Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 21 LUYỆN VÕ
Mới sáng sớm,nàng đã tỉnh dậy,háo hức chạy đến tìm y,thấy y đang ngồi đọc sách trong phòng,nàng túm lấy tay y lôi ra ngoài.......
- Có chuyện gì vậy ? - y hỏi
- Dạy võ
- Dạy võ ? - y hỏi lại
- Ngươi đã hứa với ta hôm qua rồi mà.Chẳng lẽ ngươi quên
-............
- Ngươi..........ngươi dám quên ? - Nàng tức giận
- Ta không quên,bây giờ đi tập võ - Hình như hôm qua y có hứa với nàng thì phải,may mà nàng nhắc không y quên mất
Thái tử phủ đúng thật lộng lẫy xa hoa,y dẫn nàng vào một căn phòng rộng lớn,bên trong trang trí rất nhiều loại vũ khí : gươm,giáo,kiếm,phi tiêu...........Nàng nhìn mà hoa hết cả mắt,chạy đến sờ mó từng thứ một,miệng luôn mồm kêu "woa ! woa ! đẹp quá !".Đứng trước một chiếc hộp nhỏ,trông thật kì lạ,nàng cầm lên xem,chỉ thấy có rất nhiều lỗ nhỏ li ti,đằng sau có một cái nút để ấn.Nàng tò mò quay sang,ánh mắt dò hỏi y,chỉ thấy y nói nhẹ :
- Ấn thử vào cái nút đi
Nàng khó hiểu,tầm mắt đặt ở cái hộp,lại quay lên nhìn y,rồi mới ấn vào cái nút trên hộp.Bỗng :
"Phập ! Phập ! Phập !"
Một loạt những cây kim nhỏ bắn ra từ những lỗ nhỏ trên hộp,cắm vào hình nhân giữa phòng,nàng hoảng sợ:
- Thật lợi hại
- Nàng thích ? - y hỏi
- Thích ! Thích ! - Nàng vui vẻ trả lời
- Ta tặng nàng
- Hả ? Ngươi nói gì ? - Nàng ngạc nhiên sợ y đổi ý - Ngươi cho ta thì ta lấy,đừng hòng đòi lại
Nói rồi nàng ôm khư khư chiếc hộp,bộ dáng như ôm một thứ vật quý nào đó (Jennifer: đó đúng là vật quý mà )
Y bật cười,nhìn nàng thật là đáng yêu,nếu nàng thích những thứ ở đây,tất cả y cũng có thể tặng nàng.
- Nàng chọn một số vũ khí đi,nó cần thiết với nàng
- Thế hả ? Ta được chọn ? - Nàng hồ hởi xem từng thứ,cuối cùng những đồ nàng chọn đó là : phi tiêu,một cây kiếm nhỏ để giắt thắt lưng,một cây trâm đơn giản có thể kéo dài ra,một chiếc vòng tay có tác dụng ném người. ( nàng coi là vậy,chọn nó vì nó đẹp thôi)
Xong xuôi,nàng quay lại,tập trung vào vấn đề của ngày hôm nay
- Còn võ công
- Bây giờ bắt đầu tập,nàng muốn học gì trước ?
- Khinh công.Nếu có việc gì,ta còn có thể chạy - Tất nhiên câu nói rất nhỏ nhưng y vẫn nghe thấy
Thế là cả ngày hôm ấy,nàng dành thời gian để luyện tập môn khinh công,may mà nàng có IQ cao và rất thông minh nên chẳng mấy chốc từ chỉ nhảy lòng vòng quanh nhà mà đến hai ngày sau nàng đã có thể nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.Y còn không ngớt lời khen ngợi,nói nàng là đồ đệ tài giỏi nhất mà y từng có (Jennifer: anh làm gì có đồ đệ đâu,chị là đồ đệ duy nhất rồi còn gì ) khiến cho nàng vui sướng cười ngoác cả đến mang tai,phổng cả lỗ mũi (Jennifer: nói hơi quá thì phải )
Rồi y còn dạy kiếm pháp cho nàng,điều này cũng dễ dàng với nàng vì nàng và Nhược Hi cũng thường cùng nhau múa kiếm nên nàng nằng nặc đòi y dạy mình cách tung ám khí,ném phi tiêu,cách dùng độc,loại này thì nàng rất ham học.Tuy ở hiện đại nàng cũng biết dùng ám khí nhưng ở cổ đại cũng có kĩ thuật riêng của nó nhưng điều đó không làm khó được nàng,nàng vẫn có thể giết người một cách dễ dàng như bình thường.
Thời gian đã thấm thoắt trôi qua,có thể nói lúc nào trong phủ thái tử cũng có hai bóng hình luôn bên nhau,cùng nhau ăn uống,cùng trò chuyện,cùng luyện võ..........Nàng và y dần trở nên thân thiết,nàng không còn nghĩ xấu về y và y cũng dịu dàng,ôn nhu với nàng hơn,điều đó thật là tốt.Có đúng là tốt không nhỉ ? Ôi,không biết nữa,thời gian sẽ giải đáp tất cả.
Đang luyện kiếm trong rừng trúc như mọi ngày,chỉ khác ở chỗ hôm nay y không ở bên cạnh nhắc nhở nàng nữa,y phải vào hoàng cung,không biết có chuyện gì nhưng trông y rất vội vã,nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ,dạo này chắc là do luyện võ nên tai nàng rất thính và nàng nhạy bén hơn hẳn.Nhìn về phía trước,nàng thấy Nhược Hi,từ ngày luyện võ cùng y hình như nàng không còn thân với Nhược Hi nữa,tự nhiên thấy có lỗi vì đã bỏ mặc Nhược Hi,nàng bước về phía Nhược Hi :
- Nhược Hi,ngươi đến tìm ta sao ?
- À,ngươi đang luyện võ à ? Hoàng huynh đâu ? - Giọng Nhược Hi khang khác,không còn thân thiết như lúc đầu
- Tuyết đi rồi,vào hoàng cung
- Tuyết ?
- Ừ,ta thấy gọi thế nghe dễ hơn,y cũng đồng ý
- Vậy à ? Không làm phiền ngươi luyện võ nữa,ta đi đây
Nói rồi,Nhược Hi xoay người bước đi,chỉ để lại bóng nàng cùng đôi mắt khó hiểu nhìn theo.Ra khỏi rừng trúc,nhìn lại về phía nàng,đôi mắt Nhược Hi ánh lên tia giận dữ,mặc là muội muội cùng cha cùng mẹ với y nhưng y chưa bao giờ thân thiết với mình đến thế,lúc nào cũng mỉm cười nhưng vô cùng xa cách,Nhược Hi đã nhiều lần muốn gần gũi với y như huynh muội bình thường,thế mà y luôn coi như không thấy,còn nàng thì khác,vừa xuất hiện đã khiến y yêu mến,điều đó khiến Nhược Hi vô cùng ghen tị.May mắn thay,tình bạn thân thiết giữa nàng và Nhược Hi vẫn còn nên Nhược Hi vẫn nói chuyện thân thiết với nàng,nhưng không chắc điều đó còn có thể tiếp tục.