Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Yêu nghiệt, tiểu hồ ly này tên chưa?” Tuyết Cầu ôm Cơ Vũ, Huyền Mặc ôm cả hai, hai người lao vội về hướng Hồng Nghê. Vừa lấy được lộ, Tuyết Cầu dĩ nhiên tâm tình không tệ, đang nghĩ có nên đặt tên cho con chồn bạc trong lòng này một cái không.
“Tiểu CẦu Nhi, ngươi bảo nó tự mình nói cho ngươi biết không được rồi sao” Huyền Mặc cứ thế nhìn về phía Tuyết CẦu nghịch ngợm không chớp mắt, vốn khuôn mặt mang theo chút tà mị, giờ phút này nói ra đáng yêu cực kỳ.
Chỉ tiếc là Tuyết Cầu chẳng thấy sắc đẹp trước mắt tý nào, mà ngược lại mặt kinh ngạc giơ Cơ Vũ lên nói với nó, “Tiểu Hồ Ly, ngươi biết nói sao?”
Cơ Vũ đúng là Yêu Hồ, rất ít khi đi lại cùng đồng tộc, lại càng không nói tới người ngoại tộc, vì thế tính tình nó cực lạnh, nếu không có chuyện quan trọng, cũng lười mở miệng. Vì thế, Tuyết Cầu luôn nghĩ nhầm Cơ Vũ là một con hồ ly bình thường. Còn Cơ Vũ thấy Tuyết Cầu hỏi nó, thì lại thấy sống chết của mình đều do một tay Huyền Mặc nắm nên nghiền ngầm nhìn lại nàng ta, miễn cưỡng nâng mí mắt lên, gật đầu.
Nhưng không ngờ cử động này trong mắt Tuyết Cầu lại như phát hiện ra một đại lục mới vậy, nàng giơ cao Cơ Vũ lên, khuôn mặt đáng yêu cứ thế cười to vui vẻ, mắt vốn to giờ phút này sáng lóng lánh, “Hóa ra có thể nói được á, vậy ngươi tên là gì? A quên mất, quên mất, ta nên tự giới thiệu nhá, ta gọi là Tuyết Cầu, là một con thỏ”
Cơ Vũ vốn chẳng thấy có hứng thú gì với vẻ hưng phấn kia của Tuyết Cầu, nhưng đột nhiên nó nghe được Tuyết Cầu tự giới thiệu mình là thỏ, thân hình nhỏ lập tức không hiểu run rẩy, mở miệng nói, “Ngươi là con thỏ sao/”
Tuyết Cầu mở to hai mắt, cười cười gật đầu, lại xoa đầu Cơ Vũ, chẳng ngại hỏi lần thứ ba, “Ta đã giới thiệu qua mình rồi, vậy ngươi vẫn chưa nói tên của ngươi đấy”
Chẳng qua Cơ Vũ vẫn đắm chìm bị đả kích trong thân phận thật của Tuyết Cầu, cũng phớt lờ câu hỏi của Tuyết CẦu. Cơ Vũ nàng ta, đường đường là Cửu Vĩ Yêu Hồ, pháp lực ngàn năm, nhưng lại bị tình huống trọng thương, cáo trắng rớt xuống bị thỏ bắt nạt, suýt nữa còn trở thành món ăn ngon trong miệng con thỏ nữa. Thời thế đổi thay, con thỏ cũng đổi thay, hồ ly làm sủng vật, con thỏ ăn xong rồi thịt.
Tuyết Cầu thấy Cơ Vũ chẳng thèm để ý đến mình, liền ngước khuôn mặt nhỏ lên khó hiểu nhìn về phía Huyền Mặc, ấp úng hỏi, “Tiểu hồ ly không để ý đến ta, nó có tên sao?”
Huyền Mặc nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Cơ Vũ thì biết Cơ Vũ nhất định bị đả kích rồi. Hắn ho khẽ một tiếng, giải thích thay nó, “Lúc trước Cơ vũ bị thương, sợ là tạm thời chưa khôi phục lại được”
“Cơ Vũ ư? Còn chẳng bằng ta đặt một cái tên dễ nghe cho nó đâu” Tuyết CẦu thấy Cơ Vũ có tên, vẻ mặt uể oải đau khổ, ta không ý thức vuốt ve lông nó không ngừng.
“Nếu Tiểu Cầu Nhi muốn đổi, cũng không phải không được. Chỉ là không biết ngươi đến tột cùng nghĩ ra cái tên dễ nghe thế nào, hay nói cho Huyền Mặc nghe chút được không?” Huyền Mặc cười liêc Tuyết Cầu, biết rõ là không dễ nghe chút nào những vẫn muốn đùa với nàng một trận.
“Kem sữa” Tuyết Cầu nghe thấy Huyền Mặc nói vậy, cứ tưởng có hy vọng đổi tên, lập tức như hiến vật quý vậy đem chuyện mình nghĩ ra cái tên hay lớn tiếng nói ra.
Chỉ là, tên này đổi lại khiến cả Cơ Vũ lẫn Huyền Mặc cùng nhíu mày, “Tên này có ý gì vậy?” Huyền Mặc khó hiểu hỏi.
“Là loại đồ ngon ma mát lành lạnh, thơm ngon ngào ngạt, giống như tiểu hồ ly vừa trắng vừa mềm, ăn ngon lắm!” Tuyết Cầu biết có giải thích thế họ cũng không rõ, chỉ đại khái khoa chân máu tay, cũng có chút thương cảm trào lên trong lòng, tiếc là trọn đời này nàng sợ rốt cuộc không được thưởng thức mùi vị thơm ngơn như thế nữa.
Quả nhiên Huyền Mặc nghe được cũng không hiểu gì, nhưng cũng lường trước được cái tên nàng nói ra ấy nhất định có liên quan tới đồ ăn. Bất giác cười cười bóp bóp mũi Tuyết Cầu, “Ngươi nói ăn ngon thế chắc là ăn ngon rồi, chẳng qua Cơ Vũ sao lại đồng ý chứ, tên đó ngươi tự mình cất giữ trước đi”
Tuyết Cầu thất vọng cúi đầu, thấy Cơ Vũ vô lực nằm sấp trong lòng nàng. Ăn ngon ư…. Cái con thỏ này cứ vậy rất muốn ăn con hồ ly là nó sao?
Lúc nói chuyện đợi Tuyết CẦu ôm Cửu Vĩ Yêu Hồ Cơ Vũ và Huyền Mặc cùng trở lại cung điện Hồng Nghê, bé cưng Kim tinh sau khi tỉnh lại không thấy hai người họ đâu sớm đã lo lắng lòng vòng trong cung lắm rồi, cứ quấn lấy Minh Nguyệt kêu a a đòi hỏi.
Minh Nguyệt dĩ nhiên cũng không rõ sáng sớm tinh mơ Huyền Mặc mang theo Tuyết Cầu đi đâu, chỉ nhỏ giọng an ủi, trong lòng lại oán hận hai kẻ không hiểu đứa trẻ mất tích cha mẹ kia tý nào.
Hóa ra sau khi Tuyết Cầu ở lại Hồng Nghê, Huyền Mặc cũng mặt dày gọi bé cưng Kim tinh là Quá Nhi, tuy bị Tuyết Cầu trừng nhiều lần, sửa lại nhiều bận, nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ, đành bất đắc dĩ ngầm cho phép.
Vì thế mọi người mới ào ào nhận định ngoài hai kẻ này cứ một câu Quá Nhi hai câu Quá Nhi ra thì những người khác không được gọi nhũ danh này, tình cảm hai người họ được bé cưng Kim Tinh coi như cha như mẹ vậy.
Mà giờ khắc này Minh Nguyệt luôn miệng kêu khổ, tay phải thì ôm thân hình sôi sục của bé cưng Kim Tinh, cứ an ủi không ngừng. Còn tay trái thì dẫn theo Tiểu Hoa Si Tử Nhi, trong miệng nàng vẫn cứ la hét, “Mĩ nhân Minh Nguyệt, cho Tử Nhi hôn một cái nào”
Mà Thanh Phong đứng bên cứ như nhìn kịch vui thấy Minh Nguyệt quá bận bịu, cũng chẳng nhúng tay, biết rõ ngọn lửa này thiêu cháy mông thì phiền toái không nhận, sợ lửa bám lên người. Vì thế hắn chỉ biết dùng ánh mắt nhìn Minh Nguyệt đồng tình và lực bất tòng tâm.
Ngay lúc Minh Nguyệt bị ép tới sắp chết, thì phía chân trời xuất hiện hai bóng trắng, đúng là Tuyết CẦu và Huyền Mặc. Mà hai kẻ dẫn tới ngòi nổ này giờ phút này cũng vẫn thảnh thơi trò chuyện không cảm giác được bản thân mình mất tích gây ra phiền toái cho hắn tới mức nào.
Bé cưng Kim Tinh dĩ nhiên là mắt sắc phát hiện ra Tuyết Cầu ở tận trên trời chưa kịp hạ xuống, nó lập tức lắc thân hình béo tròn bay lên, bi bô kêu nghênh đón.
Chẳng qua nó định nhào vào trong lòng Tuyết Cầu thì đột nhiên phát hiện ra trong lòng vốn thuộc về nó có thêm một con bạch hồ bé nhỏ, cũng cả người trắng như tuyết như nó, cũng có cái đầu nho nhỏ như nó, còn có bộ lông mềm mại hơn cả nó nữa.
Bé cưng Kim Tinh lập tức ngơ ngẩn cả người, nó thấy khó hiểu vì sao nương Tuyết Nhi của nó lại ôm một con vật xấu xí đến thế. Nhìn đống bông trăng gì đó tự dưng cứ độc chiếm mình nương Tuyết Nhi, bé cưng Kim Tinh bỗng thò đuôi rồng ra, phi thẳng tắp vào đầu Cơ Vũ đang nằm cuộn tròn trng lòng Tuyết Cầu.
Cơ Vũ dường như không hiểu rõ cái gì, tự dưng thấy trên đỉnh đầu có cái gì đó vụt thẳng tới mình, có muốn tránh cũng chẳng kịp, kết quả bị đau chút. Cơ Vũ lập tức hơi choáng váng đầu mắt hoa, bé cưng Kim Tinh dù chưa có lực nào những sức thì cũng chẳng nhỏ, lần này đánh là vào đầu Cơ Vũ, cho dù là Cửu Vĩ Yêu hồ sống ngàn năm đi chăng nữa cũng bị một trận choáng váng.
Mà bé cưng Kim Tinh rõ ràng không muốn tha cho Cơ Vũ, lại định giơ đuôi lên định tấn công lần hai, định đánh thẳng vào vị trí chuyên thuộc về nó.
Huyền mặc thấy thế lập tức vung ra một quầng ánh sáng, giam bé cưng Kim Tinh vào trong đó không thể động đậy nổi, bản mặt lập tức nghiêm lại nói, “Quá Nhi, không biết nặng nhẹ! Nếu đánh phải mẹ ngươi thì làm sao hả”
Bé cưng Kim tinh uất ức ghé lên vách tường sáng, nức nở nhìn về phía Huyền Mặc, thân hình nhỏ giãy dụa hướng về Tuyết Cầu kêu la không ngừng.
Tuyết Cầu nghi ngờ hỏi Huyền Mặc, “Quá Nhi nói gì thế? Yêu nghiệt, phiên dịch dùm cái”
Thực ra Huyền Mặc nghe được từ phiên dịch sơ sơ, cũng không biết ý này là gì, mãi cho tới khi Tuyết Cầu bảo thuật lại lời Quá Nhi cho nàng nghe, hắn mới tận tâm tận trách đảm đương trách nhiệm công tác phiên dịch này.
“Quá Nhi bảo ngươi không cần nó nữa” Huyền Mặc chỉ chỉ Cơ Vũ trong lòng Tuyết Cầu, lúc này mới nói nhàn nhạt.
Tuyết CẦu lập tức đưa Cơ Vũ thẳng cho Huyền Mặc, cười ngây ngô bù lại sai lầm của mình, “Quá Nhi, con là bảo bối của nương, nương sao có thể không cần con chứ. Cái con hồ ly kia gọi là Cơ Vũ, là yêu nghiệt thúc thúc mang về làm bảo mẫu cho con, Tử Nhi phạm phải háo sắc, sẽ chiếu cố hồ ly của con hơn, nương cũng yên tâm rồi. Yêu nghiệt, đem quầng ánh sáng kia rút đi đi”
Huyền Mặc vừa làm tan quần sáng, bé cưng Kim tinh báo đạo quấn lấy eo Tuyết Cầu, như ngày thường chui sâu vào trong lòng, cũng bi ba bi bô làm nũng. Vốn không cho sao cả, ai ngờ mọi người vừa lơi lỏng, bé cưng Kim tinh lại quay đầu há mồm cắn cái đuôi lông xù của Cơ Vũ một cái, cái cắn này đổi lại là một tiếng kêu thảm thiết.
Hiện thời Cơ Vũ ruột rối như tơ vò hối hận, nó không ngờ được cảnh nó chứng kiến hôm nay, đúng là một kẻ còn hung hãn hơn. Đợi Tuyết Cầu khuyên can mãi bé cưng Kim Tinh mới nới lỏng miệng ra, đuôi hồ li của Cơ Vũ vốn sinh đẹp bóng loáng sớm đã sơ xác, lông tơ bay lên. Đây cũng là cái đuôi của chín cái biến thành một cái, có thể nghĩ nếu mà thò hết ra thì cảnh sắc còn thê thảm tới cỡ nào nữa.
Cả hai mẹ con một lớn một nhỏ bận rộn từ sáng tinh mơ, vẫn chưa có gì vào bụng, giờ phút này cũng đói meo cả bụng. Tuyết Cầu không vội vàng đem chuyện ngọc lộ cho bé cưng Kim Tinh biết, mà ngược lại khẩn cấp thúc giục Huyền Mặc đòi ăn sáng.
Huyền Mặc hưng trí ngẩng cao đầu nhìn họ ầm ĩ một trận, giờ phút này nghe thấy Tuyết CẦu làm nũng đòi ăn cơm, lúc này mới dặn dò Minh Nguyệt và Thanh phong cung kính đứng đợi một bên bảo họ thu xếp.
Hiểu lầm dù được giải trừ, tuy vậy bé cưng Kim Tinh và Cửu vĩ Yêu Hồ Cơ Vũ như kết thành thù vậy. Trong cuộc sống sau này, không thiếu chuyện va chạm xung đột. Bé cưng Kim Tinh ghi hận mãi trong lòng chuyện Tuyết CẦu ôm qua Cơ Vũ, thỉnh thoảng cắn nó mấy cái để phát tiết cơn giận. Còn Cơ Vũ thì ngại bé cưng Kim Tinh được Huyền Mặc và Tuyết Cầu ưa thích, muốn đánh muốn phạt cũng không được, trách móc chửi bới cũng không được, có thể trốn được thì trốn, không tránh được thì cống hiến cái đuôi của mình ra cho bé cưng Kim Tinh, dù sao rớt mấy cọng lông đuôi mà thôi, nhìn cái đuôi có vẻ hơi xấu xí chút thôi.
Đợi tới khi một lớn một nhỏ ăn no hài lòng xong, Huyền mặc vẫy tay bảo Minh Nguyệt bưng tới một ly trà bảy màu đến.
Huyền Mặc hài lòng xoa cằm nói, ‘Minh Nguyệt, ngươi mang Cơ Vũ đi đi, nó có thương tích trong người, đừng để người khác làm bị thương nữa. Tất cả còn lại lui ra hết đi”
Sau khi bảo mọi người đi cả, Huyền Mặc bưng tách trà lên, nhẹ giọng nói, “Nước trong ly trà này là dùng chân hỏa đem hòa tan huyền băng mà thành, lại phù hợp với Ly Tang cực nóng màu lam, cũng không đến nỗi làm Quá Nhi bị rét lạnh. Thuốc này là thuốc dẫn để dùng lộ kia, Tiểu Cầu Nhi, ôm Quá Nhi tới đây”
Tuyết CẦu gật gật đầu, ôm bé cưng khó hiểu sự thật như cũ đi tới trước Huyền Mặc.
“Quá Nhi à, không biết lớn chừng nào rồi nhỉ?” Huyền mặc đưa mắt nhìn tò mò về bé cưng Kim Tinh, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả trước.
Bé cưng Kim Tinh vừa nghe, lúc đầu còn chưa hiểu, rồi sau đó lập tức bi bô hét lên hai tiếng, đầu cứ gật liên tục.
Huyền Mặc cười cười ôm lấy bé cưng Kim Tinh trong tay Tuyết Cầu, cẩn thận áp vào lòng, điểm cái đầu nhỏ của nó nói cưng chiều, “Quá Nhi, trước tiên đem uống ngay chén nước có đóa hoa Ly Tang này cùng đi” Nói xong Huyền Mặc lại móc từ trong ngực ra bình ngọc, “Đây là sáng tinh mơ nương ngươi đi thu thập lộ vừa đọng, có thể giúp ngươi biến hình được một tháng. Nhưng vì pháp lực ngươi còn thấp, là dùng ngoại vật ép biến hình, thân hình nhất định sẽ rất đau, có thể chịu được không?”
Bé cưng Kim tinh còn chưa đáp, Tuyết Cầu đã đau lòng mở miệng hỏi, “Yêu nghiệt, rất đau sao?”
Huyền mặc khẽ gật đầu, mắt vàng liếc bé con trong lòng, môi mỏng cong lên đợi câu trả lời của nó.
Bé cưng Kim Tinh nhìn nhìn vẻ mặt thân thiết của Tuyết Cầu, cất giọng bi bô, lại dùng cái đuôi nhỏ cuốn tách trà trên bàn lên, rót vào miệng, lập tức nhìn về phía Huyền Mặc thể hiện quyết tâm của mình.
Huyền Mặc thấy thế, mở nút bịt kín bình ngọc ra, từ bên trong xuất ra một giọt sương đã ngưng trong suốt, đúng là lộ mà Điệp Vũ Tuyết Liên nhả ra.
Bé cưng Kim Tinh do dự nhìn chằm chằm viên tròn sáng tưởng như vô hại kia, vươn đầu lưỡi mềm mềm liếm lộ vào miệng.
Mãi lâu, bé cưng Kim Tinh bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, nhảy từ trong lòng Huyền Mặc bay lên, rồi lại nhanh chóng rớt xuống mặt đất, thân hình nhỏ cứ quay quay run rẩy không ngừng, người khác nhìn thấy cũng biết là thống khổ vạn phần.
Tuyết CẦu càng không nhịn được nghĩ muốn tiến lên ôm lấy lại bị Huyền Mặc ngăn cản, đành lôi kéo ống tay áo của hắn, sốt ruột dậm chân bình bịch.
Mãi một lúc sau nữa thân hình tuyết trắng của bé cưng Kim Tinh dựng thành một luồng ánh sáng màu tím, ép chặt nó vào bên trong, ánh sáng càng chói không thể nhìn thẳng vào được.
ƯỚc chừng khoảng sau một ly trà, ánh sáng chói mắt tan dần, trên mặt đất một bé con cuộn tròn mình, thân thể trơn bóng không thấy vật đâu, chỉ có một đầu tóc đen dài bóng, lại nổi lên màu lam mờ mờ.
Sắc mặt Huyền Mặc chợt thay đổi, nói thất thanh, “Bàn Long”