Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 49 TÌM KIẾM
Bạch Hổ quốc.Phủ thái tử
Rầm !
- Cút ! Cút hết cho ta ! Lũ vô dụng - Hiên Viên Tuyết tức giận,quát to với đám hắc y quỳ bên dưới - Tổ chức tình báo lớn nhất Bạch Hổ quốc làm gì chứ,chỉ một cô nương mà một tháng vẫn chưa ra ư ?
- Thái tử tha tội,thuộc hạ đã tìm khắp Bạch Hổ quốc nhưng hề phát hiện cô nương nào như trong tranh,nhưng thuộc hạ mới tìm ra một số tin tức - Đứng đầu hắc y nhân lo sợ nói,lần đầu tiên thái tử giận dữ đến vậy,chứng tỏ cô nương này vô cùng quan trọng với thái tử
- Nói - Hiên Viên Tuyết phun ra một chữ lạnh băng
- Dạ - Hắc y nhân lau mồ hôi,lắp bắp nói - Quả thật,cô nương trong bức tranh không phải là người ở Bạch Hổ quốc,một số huynh đệ cho biết Linh Lung cô nương rất giống người trong bức họa,nhưng Linh Lung cô nương đã mất tích trong đêm thừa tướng Thanh Long quốc bị thiên hạ đệ nhất sát thủ - Lãnh Diệt Thiên giết chết,có thể đó là người chúng ta cần tìm
- Linh Lung cô nương ? Tử Tâm lâu ? - Hiên Viên Tuyết lẩm bẩm,thì ra nàng ấy là người Thanh Long quốc,lại là nữ tử thanh lâu,nhưng không ảnh hưởng gì,hắn vẫn thích nàng - Vậy thì sai người đến Thanh Long quốc tìm tung tích của nàng cho ta
- Vâng,thái tử - Đám hắc y nhân lần lượt biến mất,chỉ mong mau chóng thoát khỏi không khí lạnh băng này
Quán trọ Nhật Lai - Chu Tước quốc
Trong quán tấp nập,đông nghịt người nhưng chủ yếu toàn những người vô năng,chỉ biết tám chuyện thiên hạ mà không mệt mỏi.Tại một bàn gần cửa sổ,một lục y nam tử tuấn mĩ đang ngồi,đôi mắt đỏ tĩnh lặng,nhìn chăm chú vào cốc trà trên tay,hình như tâm trí đã bay đến phương nào,toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh,khiến cho mấy vị tiểu thư trong quán chỉ dám nhìn chứ không dám lại gần,lục y nam tử đó chính là Lãnh Diệt Thiên.Từ khi nàng mất tích đã một tháng,hắn điên cuồng,lo lắng đi tìm nàng,không hiểu lí do tại sao mình lại hành động như thế,chỉ là một cô nương thôi mà,ngoài Phù nhi ra chưa có cô nương nào có thể khiến cho hắn quan tâm đến,hắn không hiểu lí do tại sao nhưng hắn vẫn muốn đi tìm nàng,có thể hắn đã quen có nàng bên cạnh dù chỉ vỏn vẹn mười mấy ngày ngắn ngủi.Nhìn cốc trà trên tay,hắn nhớ đến vẻ mặt buồn khổ,giận dỗi của nàng khi hắn không cho nàng uống rượu mà bắt nàng phải uống trà,vì thế mà nàng than phiền không ngừng nghỉ cả trong bữa cơm,làm hắn và Hiên Viên Tuyết cũng bó tay,đành cho nàng uống vài ly,nghĩ lại trên đôi môi lại xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
- Nè,các vị đã nghe tin gì chưa,tam vương gia của chúng ta sắp sửa thành thân đó - Một vị trung niên trong quán nói to
- Sao ? Sao thế được,ta còn đang định gả nữ nhi của mình cho vương gia - Một người bàn gần đó hoảng hốt nói
- Thôi đi,Lăng huynh à,ai trong chúng ta đều muốn gả nữ nhi cho vương gia cả mà - Vị người ngồi cạnh Lăng trung niên nói,lại quay sang bàn bên - Vương gia sắp thành thân sao chúng tôi không biết ?
- Làm sao mà biết được,tân nương đã trốn đi rồi,huynh trưởng tôi làm quan trong triều mới biết được đó - người trung niên hãnh diện khoe khoang thân thế
- Tân nương sao lại trốn được,phải biết những tiểu thư trong Chu Tước quốc không ai không muốn gả cho vương gia - người kia không tin nói
- Nghe nói cô nương đó là do vương gia cứu về nhưng mất trí nhớ,đành ở Cung thân vương,vương gia đến hoàng cung xin hoàng thượng ban hôn thì cô nương ấy lại trốn,đến giờ vẫn chưa tìm được
- Thật ư ? Đó là thiên kim nhà ai vậy ?
- Không biết,chỉ nghe vương gia gọi cô nương ấy là Linh Linh.Đó là một cô nương vô cùng xinh đẹp - Nói đến đây,người nọ đã chảy nước miếng (Ruby : ghê wa''''' >''