Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyền thống của đế quốc Ramas bắt nguồn từ dân du mục, cho nên các món trên lửa luôn là đồ ăn biểu tượng của họ, thành ra việc Hoàng bảo muốn tổ chức tiệc thịt nước tại nhà của ông già quản lý trưởng Skad không làm Ethas ngạc nhiên. Do đó quá quen với việc thằng điên này nổi hứng bất chợt nên Ethas hỏi cũng chả buồn hỏi, chỉ lẳng lặng đi kiếm đồ mà làm việc.
Một bữa tiệc thịt nước theo kiểu truyền thống thực ra cũng không khó, học viện có những chỗ cho thuê dụng cụ như vậy, chỉ cần đến đăng ký đặt cọc là lấy về dùng luôn. Về phần thịt thì lại càng dễ, ra mấy chợ ngoài thủ đô đặt hàng là xong, phần còn lại như ướp gia vị và bảo quản các kiểu thì Hoàng quẳng luôn cho Ethas, muốn xử lý sao thì xử lý.
Mục tiêu của Hoàng là thông qua bữa tiệc này để tạo không khí thoải mái dẫn dắt câu chuyện theo ý mình, chủ yếu vẫn là để xem góc nhìn của ông già quản lý trưởng Skad. Thực ra Hoàng cũng tính chuyện hỏi trực tiếp, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì dù sao đôi bên còn chưa thân thiết tới mức đó, chuyện làm ăn này tốt nhất không nên để lộ ra thì hơn.
Về cơ bản không phải là Hoàng không có ý tưởng gì, nhưng hắn biết là với khả năng của mình thì cũng chả nghĩ ra được cái gì hay ho. Vấn đề ở đây nữa là kế hoạch mới này cần cả một bản kế hoạch có trình tự tương đối, chứ không thể nào vứt ý tưởng khơi khơi ra đó rồi bảo Khadas làm được, ông ta mà đủ sức làm thế thì đã chả cần phải viết thư hỏi hắn cho mệt.
- Này, tôi chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi đấy, chúng ta đi chứ?
Ethas đang đứng bên cạnh một đống thứ hầm bà lằng dụng cụ, vỉ nướng, chén bát dao nĩa lỉnh kỉnh, chưa kể vài bọc thịt to nặng trình trịch dưới chân nữa, dưới chân cậu ta con báo đỏ thì đang lăm le chực lao vào ăn vụng. Hoàng thì đứng cách đó không xa, vẫn rất lười biếng vừa đi vừa gãi đầu ngái ngủ, tất nhiên là hắn đi người không, còn việc làm ngựa thồ toàn bộ đẩy lên vai Ethas:
- Ờ, qua chỗ của Helen gọi cô ta luôn cho vui.
Những dịp ăn nhậu thế này cũng là lúc để thắt chặt tình cảm, do đó Hoàng tất nhiên không quen Helen. Từ ngày bị hắn lên lớp về tư duy cách dùng khoáng thạch, Helen gần như giam mình trong nhà mà vùi đầu vào nghiên cứu, hiển nhiên là cô ta đang rất phân vân về cách nhìn trước giờ của mình.
Lúc Hoàng và Ehthas đến chỗ của Helen, cô ta vẫn đang vùi đầu vào đống tài liệu dày như núi giống lần đầu gặp mặt. Nhưng có một điều khác là nếu trước đây chỉ có căn phòng là bừa bộn, còn quần áo tóc tai của Helen vẫn rất đàng hoàng, thì nay khuôn mặt cô ta hốc hác hẳn, tóc vài chỗ bị rối không thèm gỡ, nhìn là biết thức trắng dài ngày rồi.
Hoàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lật đật chạy lại nắm lấy tay giáo sư của mình, vuốt vuốt tóc cho cô ta lại rồi giọng rít cao vút lên như bị thiến:
- Đậu móe cái quái gì đây, tại sao cô lại dám ngược đãi bộ tóc của mình tới vậy.
Sau đó hắn chẳng nói chẳng rằng, một hai kéo Helen ra khỏi ổ, mặc xác cô ta ý kiến ý cò thế nào, mắt long sòng sọc như sắp lên cơn động kinh tới nơi. Helen mấy lần định gỡ ra nhưng không được, vì Hoàng đã cố tình bôi một loại keo sáp vào tay của mình, chứ không thì sức đâu mà giữ được mấy kẻ có nguyên lực thế này.
Hoàng lôi Helen ra chỗ có ánh nắng, sau đó bắt đầu gỡ mấy mẩu giấy nhỏ dính trên quần áo, cẩn thận duỗi rồi chải từng sợi từng sợi tóc cho Helen, trông tận tụy còn gấp mấy lần nhân viên gương mẫu trong salon hạng nhất nữa. Từ lúc gặp Helen, Hoàng đã bị mái tóc bạc của cô ta hút mất hồn, nó đẹp hơn bất cứ thứ gì hắn từng thấy trước đây, cảm giác không gì có thể sánh nổi. Do đó khi thấy báu vật trong lòng mình bị chủ nhân ngược đãi như vậy máu điên của Hoàng mới phát ra, nếu không phải ngắm đánh sẽ thua Helen, thì hắn đã lao vào giã cho cô ta một trận rồi.
Ethas một lúc sau đó mới lò dò bước ra, thấy một cảnh tượng lạ lùng khi giáo sư Helen ngồi cúi đầu, im lặng ngoan ngoãn cho một tên đàn ông đứng sau chải tóc, hệt như con gái với cha mẹ vậy. Còn Hoàng thì vừa làm vừa ngoác mồm nói liên tục, đại loại là có liên quan cái gì đó như độ ẩm da dầu và gìn giữ tóc hằng ngày. Ethas thấy hai người đang tập trung như vậy thì cũng không làm phiền, lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc mang theo rồi vòng ra sau kiên nhẫn ngồi đợi.
Gần một tiếng đồng hồ sau, Hoàng vuốt lại mái tóc cho Helen một lượt rồi gật đầu hài lòng, hắn đã chải và duỗi mái tóc của cô nàng giáo sư này hết sức có thể, cũng phải nói là bình thường Helen bảo dưỡng rất tốt, nên chỉ có vài sợi bị rối thôi chứ tổng thể chúng vẫn đẹp mê hồn. Hoàng làm xong xuôi mọi việc, thỏa mãn tranh thủ sờ mó cú chót rồi nói:
- Được rồi, ít ra cũng phải thế này coi mới được chứ.
Helen được chải chuốt xong thì cũng lấy lại thần thái như bình thường, chỉ có là đôi mắt hơi thâm quầng do thiếu ngủ. Cô ta theo thói quen quay đầu nhìn về phía phòng nghiên cứu của mình, còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Hoàng ấn trở lại rồi bịt miệng:
- Ham mê nghiên cứu là tốt, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe nữa, để cơ thể và trí óc xả hơi thì làm việc mới có hiệu quả cao nhất, mà thôi hôm nay cô nên đi ăn tiệc thịt nướng với bọn tôi thì hơn.
Hoàng vừa nói vừa kéo tay Helen ra khỏi ốc đảo, hoàn toàn chả thèm quan tâm xem cô ta có đồng ý hay không, cũng chẳng thèm để ý trên mặt của Helen hơi đỏ lên, chả biết vì khó chịu hay xấu hổ. Ethas ngồi đợi sẵn từ trước, thấy Helen bị kéo ra là cúi xuống chào rồi tất tả vác đồ đi theo luôn, giống có bóng dáng phu khổ sai.
Milenia cũng nhận được tin nhắn của Hoàng bảo đi sang chỗ Skad, cô ta đến chỉ trước ba người họ vài phút, thấy bóng dáng anh trai mình liền vội vã chạy ra đón, nhưng khi nhận ra Hoàng đang nắm tay nắm chân Helen kéo đi, mồm bốc phét liên tục thì tự nhiên Milenia lại xụ mặt xuống, có vẻ kém hào hứng hơn rất nhiều.
Ông già quản lý trưởng Skad bảo là cho mượn chỗ nhưng lúc này lại không thấy đâu, Hoàng thì mặc kệ, thản nhiên kê ghế ngồi dài ra tại chỗ và bắt đầu ra lệnh:
- Ethas đi chuẩn bị bếp với lửa đi, Milenia qua bỏ đống thịt ra đi, còn Helen thì ra phía sau lấy bàn ghế ra đây, làm sớm ăn sớm.
Ethas quen bị sai bảo nên chả cần Hoàng nhắc đã biến đi lo việc trước, Milenia thì vốn là nô lệ của hắn nên càng không cần phải nói, chỉ riêng có Helen thì hơi tần ngần vì vốn cô ta cũng không muốn ở đây, nhưng cuối cùng thấy học viên của mình làm việc mà bản thân đứng không cũng kỳ cục nên cũng đành xắn tay áo lên luôn. Trong khi ba người này chạy đi chạy lại liên tục, thì Hoàng đã nằm dài ra mà ngáy ro ro y hệt ở nhà rồi.
Ba người Ethas làm việc được một lúc thì Skad lò dò bước về, trên tay cầm một mớ rễ cây hoa đinh tử dính đầy đất. Helen thấy vậy dừng tay lại cúi đầu chào ông ta, hiển nhiên các giáo sư trong học viện ai cũng phải tôn trọng vị quản lý trưởng này vài phần, kể cả có là người thờ ơ như Helen đi chăng nữa.
Skad có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy vị nữ giáo sư có thể tính là hoa khôi của học viện lại rảnh rỗi chạy tới đây, định tìm Hoàng để hỏi thì thấy hắn đang nằm dài trước hiên nhà mình mà ngáy, nước dãi chảy thành dòng như suối thì đành lắc đầu cười trừ, nấu tạm đám rễ cây rồi cũng đi ra giúp đỡ một chút.
Hoàng bị vài tàn lửa thổi qua mặt làm tỉnh giấc, dụi mắt thức dậy thì thấy Ethas đã chuẩn bị xong bếp núc sẵn sàng, đang chuẩn bị cho thịt được Milenia bỏ ra lên nướng, còn Helen thì im lặng xếp bát đĩa lên một cái bàn gần đó. Hoàng đảo mắt một lúc thì lười nhác ngáp dài đứng dậy, lờ đờ đi ra tụ tập cùng mọi người, giọng lè nhè ra lệnh:
- Cho thịt lên nướng đi Ethas, tôi đói bụng rồi.
Hắn nói xong thì chợt nhận ra ông lão quản lý trưởng Skad cũng đang đứng bên cạnh, thế là hắn chả thèm khách sáo quay sang nói luôn:
- Chú có thứ gì uống ra hồn không, chứ ăn thịt nướng suông thì nhạt miệng lắm, à mà tôi thì rượu là tốt nhất nhé.
Cái cách mà Hoàng nói chuyện với Skad hệt như đây là nhà của hắn chứ không phải ông ta, thái độ bố láo và tự nhiên hơi bị quá mức độ cho phép. Tuy vậy Skad cũng hề tỏ ra khó chịu, ông ta nhanh chóng đi vào nhà, lát sau mang ra mấy vò nhỏ đã mở nắp, nó tỏa ra mùi hương của hoa quả lên men và rượu ngào ngạt nức mũi, khỏi cần nói cũng biết đây là thứ đồ tốt rồi.
- Ối chà tuyệt thật, thế này mới gọi là sống chứ.
Hoàng vừa đớp một miếng thịt lớn vừa nốc một ngụm rượu của Skad mà cảm khái, khà hơi đầy thỏa mãn. Thịt nướng thì cũng chỉ là thứ bình thường thôi, nhưng rượu của ông quản lý trưởng thì đúng là tuyệt phẩm, nó vừa cay vừa nồng, khi uống vào lại thấy ngọt đều trong cổ họng chứ không gắt như bình thường. Một điều nữa là thứ này chẳng biết có phụ gia gì mà không hề khiến người có cảm giác ọc ạch trong bụng, Hoàng nốc tới cả một vò đầy mà mặt vẫn tươi tỉnh chứ không đỏ lên chút nào.
Milenia ngồi bên cạnh Hoàng, liên tục gắp thịt cho anh trai, thi thoảng được hắn đút cho vài miếng thì mặt mũi rạng rỡ đầy thỏa mãn. Skad là chủ nhà nên tất nhiên không phải làm gì, nhưng ông ta không phàm ăn tục uống như bọn thanh niên, chỉ nhấm nháp rượu của mình là chủ yếu, lâu lâu hỏi chuyện Hoàng về món mỳ ăn liền đang làm. Helen ngồi gần đó cũng lặng lẽ thưởng thức rượu, nhưng khi nào Skad nói về mỳ ăn liền thì góp lời mấy câu, bản tính ít nói vẫn như thường lệ. Tội nhất vẫn là Ethas, một mình cậu ta đứng nướng cho toàn bộ, luôn tay đảo với lật thịt muốn xù cả đầu, thậm chí rượu còn chưa được uống ngụm nào, đầu tóc rũ rượi vì nóng trông cực kỳ khổ sở, chưa kể còn bị Hoàng liên tục thúc giục làm nhanh tay lên nữa.
Hoàng vừa ăn vừa tìm cách chuốc rượu cho cả bàn, chủ yếu để tạo không khí say sưa để tí dễ vào đề, bản thân thì không lo vì đã uống sẵn thuốc giải từ trước. Hắn cũng tranh thủ giới thiệu em gái mình với Skad và Helen, nhưng không biết vì sao đối với ông già quản lý trưởng thì Milenia rất lễ phép, còn cô nàng giáo sư kia thì cứ như là có khó chịu gì không rõ.
Bữa tiệc càng kéo dài thì Hoàng càng đẩy một đống rượu vào bụng những người trong bàn, chủ yếu là nhắm tới Skad, hắn lấy hết lý do này tới lý do khác để kiếm cớ nâng ly. Nhưng có vẻ tửu lượng của ông già này cao hơn Hoàng nghĩ, khi từng vò từng vò được mở nắp mà Skad vẫn tươi tỉnh như không có gì, trong khi ba người kia mặt mũi đều đỏ hồng lên hết cả. Hoàng dây dưa thêm một lúc nữa thấy không có gì tiến triển, đành lên giọng bắt đầu:
- Uống mãi cũng chán nhỉ, chúng ta chơi một trò chơi trí tuệ giải khuây nhé.