Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Cô sai rồi.
Giọng nói kiên định kia lại vang lên.
Triệu Minh Châu đột nhiên xoay người , tức giận quát:
- Là ai nói tôi sai…
Thấy người nói chuyện, thái độ của Triêu Minh Châu trở nên hòa ái hơn nhiều, cười nói:
- Thôi Tiểu Tâm, trò vừa nói gì đó? Chỗ này không lên quan đến trò, mau ngồi xuống.
Thôi Tiểu Tâm là học sinh tốt, là người No.1 trong lớp cũng là No.1 của khối, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì nàng nhất định sẽ thi đậu vào ĐH Tây Phong.
Triệu Minh Châu thích nàng , thích cô gái trẻ tuổi cố gắng học tập lại có thiên phú này.
Quan trọng nhất là Thôi Tiểu Tâm rất xinh đẹp làm cho Triêu Minh Châu nhớ tới mình lúc còn trẻ .
- Cô Triệu, em nói cô đã sai rồi.
Thôi Tiểu Tâm đứng thẳng tắp, nói.
Triệu Minh Châu sắc mặt trở nên khó chịu , lãnh khốc nghiêm túc nói:
- Thôi Tiểu Tâm , ngồi xuống.
- Cô Triệu, cô phải xin lỗi Lý Mục Dương.
Thôi Tiểu Tâm cũng không có ý lui bước, nói:
- Xung đột này không có liên quan gì đến Lý Mục Dương, cậu ấy là người bị hại.
Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm nghi ngờ nhìn Thôi Tiểu Tâm, nhìn Lý Mục Dương, bộ dạng tỏ ra vô cùng đau đớn:
- Thôi Tiểu Tâm, tại sao trò lại có thể giúp người như Lý Mục Dương được?
- Cô Triệu, em cũng không giúp ai cả, em chỉ nói những gì mà mình nên nói, nhưng mà gì mà tận mắt thấy mà thôi.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm trở nên lạnh lung cũng không bị khí thế của Triêu Minh Châu áp đảo.
Thôi Tiểu Tâm nhìn quét toàn trường , toàn bộ những người đối diện với ánh mắt của nàng xấu hổ mà cúi thấp đầu
- Bọn họ không dám nói, phải có người đứng ra nói, nói cách sai, là đúng sai hắc bạch thì vĩnh viễn tìm không thấy đáp án. Chuyện này là do Trương Thần tới vỗ vào bàn của Lý Mục Dương, quấy rầy sự nghỉ ngơi của các bạn học trong lớp, Lý Mục Dương cũng không làm gì Trương Thần, còn vì sao Trương Thần khóc thì cô hãy tự mình hỏi Trương Thần đi.
Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thôi Tiểu Tâm, nói:
- Thôi Tiểu Tâm, em và Lý Mục Dương có quan hệ gì?
- Chúng em chỉ có quan hệ là bạn học với nhau.
- Thôi Tiểu Tâm, em phải chú ý ảnh hưởng a.
Ánh mắt Triêu Minh Châu ngoạn vị nói:
- Sau chuyện ở Lạc Nhật hồ thì có người nói với tôi rằng quan hệ giữa trò và Lý Mục Dương đã càng trở nên chặt chẽ. Cẩn thận, Lý Mục Dương đã cam chịu, dựa theo thái độ học tập của trò ấy bây giờ thì không thể thi đậu vào trường ĐH gì cả, em và trò ấy bất đồng, em sẽ thi vào ĐH Tây Phong là trường ĐH tốt nhất quốc nội. Càng là thời khắc quan trọng thì càng không thể lơi lỏng, các trò khác cũng phải như vậy.
Triệu Minh Châu khoát tay áo , nói:
- Chú ý, em ngồi xuống đi, Trương Thần trở lại vị trí của mình, Lý Mục Dương trò bị phạt đứng trước cửa.
- Cô Triệu…
Thôi Tiểu Tâm còn muốn giải thích.
- Thôi Tiểu Tâm bạn học.
Lý Mục Dương lên tiếng ngăn cản . Hắn nhếch môi cười cười , dường như cũng không chú ý lắm:
- Không sao, tôi ở bên ngoài cũng có thể ngủ, tôi sẽ không quấy rầy thời gian quý giá của các bạn, chúc các bạn có thể thi được thành tích tốt.
Nói xong, Lý Mục Dương liền đi ra ngoài phòng học.
Lý Mục Dương là một người như vậy , hắn không hy vọng cha mẹ thương tâm không hy vọng Tư Niệm mạo hiểm, cho nên tới bây giờ đều không nói với bọn họ rằng mình bị người khác khi dễ
Hắn không muốn làm cho Thôi Tiểu Tâm bởi vì chuyện của mình mà cùng Triệu Minh Châu phát sinh xung đột , cho nên hắn cũng có thể giả vờ đối không để ý tất cả những chuyện này.
Mình là một cục bùn, tại sao có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của những người khác?
Thấy Lý Mục Dương nở nụ cười rực rỡ của mình, nhìn thấy các bạn học trong phòng nhìn bóng dáng Lý Mục Dương rời đi, trong long Thôi Tiểu Tâm cảm thấy rất khó chịu.
Dường như chuyện này cũng không có quan hệ gì với mình nhưng tại sao mình lại cảm thấy bị ủy khuấ đây?
Cắn cắn môi , Thôi Tiểu Tâm đẩy ghế ra rồi chạy ra khỏi phòng học.
- Thôi Tiểu Tâm, trò làm gì đó?
Triêu Minh Châu hô.
- Em đi giúp Lý Mục Dương học bổ sung bài.
Tiếng nói của Thôi Tiểu Tâm truyền lại.
…….
Trong quán cà phê , Thôi Tiểu Tâm gọi một ly Latte, mà Lý Mục Dương cũng không có xem menu, nói với phục vụ:
- Cho tôi một ly Latte.
Sau đó , hai tay của hắn khoanh cùng một chỗ để lên bàn , ánh mắt sáng ngời mà nhìn Thôi Tiểu Tâm ngồi ở đối diện.
Cho tới bây giờ , Lý Mục Dương đều không có biện pháp tin tưởng sự thật trước mắt .
Một người được cho là “ Heo” của trường Phục Hưng lại ngồi uống CF cùng với nữ thần của trường, đây là chuyện mà trước kia cho dù là mộng xuân thì Lý Mục Dương cũng không dám nghĩ tới.
Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm , lên tiếng hỏi:
- Cậu sẽ giúp tôi học sao?
Thôi Tiểu Tâm nhíu mày , nhìn Lý Mục Dương nói:
- Nếu cậu không tự trọng thì làm sao có thể hy vọng người khác thích cậu, chuyện xa vời như vậy? Nếu cậu không biết tự trọng thì làm sao có người tôn trọng cậu? Tôi biết cậu không ngốc, ngay từ lần chúng ta nói chuyện thì tôi đã biết cậu là một người thông minh. Cậu chỉ cần cố gắng một chút, khi đi học không nên ngủ, thành tích của cậu sẽ không kém như vậy, các giáo viên sẽ không có thành kiến lớn như vậy với cậu, các bạn học khác cũng không cảm thấy cậu kéo chân mọi người lại…
Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm , hỏi:
- Cậu có trách tôi kéo chân của mọi người lại không?
- Trách.
Thôi Tiểu Tâm không chút do dự nói:
- Có vài lần chúng ta đều có thể đứng đầu khối nhưng mà đều do cậu kéo mọi người lại, nói cách khác, cô Triệu sẽ không tức giận như vậy.
"---------- "
- Cậu không biết là , làm một nam sinh, không gãy tây không mất chân nhưng tại sao tuổi trẻ như vậy mà cả ngày cứ mơ mơ màng màng, không bao giờ chịu trách nhiệm về việc gì cả sao?
Tuy rằng Thôi Tiểu Tâm đang trách Lý Mục Dương, lên án hắn không có chí tiến bộ nhưng giờ phút này Lý Mục Dương lại cảm thấy rất vui vẻ, từ ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm hắn có thể thấy được sự quan tâm , thấy được lo lắng , thấy được sự kỳ vọng.
Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy ở cha mẹ, ở em gái của mình.
Giờ phút này, hắn cũng đã nhìn thấy ánh mắt như vậy ở một cô gái không hề có quan hệ gì với hắn.
- Tôi bị sét đánh.
Lý Mục Dương nói.
Hắn quyết định nói thẳng với Thôi Tiểu Tâm, mặc dù nói ra sẽ làm cho người nào đó cảm thấy xấu hổ, thậm chí sẽ làm cho đối phương buồn cười.
Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm tỏ ra kinh ngạc, khuôn mặt tuyết trắng biến thành đỏ rồi tím, trong mắt của nàng tràn đầy vẻ thất vọng, tức giận nói:
- Lý Mục Dương, cậu thật sự là không có thuốc chữa nữa rồi.
Nói xong , liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nàng đã tức giận hơn nữa là thất vọng, lúc đi ra ngoài này thì có chút đo dự nhưng giờ phút này thì nàng lại cảm thấy hối hận.
Hắn bị oan uổng, bị đuổi ra khỏi lớp thì có quan hệ gì với mình? Tại sao mình lại mất mặt mà tiến vào chuyện này.
- Thôi Tiểu Tâm, Thôi Tiểu Tâm, mày phải cẩn thận hơn một chút mới được.
Lý Mục Dương kinh hoàng thất thố , hắn không biết mình nói sai hoặc làm sai cái gì.
Hắn chỉ muốn nói cho Thôi Tiểu Tâm rằng mình không phải là không muốn cầu tiến mà là mình không cầu tiens được, chính mình cũng không muốn mơ mơ màng màng, ngược lại hắn lại càng rất muốn học tập hơn bất kỳ người nào.
Chỉ là hắn bị sét đánh.
Trừ em gái của mình là Lý Tư Niệm ra thì Lý Mục Dương hoàn toàn không có kinh nghiệm nói chuyện với những cô gái cùng trang lứa huống chi lại là nữ thần mà mình vẫn thầm ái mộ.
Lý Mục Dương cũng đứng dậy theo , hắn vụng về giải thích , nói:
- Bạn học Thôi Tiểu Tâm, bạn không nên hiểu lầm, tôi cũng không nói là bạn bị sét…
"--------- "
- Không phải, ý của tôi cũng không phải nói là bị sét…
"-------- "
Lý Mục Dương càng giải thích thì càng làm Thôi Tiểu Tâm tức giận .
Thôi Tiểu Tâm càng tức giận thì Lý Mục Dương càng sốt ruột .
Thôi Tiểu Tâm chạy tới cửa , bàn tay của nàng đã cầm lấy cửa thủy tinh.
Chỉ cần nàng đẩy cửa đi ra thì Lý Mục Dương và nàng sẽ không còn mối quan hệ quen biết gì cả.
Đúng như nàng đã nói trước kia.
Lý Mục Dương luyến tiếc bởi vì đây là người thứ nhất cũng là một cô gái duy nhất không phải là em gái của mình quan tâm đến hắn.
Sự quan tâm của nàng không giống với Lý Tư Niệm.
Em gái là thân tình mà Thôi Tiểu Tâm chính là bạn bè.
Lý Mục Dương rất khát vọng có được tình bạn này, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ có bạn cả.
- Thôi Tiểu Tâm.
Lý Mục Dương hô.
Thôi Tiểu Tâm cước bộ do dự , vẫn xoay người nhìn lại .
Lý Mục Dương yết hầu mấp máy , thở hồng hộc . Cho dù chỉ là nói mấy câu nhưng bởi vì cảm xúc quá kịch liệt cũng làm cho hắn cảm thấy mệt không chịu nổi.
Nhìn ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ngại ngùng , lắp bắp nói:
- Vừa rồi tôi đã quên nói, kiểu tóc đuôi ngựa của bạn thật đẹp.