Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 103 KẾ HOẠCH MỚI CỦA NHƯỢC HI (THƯỢNG)
Vừa bước chân ra khỏi Hạc Phù viện,Nhược Hi lúc này mới mất hết hình tượng,tức giận ngoảnh lại trừng mắt tóe lửa với Lạc Từ Thi.Nhận thấy ánh mắt nảy lửa của Nhược Hi bắn về phía mình,Lạc Từ Thi ngơ ngác,không hiểu rốt cuộc mình đã làm ra điều gì khiến vị công chúa này tức giận.Suy nghĩ nửa ngày,vẫn không biết mình sai ở đâu,khó xử quay sang dò hỏi nha hoàn Bích nhi nhưng mới nhìn,Lạc Từ Thi càng khiếp sợ,đến cả Bích nhi cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ,hắn thật sự trở nên hồ đồ vì chủ tớ hai người này
- Hi nhi,ngươi sao vậy ?
- Hi nhi không phải tên ngươi có thể gọi,đừng có gọi ta như thế,người làm ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục - Nhược Hi quát lên
- Hi nhi...
- Câm...
- Hi...
- Ngươi nói tiếp !
- Công chúa,người làm sao vậy ? - Lạc Từ Thi vội sửa lại
- Hừ ! Còn không phải tại ngươi - Nhược Hi tức giận,bước đến gần Lạc Từ Thi
Lạc Từ Thi liền cảnh giác lùi lại,cứ thế,một người tiến đến,một người lùi lại tự nhiên tạo thành cảnh tượng vô cùng khôi hài khiến Bích nhi mấy lần muốn nhắc nhở công chúa nhà mình phải giữ hình tượng nhưng thấy công chúa đang giận nên không dám nói,chỉ trân trối nhìn hai người
- A ! - Lạc Từ Thi hét vang lên khi nhận được cái đá mạnh từ Nhược Hi
- Đáng đời ngươi,cái đồ vì sắc quên bạn
Chưa hả giận,Nhược Hi vẫn tiếp tục giơ chân lên cho Lạc Từ Thi mấy cú nữa,chỉ thấy Lạc Từ Thi vô cùng khoa trương,kêu thét,chạy nhảy khắp nơi nhưng vẻ mặt thì chẳng có vẻ gì là sợ uy quyền của Nhược Hi cả
- Ngươi...hộc hộc...đứng lại...đứng lại...hộc hộc...
Nhược Hi thở không ra hơi,dừng lại dựa người vào Bích nhi mà thở hồng hộc,tức tối giơ tay chỉ Lạc Từ Thi,ra lệnh cho hắn đứng yên
- Công chúa a,ta không ngu,đứng lại để cho cô đánh chắc ? - Lạc Từ Thi từ khoảng cách xa với Nhược Hi liền trả lời
- Ngươi...tên vô lại kia - Nhược Hi cảm thấy thật sự không còn một từ ngữ nào để hình dung ra được Lạc Từ Thi,mặc dù là thanh mai trúc mã từ nhỏ của Nhược Hi nhưng vẫn không hiểu nổi tại sao hắn lại biến thành cái dạng cà lơ cà phất vậy.Rõ ràng lúc lên triều hắn toàn bày ra các vẻ mặt nghiêm nghị lừa gạt mọi người,thế mà khi không có ai,hắn liền thay đổi là sao
Nhìn Nhược Hi tức giận nổi trận lôi đình,Lạc Từ Thi liền cũng cảm thấy có lỗi,thôi thì đi an ủi để dịu bớt cơn giận của vị công chúa này đi,nếu không lại chuốc họa sau này
- Công chúa,đừng tức giận,có gì từ từ nói
- Từ từ làm sao được cơ chứ ? Ta vừa suýt bị giết
- Thì mới chỉ "suýt" thôi mà
- Ngươi...
- Ấy nhầm ! Ta lỡ lời,công chúa đừng giận
- Hừ ! Nói với ngươi cũng vô dụng.Coi bộ ngươi là đã bị bộ dạng của cô ta làm cho mê muội đầu óc mất rồi
Lúc này đây,Nhược Hi liền nghĩ đến bộ dạng háo sắc của Lạc Từ Thi khi nhìn Mạc Phù,không khỏi nhíu mày,buồn bực,rõ ràng mình đẹp hơn cô ta,lại là công chúa một nước,thế mà hắn chưa bao giờ nhìn mình chăm chú huống chi là còn say đắm cơ chứ. (Jennifer: ô thế ghen à ? *cười đểu*)
- Làm sao chứ ? Ta là nhất kiến chung tình với cô ấy !
Lạc Từ Thi khi nhắc đến Mạc Phù,hai mắt liền mơ màng,vẻ mặt trông thật....ngu ngốc !
- Ngươi á ? Cô nương nào đẹp người nhìn đều là nhất kiến chung tình,còn ra vẻ ta đây vẫn còn ngây thơ.Ngươi tưởng ta suốt ngày ở hoàng cung học cầm kì thi họa thì không biết đến lịch sử phong lưu,sở thích trêu hoa ghẹo nguyệt của ngươi chắc ?
- Ta nào phong lưu,đều là do họ bám theo ta mà thôi - Nói rồi,không quên tự cảm thán - Cũng tại ta quá đẹp trai,quá tài giỏi nên ông trời mới trừng phạt ta như thế
- Ngươi...thật là...- Nhược Hi khổ sở,không nói được gì,quay sang hỏi Bích nhi - Bích nhi,em thấy hắn ta có phải hơi quá không ?
Được gọi tên,Bích nhi đang run run cúi đầu nén cười liền kinh hoảng,ngẩng phắt đầu lên - Công chúa à,sao lại hỏi em,sự thật thì tướng quân rất đẹp trai và tài giỏi mà,chỉ tại tính tình hơi cổ quái,nhưng em không dám nói quá lời ạ,dù gì thì đẹp trai và tài giỏi phải là thái tử chứ - Cũng đúng nha ! Thái tử cũng rất đẹp trai và tài giỏi mà,hơn đứt tướng quân
- Bích nhi,em thật có tầm nhìn xa trông rộng - Nhược Hi tán thưởng
- Công chúa,em chỉ nói thật - Bích nhi khiêm tốn
Nhìn chủ tớ hai người kẻ tung người hứng,Lạc Từ Thi đen mặt,nói xấu hắn thì hay lắm chắc,việc gì phải tỏ ra đắc ý,sung sướng như vậy
- Dù sao thì ngươi cũng không nên quá tiếp cận với Mạc Phù - Nhược Hi nhắc nhở Lạc Từ Thi,bỗng dưng dừng lại nghĩ ra cái gì đó,liền nhanh chóng sửa đổi - À khoan,ngươi tốt nhất cứ tiếp cận đi,càng gần càng tốt,ta ủng hộ ngươi
Thấy Nhược Hi từ bộ dạng muốn hắn tránh xa nguy hiểm lại nhảy phắt biến sang "ngươi cứ đi đi,dù nguy hiểm,ta vẫn tôn trọng quyết định của ngươi",Lạc Từ Thi khó hiểu vô cùng.Nhưng xét cho cùng công chúa không ngăn cản mà còn đồng tình là một điều tốt,việc gì phải tốn sức tra xét nguyên nhân làm chi,cứ tiến hành trước đã
- Hi nhi thật đúng là hiểu ta,vừa nhìn đã biết ta thích Mạc Phù cô nương,vì sự tín nhiệm của ngươi,ta sẽ cố gắng đến cùng - Lạc Từ Thi sảng khoái đáp,không hề biết rằng mình đã ngu ngốc đi vào kế hoạch xảo trá,đen tối của Nhược Hi.