Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Làm như nhận thấy được hàn ý trong giọng nói của thanh niên, Tiêu Huỳnh Huỳnh biến sắc, trầm giọng nói: “Đái Nhạc, anh truy Vi Vi tôi không ngăn trở, có thể được tới tay là bản lĩnh của anh. Tên hỗn đản kia tuy rằng tôi cũng chướng mắt hắn, thế nhưng Vi Vi đối với hắn vừa gặp đã yêu, anh hay nhất không nên hạ độc thủ với hắn, bằng không làm Vi Vi thương tâm, tôi sẽ không tha cho anh!”
“Chỉ bằng cô?” Thanh niên tên Đái Nhạc chẳng đáng cười nhạt một chút: “Không muốn làm Vi Vi thương tâm cũng được, cô nghĩ biện pháp cho tên nhà quê kia có bao xa thì cút bao xa, không nên làm mộng đẹp của một con ếch muốn biến thành vương tử!”
Đái Nhạc nói tuy rằng làm Tiêu Huỳnh Huỳnh nhiều ít có chút khó chịu, thế nhưng nhìn gương mặt âm trầm của Đái Nhạc, nàng thu hồi cái giá của tiểu thư, hừ lạnh nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ để cho tên hỗn đản biết khó mà lui!”
“Tối đa hai tháng thời gian, sau hai tháng, nếu như hắn vẫn giống như một con ruồi vây quanh bên người Vi Vi, tôi sẽ cho hắn tiêu thất trên thế giới này!” Đái Nhạc mỉm cười, biểu tình khôi phục bình thường, cầm ly rượu rời khỏi bên người Tiêu Huỳnh Huỳnh.
Biểu tình của Tiêu Huỳnh Huỳnh âm tình bất định, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn vào giữa sàn nhảy.
Trong sàn nhảy, nghe được Lý Dật nói xong, Lưu Vi xấu hổ rời khỏi sự ôm ấp của Lý Dật, ôm lấy cánh tay Lý Dật, bước chân như bay bổng đi ra khỏi sàn nhảy.
Cùng lúc đó, Lý Dật rõ ràng cảm thụ được hơn mười đôi mắt đố kị rơi vào trên người mình, trong đó có vài đạo ánh mắt vô cùng ác độc.
Lý Dật không có tâm tư cùng đám hài tử còn chưa mọc dài lông chấp nhặt, sắc mặt bình tĩnh đi ra sàn nhảy.
Lưu Vi kéo cánh tay Lý Dật đi tới bên bàn, ngồi xuống, vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên nhìn Lý Dật nói: “Đại ca ca, vũ kỹ của anh thật giỏi nga!”
Nhìn cặp mắt mê người của Lưu Vi không còn vị đạo thống khổ, trong lòng Lý Dật thư thái hơn rất nhiều, cười cười nói: “Trước đây không có việc gì có đi học một chút.”
“Sau này đại ca ca có thể bớt thời gian dạy em khiêu vũ được không?” Lưu Vi vô ý thức mà hỏi thăm, lời vừa ra khỏi miệng chợt nghĩ có chút quá phận, vì vậy nghịch ngợm thè lưỡi, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Dật, cũng len lén quan sát Lý Dật, chờ mong câu trả lời thuyết phục của Lý Dật.
“Có thể.” Hơi do dự một chút, Lý Dật vẫn đáp ứng Lưu Vi.
Cùng cỗ khí tức ôn nhu hiền lành như trên người Hạ Vũ Đình, Lý Dật thích cỗ vị đạo đơn thuần trên người Lưu Vi.
Xa xa, Tiêu Huỳnh Huỳnh nhìn hai người chuyện trò vui vẻ, trong ngực lại nguyền rủa Lý Dật một phen, cũng chưa từng đến quấy rầy hai người.
Lời cảnh cáo khi nãy của Đái Nhạc làm trong ngực nàng có một tia áp lực, nàng rất muốn đi qua bảo Lý Dật cút đi, thế nhưng ngày đó lĩnh giáo qua ngạo khí của Lý Dật, tự nhiên hiểu rõ làm như vậy không được.
Xem ra chỉ đành phải nghĩ biện pháp khác mới được!
Tiêu Huỳnh Huỳnh thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Lưu Vi tràn ngập vị đạo như đồng tình.
Dưới sự đề nghị của Tiêu Huỳnh Huỳnh, nửa giờ sau vũ hội kết thúc, người tham gia buổi tiệc có tới hai phần ba đi về, chỉ còn lại mười người, mà Đái Nhạc cũng rời đi.
Từ trong miệng Lưu Vi, Lý Dật biết được ngày hôm nay tới tham gia yến hội sinh nhật của Lưu Vi toàn bộ đều là học sinh quý tộc trong trường học, mà lúc này mười người lưu lại là người thường ngày cùng Lưu Vi với Tiêu Huỳnh Huỳnh có quan hệ tương đối tốt.
Mắt thấy vũ hội kết thúc, Lý Dật dự định đứng dậy cáo từ, lại bị Lưu Vi kéo lại cánh tay: “ Đại ca ca, yến hội sinh nhật còn chưa kết thúc nga! Ý tứ của Huỳnh Huỳnh là hiện tại lái xe tới Cổn Thạch hội sở, nàng nói ở nhà chơi có chút buồn bực, nơi đó tương đối kích thích.”
Nghe Lưu Vi nói như thế, Lý Dật tuy rằng không muốn cùng đám hài tử vị thành niên lăn qua lăn lại, nhưng lại không muốn cự tuyệt lời mời của Lưu Vi, vì vậy gật đầu.
Sau đó, với Tiêu Huỳnh Huỳnh dẫn đầu, mọi người đều rời khỏi biệt thự.
Lúc đi tới ga ra, Tiêu Huỳnh Huỳnh bọn họ chui vào trong những xe thể thao xa hoa, cùng lúc đó, bảo an trong nhà Lưu Vi cũng xuất hiện trong ga-ra, hiển nhiên, hắn đã sớm biết được kế hoạch muốn đi ra ngoài chơi của mọi người, cho nên đã sớm chờ ở đó.
“Đi, đi, đi, chúng ta đi chơi, anh đi theo làm cái gì!” Tiêu Huỳnh Huỳnh thoạt nhìn có vẻ quen thuộc với bảo an, nói ra những lời cũng không có vẻ cao tự đại, lại có một cỗ vị đạo thân cận: “Cho Vi Vi ngồi xe tôi, vấn đề an toàn không cần lo lắng, trong Cổn Thạch hội sở, sẽ không ai dám động tới một sợi tóc của Vi Vi!”
Đang khi nói chuyện, Tiêu Huỳnh Huỳnh ngẩng đầu, giống như một con mèo Ba Tư kiêu ngạo liếc mắt nhìn Lý Dật, phảng phất như đang nói với Lý Dật, ngươi mau nhanh rời đi đi.
Bảo an cũng biết thân phận của Tiêu Huỳnh Huỳnh, lại nghĩ tới Lưu Vi không biết lái xe, suy tư một chút nói: “Tiểu thư, vậy cô chơi xong phiền cô gọi điện thoại, tôi đến tiếp cô.”
Xe của Tiêu Huỳnh Huỳnh là một chiếc Ferrari thể thao hai chỗ, chỉ có thể ngồi hai người.
Nghe bảo an nói như thế, hai tay Lưu Vi chăm chú nắm cùng một chỗ, cẩn thận nhìn Lý Dật: “Đại ca ca, anh biết lái xe không?”
Hiển nhiên, Lưu Vi cũng không muốn ngồi chung xe thể thao của Tiêu Huỳnh Huỳnh, như vậy thứ nhất, Lý Dật sẽ không chỗ ngồi, về phần những nam nữ khác tận đáy lòng luôn khinh thường Lý Dật, làm sao chịu cho Lý Dật ngồi chung xe của họ?
Lý Dật gật đầu.
“Nga da!” Lưu Vi nhảy dựng lên làm ra một thủ thế thắng lợi: “Huỳnh Huỳnh, cô lái xe đi trước đi, tôi để đại ca ca lái xe chở tôi.”
Thấy dáng dấp hưng phấn của Lưu Vi, Tiêu Huỳnh Huỳnh âm thầm thở dài, dẫn đầu khởi động máy xe.
Mà Lưu Vi lại lôi kéo tay Lý Dật chui vào một chiếc Audi A8, trong xe tràn ngập hương nước hoa nhàn nhạt, trên đỉnh chóp bày một ít tiểu vật phẩm nho nhỏ của nữ tính.
Ở giữa thế kỷ 21, những loại xe thời kỳ đầu thế kỷ đều đã trở thành đồ cổ, đã sớm bị đào thải, cũng may kiếp trước Lý Dật không có việc gì thích chạy những loại xe đồ cổ này, đối với loại xe đầu thế kỷ 21 hắn cũng không xa lạ, lái xe thật dễ dàng.
Đoàn người khởi động những chiếc xe thể thao hoa lệ, hạo hạo đãng đãng chạy ra khỏi khu biệt thự Tử Viên.
Ra khỏi khu biệt thự Tử Viên, Tiêu Huỳnh Huỳnh dẫn đầu tăng thêm tốc độ xe, những người khác cũng đều theo Tiêu Huỳnh Huỳnh tăng tốc, một chiếc lại một chiếc thể thao gào thét vượt qua chiếc Audi A8 của Lưu Vi.
“Thật là, Huỳnh Huỳnh lại không đợi mình!” Lưu Vi bậm môi, đối với hành vi của Tiêu Huỳnh Huỳnh có chút bất mãn.
Nhìn dáng dấp có chút tức giận của Lưu Vi, Lý Dật nhịn không được cười cười: “Có muốn đuổi theo bọn họ hay không?”
Lưu Vi vô ý thức gật đầu, sau đó lại có vẻ lo lắng nói: “Bỏ đi, đại ca ca, bọn họ lái xe rất hoang dã.”
“Không có việc gì, ngồi cho vững!” Lý Dật mỉm cười, biểu tình thoáng có chút hưng phấn, đợi Lưu Vi ngồi vững xong, rồi đột nhiên nhanh hơn tốc độ, Audi A8 trong tiếng kinh hô của Lưu Vi, phảng phất như một cơn gió xoáy màu đen thổi qua, chỉ chốc lát thời gian liền siêu việt những chiếc xe ở phía trước.
Ở phía trước, Tiêu Huỳnh Huỳnh tuy rằng không cách nào xuyên thấu qua kính xe nhìn thấy hình dạng chuyện trò vui vẻ giữa Lý Dật và Lưu Vi ở phía sau, nhưng ngực giống như tấm gương sáng, để không cho bản thân nháo tâm, nàng cố ý nhanh hơn tốc độ xe, muốn bỏ rơi hai người ở phía sau.
Thế nhưng nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến, gần sau một lúc, Audi A8 của Lưu Vi liền gào thét đuổi theo!
Không đợi nàng gia tốc lần thứ hai, Audi A8 giống như một trận gió siêu việt vượt qua xe của nàng, sau đó ở ngay cua rẽ phía trước, làm ra một vòng xoáy hoa lệ phiêu dật, biến mất trong đường nhìn của nàng.
Nhìn Audi A8 trong nháy mắt biến mất lưu lại cái bóng hoa lệ, Tiêu Huỳnh Huỳnh rõ ràng giống như giữa ban ngày gặp quỷ, mở to miệng há hốc, trợn tròn con mắt, vẻ mặt tràn ngập biểu tình không dám tin tưởng: “Gặp quỷ! Tên kia không ngờ biết hoàn mỹ phiêu dật?”