Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có người nói bẻ gãy cánh của thiên sứ cũng có người nói ông trời bẻ gãy cánh của ngươi để ngươi chết.
Nghe mẹ kể, lúc Lý Mục Dương ra đời thì đã bị sét đánh, thiếu chút nữa đã đi gặp ông bà rồi.
Điều này làm cho Lý Mục Dương cảm thấy nghi hoặc, tổ tiên hắn đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà mới vừa ra đời đã bị thiên phạt rồi?
Lúc 3 tuổi Lý Mục Dương mới có thể mở to mắt để nhìn thấy, lúc 7 tuổi mới có thể chập chững biết đi, 10 tuổi mới mở miệng tập nói, thẳng đến 14 tuổi còn trói gà không chặt, cũng không có biện pháp để tập kiếm luyện khí như những người bạn cũng trang lứa.
Có người nói ông trời đóng một cửa sổ của ngươi thì đồng thời cũng lưu lại cho ngươi một cánh cửa sổ khác.
Nếu võ đã không được thì liền qua văn, nói không chừng sau này có thể giống như mấy vị lão đại thời xưa hạ bút thành thơ, lưu lại mấy bài thơ danh tác cho hậu thế. Nhưng mà mỗi lần Lý Mục Dương cầm lấy sách vở thì đầu của hắn liền trở nên hỗ loạn, rất nhiền liền tiến vào giấc mộng đẹp.
Bạn cùng bàn nhắc nhở nhưng vẫn không dậy.
Giáo viên tới mắng nhưng cũng vô dụng.
Một giáo viên mới tới thấy Lý Mục Dương ngủ nên đã tức giận mà bẽ gãy cả một cái miếng lau bảng, đây chính là miếng lau bảng được làm bằng kim loại a.
Nhưng mà Lý Mục Dương vẫn u như kỹ.
Thích ngủ như mạng !
Chỉ cần để cho hắn ngủ , chuyện gì cũng có thể thương lượng .
Nếu như không có ngủ tốt , tính tình của hắn liền đặc biệt nóng nảy .
Giống như ngày hôm nay, sở dĩ hắn cùng Trương Thần phát sinh xung đột chính là bởi vì hắn đang nằm mơ mà bị người khác đánh thức, ngủ còn chưa đủ a.
Ít nhất là trong lòng Lý Mục Dương nghĩ như vậy.
“Xoạt”
Đầu Lý Mục Dương chui ra từ dưới bồn tắm, sau đó mồm to thở hồng hộc.
Thời gian nín thở của hắn rất dài, nhưng mà vẫn có cảm giác làm cho trái tim kích thích.
- Không phải mình là một kẻ phế vậy hay sao?
Trong lòng Lý Mục Dương thầm nghĩ:
- Một quyền ban nãy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nghiêm túc ngắm lấy cánh tay của mình, da thịt nhẵn nhụi nhưng mà bị nước ấm ngâm thành màu hồng hồng.
“Két”
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, một Loli đáng yêu đi vào, vẻ mặt vội vàng hỏi:
- Anh, có tên hỗn đản nào khi dễ anh nữa hay sao?
Lý Mục Dương nhỏ hơn Lý Mục Dương 3 tuổi, hai người cùng học ở trường Phục Hưng, Lý Mục Dương học lớp 12 còn Lý Tư Niệm thì học lớp 11.
Đương nhiên khác với người anh phế vật là Lý Mục Dương này, từ nhỏ Lý Tư Niệm đã thông minh lanh lợi, hằng năm đều có thành tích đứng đầu toàn khối.
Nàng học muộn hơn Lý Mục Dương 3 năm nhưng lại học kém Lý Mục Dương có một lớp bởi vì khi còn học tiểu học và trung học cơ sở thì nàng đã liên tục vượt lớp 2 lần.
Lúc trung học phổ thông này cũng đề nghị học vượt lớp nhưng mà bị cha mẹ cự tuyệt. Bọn họ cho rằng 3 năm trung học này là 3 năm rất quan trọng, trong 3 năm này phải chuẩn bị đầy đủ, sau đó thi vào một trường ĐH tốt nhất quốc nội.
Lý Tư Niệm là một tiểu mỹ nữ trong trường, là một hot girl. Nàng có thể biết Lý Mục Dương bị khi dễ cũng không phải là chuyện lạ gì.
Hai tay Lý Mục Dương ôm lấy bộ ngực của mình, cười khổ:
- Lý Tư Niệm, anh đã nói với em bao nhiều lần rồi, lúc đi vào thì phải gõ cửa.
Cho tới bây giờ Lý Tư Niệm vẫn không có thói quen gõ cửa, mỗi lần vào phòng của mình đều là đấu đá lung tung . Vì thế Lý Mục Dương cũng không biết hy sinh biết bao nhiêu tạp chí “ Play Boy” rồi.
Mỗi lần Lý Tư Niệm thấy Lý Mục Dương đang nhìn những tờ tạp chí này thì nàng liền hiên ngang lẫm liệt cướp đi bảo là muốn nộp lên cha mẹ .
Kỳ quái là cha mẹ của Lý Mục Dương cũng từng nói vấn đề này với hắn.
- Vâng.
Khuôn mặt Lý Tư Niệm khẽ ửng đỏ, liếc mắt nhìn Lý Mục Dương một cái rồi đi ra ngoài.
Lúc rời đi, vẫn không quên mà đóng cửa phòng tắm lại.
“Cốc Cốc Cốc”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Anh, em có thể vào không?
Lý Tư Niệm ở trước cửa hô lên.
Vẻ mặt Lý Mục Dương bất đắc dĩ, nói:
- Vào đi.
Lý Tư Niệm lại đẩy cửa đi vào , sốt ruột hỏi:
- Anh, tên hỗn đản nào khi dễ anh.
- Là anh khi dễ người khác.
Lý Mục Dương nói, lần này cũng không phải khoác lác với muội muội của mình, quả thật hắn đã đánh bay Trương Thần, có rất nhiều người có thể làm chứng cho mình.
- Anh, anh khi dễ tên bại hoại nào?
Sắc mặt Lý Tư Niệm hơi hòa hoãn một chút, hỏi.
Vẻ mặt Lý Mục Dương cảm động, nghĩ thầm quả nhiên là em của mình a.
Hắn cười ha ha nhìn Lý Tư Niệm, nói:
- Trương Thần muốn khi dễ anh, bất quá đã bị anh khi dễ lại…Bất quá mọi chuyện đã trôi qua rồi.
“ Hừ”
Lý Tư Niệm hừ lạnh:
- Lại là tên hỗn đản Trương Thần đó, em nhất định sẽ không tha cho hắn.
Lý Mục Dương vội vàng khuyên bảo:
- Tư Niệm, mọi chuyện đã qua, lần này anh của em cũng không bị hại, em cũng đừng có tìm hắn gây sự, em là một nữ hài tử đó.
Lý Mục Dương lo lắng an toàn của Lý Tư Niệm, dù sao Lý Tư Niệm chỉ là một nữ hài tử nhu nhược, nếu Trương Thần phát tiết cơn giận của mình lên trên người của Lý Tư Niệm, đây là điều mà Lý Mục Dương không muốn nhìn thấy nhất.
Hắn tình nguyện để bản thân bị ủy khuất một chút.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn kể cho người nhà nghe chuyện hắn bị người trong trường học khi dễ.
- Không được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tư Niệm kiên nghị, nói:
- Ai cũng không được khi dễ anh của em cả.
- Tư Niệm.
- Anh, em mua cho anh khoai lang nướng nè.
Lý Tư Niệm lấy ra một cái bọc nhỏ trong cặp sách của mình.
- Nhân lúc còn nóng thì ăn đi.
Lý Mục Dương cảm động, bẻ một nửa cho Lý Tư Niệm, nói:
- Chúng ta mỗi người một nửa.
- Anh ăn đi, em ăn kiêng.
Lý Tư Niệm lắc đầu:
- Ăn khoai lang sẽ đánh rắm a.
"---------- "
…….
Sân bóng rổ, hiện tại đang tiến hành một trận đấu giữa các thành viên trong đội bóng rổ của trường.
Là đội trưởng của CLB bóng rổ của trường, chơi bóng là một môn bắt buộc trong thời khóa biểu hằng ngày của Trương Thần.
Hơn nữa, hắn lại thích khi bản thân mình ra mồ hôi thì lại nghe được những tiếng reo hò cố lên của các em gái nhỏ.
- Trương Thần cố lên.
- Trương Thần, anh là người giỏi nhất.
- Trương Thần, em iêu anh.
…
Trương Thần nhịn không được mà nhìn sang chỗ khán đài, trên đấy có một đám cô em xinh xinh đang hô cố lên. Nhưng mà trong những người ấy, có một khuôn mặt mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
- Nhiều học muội xinh đẹp a.
- Nhiều gọng nói dễ nghe a.
- Bộ dạng sôi nổi thật đáng yêu, giống như một tiểu thiên sứ.
Bởi vì thường xuyên nhìn chỗ khán đài nên nhiều lần đồng đội chuyền bóng đến đều bị Trương Thần làm mất bóng.
Trận đấu tạm dừng, một đám đội viên xúm lại nháy mắt ra hiệu với hắn.
- Đội trưởng , lại có hàng mới a.
- Ngon ngọt như rau xanh, o cho 90 điểm.
- Tao cho 98 điểm, mày có muốn để cho tao không?
- Chán ăn bữa tiệc lớn , ngẫu nhiên cũng muốn đổi một bữa ăn nhẹ một chút có đúng không?
Trương Thần cùng đồng đội nói vài câu rồi đi đến khán đài.
Trên khán đài đám MM xinh đẹp liền hét ầm lên, có người đưa đồ uống, có người đưa khăn mặt, còn có người chuẩn bị thổ lộ tình cảm của mình,
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người.
Trương Thần là người được chú ý nhiều nhất, ý cười đầy mặt nói cảm ơn.
Hắn nhìn thấy tiểu cô nương sôi nổi nhất, hét lớn tiếng nhất đứng ở phía sau đám người, ánh ánh mắt nũng nịu mà nhìn hắn , lại ngượng ngùng.
Người mới mà, có thể hiêu được.
Trương Thần tách đám người ra, đi đến chỗ cô gái ấy,.
- Em tên là gì?
Giọng nói của Trương Thần rất thành thật, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
- Em gọi là Tư Niệm.
Cô gái Thần liếc mắt một cái , như là một con thỏ hoảng sợ mà cúi đầu xuống.
- Tư Niệm, cái tên này rất hay.
Trương Thần nở ra nụ cười rất mê người.
Thật là một cô gái tốt, vừa rồi khi nàng ngẩng đầu rồi cúi đầu làm cho trái tim của hắn đập nhanh lên.
Nàng làm cho Trương Thần nhớ lại một bài thơ: Ôn nhu khi cúi đầu, giống như một đóa thủy liên hoa thẹn thùng khi gặp phải một cơn gió.
- Cảm ơn.
Gương mặt cô gái khẽ ửng hồng.
- Em đang ôm cái gì thế?
- Là một bình nước canh do em nấu.
- Có thật không? Hiện tại rất ít nữ hài tử biết nấu anh, người nam nhân uống canh của em sẽ làm cho người khác đố kị a.
- Đây là canh em nấu cho anh.
Nữ hài tử ngẩng đầu lên , con ngươi kiên định như vì sao nhìn vào Trương Thần.
- Có thật không?
Trương Thần hé miệng nở nụ cười:
- Thì ra anh chính là người may mắn kia sao?
- Tay nghề của em không tốt cho lắm.
- Đã là một chuyện hiếm thấy rồi.
- Có thể sẽ không dễ uống.
- Quý ở tâm ý .
- Anh thật sự sẽ uống hết sao?
Trương Thần cười vui vẻ , nói:
- Đương nhiên, tại sao có thể lãng phí tấm lòng thành của giai nhân được.
Cô gái đưa bình canh tới, ôn nhu mà dặn dò:
- Cẩn thận kẻo nóng đấy.
- Sẽ không đâu.
Trương Thần cảm giác được trái tim của mình đều phải hoa tan rồi, hắn mở bắt canh ra:
- Đây là món quà quý nhất mà anh đã từng nhận được.
Hắn ngẩng đầu lên, bắt đầu uống.
Uống uống , lông mày của hắn nhíu lại .
Nhớ tới cô gái kia nói:
- Tay nghề của em không tốt lắm.
Hắn lại tiếp tục uống.
Uống uống, dạ dày của hắn co quắp.
Nhớ tới cô gái nói:
- Có thể sẽ không dễ uống.
Hắn lại liều mạng kiên trì.
Uống uống , trái tim của hắn cũng đau .
Nhớ lại bản thân đã noi:
- Tại sao có thể lãng phí tấm lòng thành của giai nhân?
Hắn còn muốn kiên trì tới cùng.
“Ọe”
Hắn đột nhiên xoay người rồi ói như điên xuống đất.