Na, Phỉ Âu Á, Ca Ny tam nữ đối đáp rất trịnh trọng, còn Á dạ cùng Lỵ Vi Nhã thì không có như vậy, khuôn mặt tuyệt mĩ sắp không nhẫn nại nổi nữa, như muốn chuẩn bị bộc phát.

Băng Tuyết Nhi tiểu ny tử thông minh lém lỉnh này luôn bí mật chú ý cử chỉ của các tỷ muội, không khỏi là một tia hàm tiếu trong lòng. Nàng ngay lập tức làm vài động tác mĩ diệu rồi nắm lấy tay ta đi đến bên cạnh họ đẩy ta vào giữa, yêu kiều cất tiếng:” Được rồi được rồi, trả đại lão gia cho các tỷ nè”.

Ta nhanh chóng lấy tả thủ đặt lên đồn bộ của nàng coi như đó là trừng phạt, sau đó ôn nhu ôm Lỵ Vi Nhã vào lòng.

Lỵ Vi Nhã nhanh chóng bỏ đi lớp băng sương trên mặt, thì thầm với ta: ”Lai, chàng mà còn không xuất hiện thì có lẽ thiếp đã không nhịn được mà phải xuất thủ giáo huấn bọn công tử này rồi”.

Ta cố ý tại lúc nàng làm nũng trên ngực ta mà hưởng thụ cảm xúc nhu nhuyễn cực đỉnh của nàng, rồi nói:” Ta chẳng đến rồi sao? Tiểu Nhã, chúng ta còn chưa có khiêu vũ đó.”

Kỹ thuật khiêu vũ làm sao bằng kiếm thuật của nàng. Sự thật thì ta và nàng đều là những người mới như nhau mà thôi. Bất quá dù có chuyển động như thế nào đi nữa thì vẫn thật là ưu mĩ động lòng người. Mấy phút biểu diễn cộng với hơi thở tinh thuần của nàng, hấp dẫn toàn bộ mục quang của chúng nhân.

Ta thừa biết phải nhận những con mắt đố kỵ lẫn hâm mộ của bọn quý công tử, trong lòng thì rất đắc ý. Cũng bởi vì Lỵ Vi Nhã là một trong số mỹ nữ thuộc tầng lớp bình dân hiếm có. Nhưng ta đã chiếm được. Khó trách bọn chúng lại cừu hận ta như thế.

Phỉ Âu Á, Á Dạ chư nữ đều lần lượt cùng ta khiêu vũ, vì vậy mà đông tác của ta ngày càng thuần thục hơn, cùng nhảy với các mỹ nữ làm ta trở thành tiêu điểm của cả vũ hội.

Trong lúc ngồi nghỉ thì Hải Lực Khắc quốc vương đã kính ta một chén rượu, rồi cười nói: „Diễm phúc của các hạ thật khiến người khác phải hâm mộ, ngay cả ta cũng không ngoại lệ rất ganh tỵ.

Ta tửu lượng mặc dù không cao nhưng vẫn nâng ly mĩ tửu lên nói:” Công địch thì cứ là công địch đi, ta nghĩ đó chính là niềm kiêu hãnh của ta. Bệ hạ, không biết ngài có nguyện ý cho tại hạ có vinh hạnh thêm một lần được kiêu ngạo nữa được chăng?”

Hải Lực Khắc quốc vương nhíu mày không hiểu:” Ý tứ của ngươi là…”

Ta chăm chú nhìn vào chỗ của Áo Lệ Na cùng Phỉ Âu Á công chúa đang liếc mắt nhìn ta, nói:” Bệ hạ, ta thật vinh hạnh nếu được Phỉ Âu Á công chúa tôn quý cùng đi tới Ma Giới.?”

Hải Lực Khắc quốc vương tuy đã chuẩn bị chờ đợi điều ta nói nhưng vẫn bị làm cho kinh ngạc kêu lên: ”Các hạ phải chăng đang cầu hôn? Ngươi nên hỏi ý kiến của Phỉ Âu Á thì hơn, ta tôn trọng ý kiến của nó”.

Hàm ý trong lời nói của ông ta dường như đã chấp thuận lời cầu hôn này, bởi vì ông ta đã rất rõ tâm ý của Phỉ Âu Á. Khi vừa nghe ta có ý định cầu hôn, nàng đã chạy lại bên ta rồi. Quốc vương thấy Áo Lệ Na công chúa đang ở bên cạnh bồi tiếp ta nên cũng biết được thái độ của Ác Đặc quốc vương rồi, vì vậy ông ấy cũng không cần quan tâm nhiều nữa. Có được nữ tế là “Ma Thần vương” đúng là rất có lợi a, Điều ông ta tiếc nuối duy nhất là mỹ nữ ở bên cạnh ta có quá nhiều, nhưng nhìn thái độ ân cần ôn nhu của ta đối với đám bảo bối nữ nhi, nên cũng tin tưởng ta sủng ái nàng.

Hải Lực Khắc quốc vưng cứ như là đã tiên liệu trước phản ứng của ta, đảo mắt qua Mạt Thúy Ti vương hậu cũng không xuất hiện tia kinh ngạc nào, thanh âm nhẹ nhàng mang tới sự rung động hướng đến ta nói:” Ngô Lai, ta phó thác Phỉ Âu Á cho ngươi. Nó từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình còn chút trẻ con, ngươi phải chiều chuộng nha đầu như nó một chút….”

Hải Lực Khắc quốc vương xen vào nói:” Nữ nhi tự có hạnh phúc của nữ nhi, nàng không phải là muốn cản trở chứ. Chẳng lẽ Ngô Lai không thể chiều chuộng Á Á của chúng ta hay sao?”

Ông ta dường như là đang cố ý nhắc nhở ta. Ta ngẩng đầu nhìn trực tiếp vào Hải Lực Khắc quốc vương kiên định nói:” Quốc vương, vương hậu, các người yên tâm, ta thề sẽ dùng sinh mệnh này để bảo hộ cho Phỉ Âu Á công chúa, đem tất cả của ta khiến cho cả đời này của nàng được hạnh phúc khoái lạc.”

Hải Lực Khắc phu phụ vui vẻ gật đầu. Mạt Thúy Ti vương hậu nhìn thấy Phỉ Âu Á thỉnh thoảng trông về phía này với ánh mắt quan tâm:” Ngô Lai, ngươi nhanh một chút hướng đến Á Á cầu thân đi. Coi nó sắp cao hứng đến phát cuồng rồi kìa.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Phỉ Âu Á chính mình đã không biết bao nhiêu lần không giữ được mình bộc lộ tâm sự với mẫu thân. Việc nàng đối với ta có tình ý sâu đậm, Mạt Thúy Ti vương hậu đương nhiên minh bạch.

Ta hướng đến quốc vương phu phụ hành lễ rồi hướng tới chỗ Phỉ Âu Á chúng nữ. Chúng nữ đều dùng những ánh mắt vừa nghi hoặc vừa hiểu ý, nhìn ta.

Ta hướng đến trước mặt Phỉ Âu Á quyết định trực tiếp nhìn thẳng vào mĩ mục của nàng. Trên khuôn mặt trắng khiết của nàng lập tức đỏ rực lên nhưng không dời ánh mắt đi, mà còn chứa đựng bao nhiêu thâm tình vô hạn nhìn ta.

Ta nhe nhàng đặt lên má nàng nâng niu như nâng niu bảo vật như sợ nó bị trầy xước vậy. Phỉ Âu Á thân thể khẽ run lên, đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta đang đặt ở trên gò má, mĩ mục hàm chứa thâm tình vô hạn xuất hiện những giọt nước mắt.

Ta ôn nhu nói:” Quốc vương bệ hạ và vương hậu đã đồng ý đề nghị cầu thân của ta, nhưng mà bọn họ nói quyền quyết định là của nàng. Phỉ Âu Á, nàng có nguyện ý…. nàng có nguyện ý phó thác cuộc đời còn lại của nàng cho ta không?”

Phỉ Âu Á công chúa thân thể mềm mại kích động run rẩy không ngừng, hai hàng lệ châu không chịu sự khống chế của nàng mĩ lệ rơi xuống, mang theo tiếng nức nở nhưng vui mừng:” Nguyện ý …… thiếp nguyện ý… Lai, thiếp cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này. Thiếp còn tưởng rằng… tưởng rằng cả đời này cũng không nghe được những lời này của chàng. Lai, thiếp yêu chàng, thực sự rất yêu chàng, rất yêu rất yêu.”

Nàng đột nhiên nhào vào lòng ta, đem những giọt nước mắt sung sướng lên trên chỗ y phục trước ngực ta.

Á Dạ chư nữ chứng kiến cảnh đó trong tâm tuy có đôi chút ghen tỵ nhưng chân tâm lại thực vì Phỉ Âu Á mà cao hứng. Ài, ai bảo các nàng đều cùng yêu một tên quỷ phong lưu Ngô Lai ta. Không những yêu mà còn si tình đến nỗi không thể thu hồi lại được.

Một vài thanh niên quý tộc tiến lại gần chỗ ta xuất ra mục quang đầy phẫn nộ và , một người trong số họ giận dữ lên tiếng:” Ngươi tại sao làm cho Phỉ Âu Á công chúa cao quí phải khóc. Thật là một tội không thể tha thứ! Ta muốn thách đấu ngươi!”

Bọn quý tộc đệ tử ngông cuồng ngạo mạn dù đã từng nghe danh tiếng của ta nhưng vẫn muốn đấu với ta một trận. Dù sao bọn họ chưa bao giờ chánh thức nhìn thấy sức mạnh của ta. Lúc này bọn chúng thấy Phỉ Âu Á công chúa, nữ thần trong mắt bọn chúng, đang khóc nức nở trong lòng của ta, nên nhất thời phẫn nộ, cũng chẳng thèm suy nghĩ gì mà khiêu chiến ta.

Đám tiểu tử nghé con mới sinh không sợ hổ này khiêu chiến ta, làm ta có chút phân vân (thật sự thì tuổi của ta và bọn chúng ngang nhau, thậm chí có nhiều tên còn lớn hơn tuổi hơn ta. Nhưng vì đã nếm trải qua rất nhiều khó khăn, tâm tính của ta cũng cho rằng mình đã già đi, và không tự giác xác định ta không còn ở lứa tuổi thiếu niên). Nếu không tiếp thụ thì sẽ bị người chê cười, còn nếu ta đồng ý thì có thể cùng bọn chúng giao thủ chăng?

Phỉ Âu Á dùng đôi mắt như một con thỏ nhỏ vẫn còn dựa trên ngực ta, hướng bọn quý tộc lên tiếng:” Các vị muốn khiêu chiến với Ngô Lai tiên sinh ư?”

Một thanh niên quý tộc liền nói:” Đúng vậy, công chúa điện hạ, chúng ta những kỵ sỹ trung thành của ngài, chúng ta tự nhiên là có trách nhiệm trừng trị kẻ dám làm công chúa rơi lệ.”

Phỉ Âu Á vừa bực mình vừa cười:” Đa Nhĩ tử tước, ngài biết tại sao ta rơi lệ không?”

Đa Nhĩ tử tước trừng mắt liếc ta một cái, rồi nói:” Dĩ nhiên là tên này đã vô lễ với ngài. Điều này là không thể tha thứ!”

Phỉ Âu Á hàm răng cắn nhẹ đôi môi, nói:” Không, Ngô Lai tiên sinh sẽ không bao giờ khiến ta thương tâm đâu. Ta chính đang vô cùng hạnh phúc, bởi vì cuối cùng ái nhân của ta đã cầu hôn ta, ta có thể không hạnh phúc được sao?”

Một vài thanh niên quý tộc nghe vậy sắc mặt đại biến, Đa Nhĩ tử tước dường như không tự chủ được hét lên :”Nàng…. Nàng đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn…”

Chúng nhân quanh đó đều nghe được tiếng quát này, không hẹn mà nhìn về phía bọn ta. Mọi ánh mắt đều tập trung trên người ta và Phỉ Âu Á.

Phỉ Âu Á cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt mĩ lệ cúi gằm xuống. Ta nắm chặt tay nàng, nói lớn:” Chư vị, vừa rồi Phỉ Âu Á công chúa đã đáp ứng lời cầu hôn của ta. Ta, Ngô Lai, đứng trước mặt mọi người bây giờ phát thệ nhất định sẽ đem hạnh phúc đến cho nàng!”

Tả thủ đặt tại eo lưng ôm chặt lấy nàng thâm tình hôn nhẹ lên trán nàng. Mĩ mục của Phỉ Âu Á xuất ra nhu tình vạn trượng ngọc, cũng ôm chặt lấy ta nồng nhiệt đáp trả lại ta.

Chung quanh ta đều là các nhân vật cấp cao của Lôi Nhân công quốc đầu tiên là ngẩn người, sau đó tiến đến chúc phúc. Đương nhiên các quý tộc trẻ quyết không chúc phúc ta, nhìn nhãn quang của họ cứ như muốn nuốt chửng ta vậy.

Một âm thanh băng lãnh đột nhiên vang lên trong lời chúc phúc nhiệt liệt:” Khoan đã! Ta có điều muốn nói!”

Tiếng vỗ tay dừng lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về về nơi phát ra tiếng nói, thấy đó là một thanh niên cao to anh tuấn tiêu sái đích thị mĩ nam tử, Lôi Nhân công quốc đỉnh đỉnh đại danh "Vô song quý công tử" Hoắc Ân - Phổ Lạc Tư bá tước

Hoắc Ân ha ha cười lên một tràng. rồi ném ly rượu trong tay xuống đất, sau đó bước đến chỗ Phỉ Âu Á hành lễ cất tiếng:” Phỉ Âu Á công chúa, ta là người hầu trung thành của nàng. Ta thực tâm yêu nàng sâu sắc, mong nàng cho ta một cơ hội bày tỏ tấm lòng chân thành của ta”.

Trong đám đông nhất thời vang lên tiếng huyên náo, Hoắc Ân có ý định ngay vào lúc này hướng tới Phỉ Âu Á cầu hôn không phải là làm loạn thêm à? Tên gia hỏa này muốn làm gì đây?

Phỉ Âu Á thâm tình liếc ta một cái, rồi nhìn sang Hoắc Ân đang quỳ mà trả lời:” Xin lỗi, Hoắc Ân bá tước, ta không có khả năng tiếp thụ lời cầu hôn này của ngài. Trái tim ta, ta đã trao toàn bộ cho Ngô Lai rồi. Ta mãi mãi là nữ nhân của chàng, ta chỉ có thể nói với ngươi lời xin lỗi mà thôi.”

Hoắc Ân trên miệng liền xuất hiện tiếng cười lạnh quỉ dị dường như đối với sự cự tuyệt cầu hôn của Phỉ Âu Á rất thương tâm. Hắn đứng lên thình lình nói với ta:” Ngô Lai, ta yêu cầu một trận quyết đấu với ngươi, theo thông lệ người thất bại trong việc cầu hôn có quyền yêu cầu quyết đấu đối với người thắng lợi.”

Lời hắn nói ra rất chính xác, trêm Thánh Ma đại lục đích xác có cái thông lệ này.Khi cùng lúc có nhiều người cùng cầu hôn một nữ tử thì người thất bại có quyền lợi hướng tới người thắng lợi đề xuất quyết đấu. Bất quá chỉ có một người thất bại chỉ có được cơ hội này (nếu không dù người chiến thắng có mạnh cỡ nào cũng không thể có khả năng ứng phó với nhiều người thất bại được). Tuy nhiên cũng chỉ có một số cực ít người dùng loại thông lệ này, trừ phi người thất bại hận tận xương người chiến thắng .

Việc Hoắc Ân đề xuất quyết đấu làm mọi người xung quanh lập tức sôi nổi hẳn lên, người thì ủng hộ người thì can ngăn, Đa Nhĩ tử tước cùng đám thanh niên quý tộc cũng tham gia náo nhiệt.

Ca Ny bước lại gần ta hướng đến Hoắc Ân nói:” Hoắc Ân bá tước ngài tựa hồ quên rằng chúng ta cũng có một cuộc quyết đấu cần tiếp tục sao. Ngài hiện tại hướng Ngô Lai đại ca đề xuất quyết đấu không phải là quá sớm hay sao?”

Hoắc Ân lạnh lùng nhìn vào nàng nói:” Ta dĩ nhiên không quên cuộc quyết đấu với ngươi. Vào ngày mai sẽ tiến hành quyết đấu tại đại giáo trường của vương cung. Chờ ta giải quyết ngươi xong sẽ tiếp tục chiêu đãi Ngô Lai các hạ.”

Ngay lập tức tiếng bàn tàn của chúng nhân càng lớn hơn, “Kỵ sĩ chi hoa” Ca Ny – Tuyết Lan đặc chính là thánh kỵ sĩ cao cấp nhất, Hoắc Ân mặc dù thực lực cường đại những vẫn còn một khoảng cách để đạt đến cấp thánh kỵ sĩ. Nghe ngữ khí như vậy, chúng nhân căn bản là cho rằng hắn không để Ca Ny vào trong mắt.

Hắn là điên rồi hay đã có tính toán từ trước?

Khí thế Hoắc Ân như cương đao chĩa thẳng vào ta, trầm giọng nói:” Ngô Lai, chắc ngươi sẽ chấp nhận lời khiêu chiến này của ta chứ?”

Hừ, Ngô Lai ta nào có sợ ai. Ta còn chẳng sợ Ma vương, nói chi tiểu nhân vật Hoắc Ân ngươi là cái thứ gì. Tài của hắn còn thua cả thủ hạ của Ca Ny, lại dám đấu cùng ta ư…

Ta thình lình lấy tay đối chưởng với Hoắc Ân nói:”Tốt, ta chấp nhận lời khiêu chiến này của ngươi!”

Hoắc Ân phát ra một trận cuồng tiếu rồi bước ra khỏi đại lễ đường. Trông tư thế hắn bước đi toát ra khí thế như long hành hổ bộ rất tự tin. Dường như hắn cho rằng việc đánh bại ta và Ca Ny là việc trong tầm tay vậy.

Uy Bỉ Tư công tước tiến đến trước mặt ta xin lỗi:” Ngô Lai các hạ, con trẻ cuồng vọng vô tri thỉnh các hạ rộng lượng bỏ qua. Cuộc quyết đấu ngày mai mong các hạ thủ hạ lưu tình.”

Băng Tuyết Nhi lúc trước có cảnh cáo ta rằng ông ta cũng như Ác Đặc quốc vương đều là cười nói rất dễ nghe, không thể trông vẻ bề ngoài thành khẩn của ông ta để đoán biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì? Có lẽ trong lòng đang nguyền rủa ta cũng nên.

Ta từng tiếp xúc với Lộ Tây Pháp và Ác Đặc quốc vương, nên đã thành thục nụ cười ( thật sự không phải là cười) hướng tới Uy Bỉ Tư công tước nói:” Công tước đại nhân không cần khách sáo, nhi tử của ngài cũng không có cái gì là quá mức. Nghĩ lại ngày mai không chừng hắn thật có thực lực để đánh bại ta và Ca Ny đó.”

Uy Bỉ Tư công tước cười khan vài cái rồi hành lễ với ta, sau đó hướng Hải Lực Khắc quốc vương cáo lui rồi bước ra khỏi đại lễ đường.

Phỉ Âu Á dịu dàng kéo ống tay áo của ta nói nhỏ:” Lai, chàng cùng Ca Ny tỷ tỷ lại phải quyết đấu với Hoắc Ân ư?”

Ta nói:” Thế nào, nàng sợ chúng ta sẽ bại trận ư?”

Phỉ Âu Á lắc lắc đầu nói:” Thực lực của Hoắc Ân thiếp đã từng chứng kiến, không thể bằng chàng và Ca Ny tỷ tỷ được. Nếu chỉ đơn thuần về kiếm thuật thì sợ rằng hắn còn kém cả thiếp nữa ( Hoắc Ân là kỵ sĩ, chỉ khi mặc khải giáp và cưỡi ngựa thì mới bộc lộ được hoàn toàn thực lực, vì vậy nên kiếm thuật tự nhiên không thể là đối thủ được với Phỉ Âu Á là kiếm sĩ chân chính). Nhưng nhìn thần tình của hắn đích xác thập phần cổ quái, dường như có đủ tự tin để đánh thắng chàng vậy.”

Hải Lực Khắc quốc vương lúc đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó thần tình nhất thời biến đổi. Ông ta dường như có điều gì do dự trong lòng nhưng cũng không nói bất cứ điều gì cả. Mà ta cũng cảm thấy biểu tình khác lạ đó của ông ta.

Quảng cáo
Trước /124 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net