Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhận thấy biểu hiện lúng túng của Beck thì Hoàng biết ngay là thằng nhóc này đã cắn câu rồi, việc tiếp theo chỉ là tiếp tục nhồi sọ cho tới khi nó hoàn toàn đổ theo mình mà thôi. Hoàng quay qua quay lại một hồi rồi đột ngột hướng tới Ethas ra lệnh:
- Cậu, đi chọn xem quanh đây có đối thủ nào ra hồn không, chúng ta sẽ khởi động một chút trong cái khoa Võ luận này.
Ethas đang đứng im lặng và cố tình không dây dưa vào, bị Hoàng chỉ thẳng mặt như vậy thì trố mắt ra chẳng biết hắn lại muốn giở trò điên khùng gì nữa. Ethas vừa định lên tiếng từ chối thì gặp ngay cặp mắt như muốn giết người của Hoàng đang nhìn mình chằm chằm, cực chẳng đã đành phải lê bước đi dạo một vòng rồi trở về nói:
- Số lượng học viên gần nhất đang tập luyện là khoảng hơn bảy mươi người, trong đó ba mươi người vượt hẳn Beck, số còn từ bằng tới hơn không nhiều... anh muốn chọn ở khoảng nào.
Kể từ khi đi cùng với một thằng điên như Hoàng, kỹ năng quan sát và phân loại tình huống của Ethas đã tăng lên một chóng mặt, dù chưa tới mức biến thái bằng hắn nhưng cũng thuộc dạng giỏi rồi. Ethas thực ra là người thông minh, tuy thiếu cả phản xạ lẫn tư chất võ thuật nhưng đầu óc không hề tệ, chỉ trong vòng có mười phút cậu ta đã thực hiện công việc được giao nhanh chóng, thậm chí còn có thể phân vùng mục tiêu ra nữa, đây là điều mà người thường khó mà làm được.
Hoàng chú ý tới khả năng này của Ethas từ lúc bảo cậu ta phân loại nguyên liệu lúc làm mỳ ăn liền, thằng nhóc này có tốc độ ghi nhớ cũng như xử lý thông tin vào loại hiếm có, kể cả trong nghiên cứu lẫn thực địa. Bảo Ethas đi đánh nhau thì không được, chứ phân tích đơn thuần thì sợ còn nhỉnh hơn cả Hoàng nếu hắn không ăn gian bằng hệ thống game, ở tình huống luyện tập bình thường thế này nhìn ra cấp độ đối phương khó, nhưng có thể chính xác đến từng đơn vị như vậy thì là chuyện khác hẳn.
Hoàng cùng Ethas bàn luận một chút, cuối cùng rút ngắn danh sách lại ở khoảng mà hắn cho rằng là vừa đủ, sau đó cả ba người di chuyển tới một võ đài cách đó không xa, ở phía dưới là một học viên nữ đang tập luyện một mình bằng việc tấn công các mục tiêu cố định. Ở đế quốc Ramas này thì số lượng nữ giới theo nghiệp võ thuật không hề thua kém nam giới, bọn họ bù đắp thiệt thòi ngoại hình bằng kỹ thuật và các tiểu xảo khác.
Cô nàng học viên phía dưới chỉ dùng tay trần gõ rầm rầm vào những cọc gỗ mô phỏng hình người phía dưới, bắp tay cô to nhưng gân cơ nổi chắc nịch, Hoàng nhìn mà có cảm giác nếu đám cọc gỗ đó đổi lại là mình, thì dám cái đầu của hắn sẽ bị phạt lìa ra khỏi cổ luôn chứ không đùa. Hoàng quan sát một lúc rồi ra lệnh cho Beck:
- Rồi đó, xuống dưới làm việc của cậu đi. Nhớ lấy, không được sử dụng tuyệt chiêu.
Lần này Beck không hỏi gì thêm mà tự động đi xuống theo lời Hoàng, cũng không biết cậu ta nói gì với cô gái phía dưới mà chỉ lát sau hai người bọn họ đã tách nhau ra rồi thủ thế luôn, có vẻ như Beck đến đúng lúc cô ta cũng đang cần kiếm người tập luyện cùng.
Giống như trận đấu lúc nãy, Beck vẫn sử dụng cặp song kiếm của mình, trong khi đó đối thủ của cậu ta thì hoàn toàn là tay không, cô nàng học viên nữ này chỉ quấn vào miếng băng cố định ở cổ tay, thứ mặc trên người cũng là giáp nhẹ, nhìn qua thì có vẻ như không có nhiều sức uy hiếp cho lắm. Hoàng trước đây cũng chưa gặp các võ sư dùng tay không nhiều, vì ở thành Rock toàn hạng đấu sĩ cóc nhái, phần lớn luôn tâm niệm có vũ khí bao giờ cũng tốt hơn, ít nhất là về mặt tâm lý.
Do bản thân Beck cũng chưa biết cô gái trước mặt mạnh yếu ra sao, nên cậu ta không dám tấn công luôn mà chỉ di chuyển từng bước nhỏ song song với đối thủ, hai thanh kiếm cầm chắc trong tay theo tư thế hình chữ thập để phòng thủ. Phía học viên nữ đối diện cũng có vẻ dự tính như vậy, cô ta thủ thế theo kiểu cơ bản khi để tay che trước mặt, rất từ tốn giữ khoảng cách với Beck để thăm dò.
Thời gian thăm dò này diễn ra không lâu khi Beck là người chủ động tấn công trước, do đối thủ sử dụng tay không nên cậu ta cố tình ra đòn từ xa với thanh kiếm dài, trong khi vẫn giữ cự ly vừa đủ để phòng thủ bằng kiếm ngắn nếu có gì đó xảy ra. Đối thủ của Beck cũng không chịu kém, cô ta chẳng hề lùi lại mà dùng cổ tay của mình đón lấy thanh kiếm trước mặt, sau đó lách người đẩy nó ra hướng ngược lại để tìm cách tiếp cận, nhưng do Beck đã đoán được từ trước nên cậu ta lập tức dùng cây kiếm ngắn chém ngang ra, ép đối thủ phải khựng lại một nhịp.
Tuy vậy học viên nữ này không chỉ biết tấn công bằng tay, ngay khi vừa lùi lại cô ta liền xoay người tung ra một cú đá nhắm thẳng vào mạng sườn của đối thủ, kể cả khi Beck đã kịp giơ thanh kiếm dài ra đỡ thì xung lực của nó vẫn khiến cậu ta lảo đảo lùi lại mấy bước. Tiếp theo sau đó là một màn trao đổi qua lại giữa hai người, mặc dù học viên nữa kia chỉ dùng quyền cước, nhưng vẫn không yếu thế hơn Beck có vũ khí, mỗi khi tay hay chân cô ta đụng phải kiếm của Beck đều phát ra tiếng kêu như kim loại va chạm, cho thấy chúng không hề yếu ớt chút nào.
Các võ sư dùng quyền cước làm vũ khí đều tập được cách luân chuyển nguyên lực, họ tụ chúng vào từng điểm trên cơ thể và khiến chúng cứng còn hơn cả sắt thép. Những người này có một khả năng tập trung và phản xạ ở mức độ biến thái, dùng chiêu thức để bù đắp bất lợi về vũ khí, ở các cấp độ cao thì cơ thể của họ như một tấm thép ròng, gần như không thể bị tổn thương bởi các đòn đánh thông thường nữa.
Tất nhiên đối thủ của Beck còn xa mới đạt tới trình độ đó, cô ta vẫn phải dùng các dụng cụ hỗ trợ để quấn vào các phần như cổ tay hay cổ chân để giảm bớt lực tác động, cũng như khả năng tập trung nguyên lực chỉ ở mức trung bình mà thôi. Sau vài lần ra đòn thăm dò, Beck cũng nắm được tương đối tiết tấu của đối thủ, cậu ta bắt đầu dùng thanh kiếm dài ép từ trên xuống liên tục, trong khi thanh kiếm ngắn dùng để thọc sườn.
Cách đánh này của Beck là để ép học viên nữ kia phải liên tục vận chuyển nguyên lực, nhưng do tốc độ của cô ta không đủ nên rất nhanh đã để lộ ra sơ hở, nhất là khi Beck thọc thanh kiếm ngắn vào bên hông. Sau khi đã làm chủ được nhịp độ thì Beck càng đánh càng thuận tay, cậu ta liên tục dồn ép và cuối cùng cũng tìm được cơ hội quét một đòn rất nặng khi đối thủ lỡ giơ tay quá cao, hất học viên nữ này ngược ra sau với một hằn đỏ lè bên hông. Hoàng đứng trên quan sát, thấy vậy cũng thầm gật gù:
- “Không tệ, thằng nhóc này có tư duy chiến đấu tốt đấy.”
Mặc dù vừa phải ăn một đòn đau, nhưng học viên nữ bên dưới không hề mất tinh thần, có điều cách đánh của cô ta lại giữ nguyên như cũ, vẫn là một đường thẳng lao lên mà chẳng hề sợ sệt gì. Beck thấy vậy thì rất sẵng lòng chuẩn bị để giáng thêm vài đòn nữa, nhưng khi cậu ta vừa mới dợm bước tới thì bất chợt thấy chói lòa trước mặt, cộng thêm một tiếng nổ điếc tai như muốn xé thủng màng nhĩ khiến bản thân không thể tiến thêm một bước.
Trong lúc Beck còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bỗng cảm thấy có một luồng gió xoáy táp thẳng vào mặt, cậu ta luống cuống định giơ tay lên phòng thủ nhưng đã muộn. Beck chỉ kịp nhận ra có cái gì đó vừa đập thẳng vào bụng mình, thiếu điều muốn tống hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, trước khi thấy hai bàn tay mình văng lên khỏi đỉnh đầu rồi tới toàn thân bị tống ngược ra sau như hòn sỏi bị ném văng đi vậy.
Hoàng là người đứng bên ngoài nên thấy rõ nhất, nữ học viên kia đột nhiên búng người tiếp cận đối thủ với một tốc độ kinh hồn, nó nhanh tới mức có cảm giác như Beck hoàn toàn đứng yên không động đậy vậy, sau đó cô ta dễ dàng đạp thẳng vào bụng khiến cậu ta cong gập người lại rồi xoay mấy vòng trên không, trước khi tiếp đất trong trạng thái ngã chổng cả bốn chân lên trời cực kỳ thảm hại. Hoàng có cảm giác như vừa chứng kiến một cái xe phân khối lớn chạy tốc độ ba trăm cây số một giờ tông người vậy, đòn tấn công này hoàn toàn khiến hắn ngạc nhiên.
Về phần Beck thì tuy đau muốn rút gân, nhưng cậu ta vẫn đủ tỉnh táo để cắm cây kiếm dài xuống đất và bật dậy ngay, miệng mở ra đóng vào liên tục thở hồng hộc như trâu trông vô cùng khổ sở. Nhưng đối thủ không để cho Beck có cơ hội có cơ hội hồi sức, cô nàng học viên tiếp tục lao lên và Beck lại cảm thấy luồng sáng chết chóc cùng âm thanh quái dị đó xọc thẳng vào não mình, cậu ta điên tiết rít lên trong khi chập hai tay vào nhau cố gắng phòng thủ.
Lần này vị học viên nữ này không tấn công vào bụng nữa mà đá thẳng cánh tay đối thủ, chỉ thấy Beck gần như khuỵa xuống sàn, thanh kiếm ngắn đang cầm trong tay trái rơi đánh cộp xuống đất, khả năng cao là đau tới mức không cầm nổi nữa. Hoàng chứng kiến cảnh này thì nhanh chóng niệm “Sia” cứu chữu cho đồng đội, đồng thời ra lệnh:
- “Tìm cách kéo giãn khoảng cách đi, chạy tới góc võ đài ấy”.
Beck cảm nhận được luồng sáng ấm áp lan truyền khắp người mình, sau đó chộp lại thanh kiếm ngắn rồi ba chân bốn cẳng phóng thẳng về góc khán đài để tìm cách trốn. Về phía học viên nữ bên kìa thì tuy không hiểu tại sao đối thủ vừa ăn đòn nặng như vậy mà còn có thể lết đi được, nhưng cô ta cũng chẳng cần suy nghĩ mất công, lập tức đuổi theo luôn.
Liên tiếp sau đó là một màn tra tấn một chiều, khi Beck bị đối thủ dồn chặt vào một góc rồi cứ thế giã lần không thương tiếc. Toàn thân cậu ta không có chỗ nào là chưa bị ăn đòn, nếu không phải do Hoàng đứng phía trên thi thoảng phóng “Sia” xuống thì có lẽ Beck đã thành cái bao tải rách luôn rồi. Thậm chí Beck còn chẳng thể trả đòn hay dùng bí kỹ Cổ võ của mình được, vì vốn chẳng biết đối thủ tấn công từ hướng nào, cũng như không thể nắm bắt vị trí của cô ta được.
Trong cơn mưa bom bão đạn như vậy, Beck chỉ biết cắn răng chịu đựng và chờ đợi chỉ dẫn từ Hoàng, nhưng đáng tiếc là hắn vẫn trầm ngâm đứng phía trên, tay chống cằm như đang suy nghĩ gì đó, thành ra Beck coi như phải tự thân vận động trong khổ sở trước đối thủ. May mắn cho cậu ta là cuối cùng Hoàng cũng kịp ngộ ra cái gì đó, hắn lắc lắc đầu một chút rồi bắt đầu ra lệnh:
- “Biết kiểu di chuyển ngang của con cua không, tí nữa khi nào tôi ra hiệu thì làm theo như vậy nhé”.
Beck đang ăn đòn tới ngu người, nghe Hoàng nói như vậy thì làm động tác gật đầu ra vẻ đã hiểu. Ở phía bên kia thì cô nàng học viên có hơi lấy làm lạ vì sự lỳ lợm của đối phương, nhưng do bản thân đã chiếm hoàn toàn lợi thế nên cũng chẳng cần gấp gáp làm gì. Cô ta tiếp tục sử dụng đòn tấn công cũ, chân hơi co lại rồi bất thần bay thẳng về phía Beck. Nhưng lần này thì khác, vì ngay khi Hoàng vừa thấy chân của học viên nữ này vừa động thì hắn đã lập tức thét lên ra lệnh:
- “Bước qua trái, nhanh”.
Mặc dù Beck bị cái luồng sáng và tiếng ồn kia làm khó chịu cực kỳ, nhưng cậu ta vẫn kịp lách người theo lệnh Hoàng, vừa vặn né được một cú đá lướt sát qua người mình. Nữ học viên tấn công hụt cũng rất ngạc nhiên, không hiểu làm sao đối thủ nãy giờ luôn đứng yên lại có thể né được. Khoảnh khắc chững lại của cô ta tất nhiên không qua được con mắt của Beck, cậu ta vung thanh kiếm dài phạt ngang hông đối thủ, đồng thời theo đà lao tới ghè thanh kiếm ngắn về phía còn lại.
Cô nàng học viên nữ bị phân tâm vài giây vì cú ra đòn bất thành của mình lúc nãy, thành ra khi bị phản công thì khá luống cuống, nhưng sau vài lần đón được lưỡi kiếm của Beck thì cô ta cũng kịp tạo đủ khoảng cách, chuẩn bị tung tuyệt chiêu tiếp một lần nữa. Beck chỉ thấy ánh chớp lóe lên và giọng nói của Hoàng chọc thẳng vào tai mình:
- “Lùi lại, nhảy sang phải ba bước”.
Sự tình tiếp theo diễn ra y chang như cách đó vài phút, nữ học viên một lẫn nữa tẽn tò khi ra đòn vào không khí, nhưng lần này thì Beck lại đứng ngay bên cạnh cô ta, sát khí đằng đằng tiến tới không hề chậm trễ. Với lợi thế tấn công trước, Beck kịp giáng cho đối thủ một đòn cực mạnh, kể cả khi cô nàng học viên có cố gắng giơ tay lên để phòng thủ thì vẫn bị tẽ văng ra, ăn nguyên lưỡi kiếm chọc thẳng vào ngực, mặt tái dại lại vì đau.
Hoàng đứng trên chứng kiến hết cảnh này, thở ra một hơi rồi lắc đầu lạnh lùng ra lệnh cho Beck:
- “Kết thúc đi”.