Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào đêm hôm sau của yến hội , đã xảy ra hai chuyện không lớn không nhỏ .
Chuyện thứ nhất hoặc là không đáng giá nhắc tới, đó là một vị khách nhân theo chủ nhân Đông Diệu quốc tới bị trượt chân rơi vào một giếng cạn, vị trí này lại ở một nơi vắng vẻ của hoàng cung , lại ít người đi qua , đợi đến khi thi thể bị vớt lên , người này đã chết hẳn rồi. Đối với chủ nhân Đông Diệu quốc thái tử Đoan Mộc Thiên Khung mà nói, mạng của những văn nhân này không đáng giá nhắc tới, cho nên chuyện này cũng không có nói cho mọi người , chỉ sai người len lén tìm chỗ chôn.
Chỉ cần có người tinh tế quan sát , liền sẽ phát hiện người này tử trạng có chút quái dị , đầu lưỡi của hắn bị người cắt đứt, hai cổ tay cũng bị bẻ gãy, hai cánh tay mềm buông thõng xuống đất, có chút dị dạng. Mà người này chính là người đã có những lời lẽ nhục mạ Viêm Đạm vương phi ở trên yến hội .
Chuyện thứ hai: bức họa cổ giả kia bị người đánh cắp đi. Chuyện này phát sinh sau, Văn Nhân Lưu cũng không có phong tỏa tin tức , giống như có tâm để cho mọi người biết. Tuy nói bức họa cổ thật đã bị người đánh cắp, thế nhưng bức họa giả vẫn còn ở , hơn nữa còn đặt ở trong một phòng riêng , lại có thị vệ đặc biệt trông chừng, dù sao bức họa giả có thể sẽ lưu lại một ít dấu vết của kẻ trộm .
Nhưng là mọi người không nghĩ tới chính là, ở muộn thêm một ngày , ngay cả bức họa giả cũng không cánh mà bay rồi !
Chuyện này bị phát hiện vào lúc rất khuya, Văn Nhân Lưu mới vừa ngủ không bao lâu, nghe tin tức lập tức từ trên giường ngồi dậy, chân mày hơi nhíu lại . Người tới bẩm báo là Hắc Phong ám vệ ở bên ngoài Thiên điện của Văn Nhân Lưu .
"... Chủ tử từng dặn dò thuộc hạ, trừ phi có người phá cửa vào trộm họa , nếu không thuộc hạ cũng không phải dễ dàng rời đi . Tối hôm qua, trong lúc thuộc hạ thất thần , một bóng đen đã nhảy tới trên nóc nhà, cho nên thuộc hạ cũng không thấy rõ người nọ là từ hướng nào bay tới."
Bởi vì Văn Nhân Dịch an bài sứ thần các quốc gia ở hành cung không giống nhau , tương đối dễ dàng phân biệt, cho nên Hắc Phong ám vệ mới nói thế này .
Văn Nhân Lưu vừa bắt đầu khẽ nhíu chân mày, ngay sau đó cũng là một bộ dáng không nhanh không chậm , chỉ lẳng lặng nghe.
Hắc Phong ám vệ không có được đáp lại , lại tiếp tục cúi đầu nói : "Người nọ vừa bắt đầu chẳng qua là đứng ở nóc nhà, bởi vì thuộc hạ vị trí vị trí không tốt, không nhìn thấy động tác của người nọ , đợi đến lúc nhìn lại , người này đã phi thân rời đi, trên tay còn có thêm một bức họa! Thuộc hạ phát hiện không ổn , vội vàng đuổi theo, đáng tiếc người nọ khinh công rất cao, thuộc hạ theo không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bay về hướng đông nam ."
Hướng Đông Nam ở trong cung chính là của người Đông Diệu quốc.
Văn Nhân Lưu nghe được chân mày cau lại, khóe miệng giống như hiện lên cười nhẹ , ngay sau đó lại khôi phục như thường.
"Theo ý của ngươi là, bóng đen kia chỉ ở nóc nhà ngồi một lúc , lần nữa đứng dậy, người nọ liền lấy đi bức họa trong phòng ?" Văn Nhân Lưu quét về phía người đang quỳ trên đất , ánh mắt lưu chuyển.
Hắc Phong ám vệ cái trán toát ra một tầng mồ hôi , nhìn thẳng ánh mắt này , khẽ gật đầu, " Khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy."
Trong phòng yên lặng chốc lát, Văn Nhân Lưu chợt cười khẽ một tiếng, tiếng cười ý vị không rõ, "Được rồi, Bổn cung biết, ngươi đi xuống đi, nếu họa đã mất trộm, chỗ kia cũng không cần tiếp tục canh chừng."
Hắc Phong ám vệ được lời này, hưu một tiếng liền biến mất ở trong phòng.
Văn Nhân Lưu xuống giường , hướng phía cửa vỗ tay một cái, " Người đâu , phục vụ Bổn cung thay quần áo."
Vừa nói như vậy xong, hai tỳ nữ lập tức cúi đầu vào hầu hạ Văn Nhân Lưu mặc, mà người nọ là giơ hai cánh tay , hai tròng mắt nhẹ nhàng nhắm lại , an tĩnh dung nhan tuấn mỹ bức người, làm cho người ta không nỡ tiết độc .
Một lúc sau , hai hàng mi đen dày rung lên, ánh mắt chậm rãi mở ra, "Được rồi, đều lui ra đi. Các ngươi đi gọi người canh giữ Thiên Điện tới."
"Dạ." Hai tỳ nữ xinh đẹp nhìn hắn đầy lưu luyến rồi lẳng lặng lui ra , lại không đổi được nam tử cao quý này liếc nhìn một cái.
Hai thị vệ bị gọi tới quỳ trên mặt đất chờ đợi , trong mắt đều là không tin. Bức họa kia cư nhiên mất? Làm sao có thể? ! Bọn họ vẫn canh giữ ở cửa điện, căn bản không có người đến gần nơi đó!
Nhưng là bọn hắn cũng biết, thái tử điện hạ chưa bao giờ nói giỡn, nếu Điện hạ đều nói mất, vậy thì nhất định là mất!
Bọn họ trong lúc kinh nghi cũng hết sức e ngại. Mặc dù lần này bị mất là bức họa giả , nhưng là thái tử điện hạ nếu coi trọng như vậy , chứng tỏ bức họa giả này nhất định cũng rất quan trọng . Ai ngờ bọn họ trông chừng bất lực, họa thế mà mất.
"20 đại bản , sau đó đi nhận phạt." Văn Nhân Lưu lạnh lùng ném ra một câu, sau đó đứng dậy ra cửa, hướng về Thiên Điện bước đi. Hai thị vệ vội vàng theo ở phía sau.
Sau lưng hai thị vệ nhất thời thở ra, hoàn hảo, chẳng qua là 20 đại bản , không cần mạng. Đừng xem thái tử điện hạ chuyện gì cũng thoải mái , nhưng chỉ cần thật sự phạm vào sai lầm lớn, thái tử điện hạ là tuyệt sẽ không nuông chiều.
Trong cung có rất nhiều Thiên Điện lớn nhỏ , mà Thiên Điện đặt bức họa lại ở một nơi vắng vẻ . Bức họa để lại một nơi không gây chú ý như vậy , ngoài cửa lại có khóa, cửa sổ lại bị chắn gỗ từ bên trong , ai có thể ngờ tới như vậy cũng có thể bị trộm.
Văn Nhân Lưu sờ dọc theo cửa sổ , đều không ngoại lệ sờ tới một lớp bụi mỏng , mà cửa chính bị khóa cũng không có dấu vết bị chạm qua . Quả nhiên là...
Tầm mắt dần dần dời đi, Văn Nhân Lưu ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên một cái . Sau đó, hắn chợt mở miệng, thanh âm thường thường nghe không ra cảm xúc, "Mở khóa."
Trong phòng có một mùi khó chịu bởi vì không khí không lưu thông mà sinh ra , từ lúc bức họa thật bị mất trộm thì bức họa giả liền bị bỏ vào trong Thiên Điện này , ước chừng hơn mười ngày . Trừ Văn Nhân Lưu mỗi ngày sẽ mở cửa tự mình kiểm tra , căn bản không người nào đi vào.
Bức họa giả đặt ở trong hộp dài trên bàn , hôm nay hộp dài bị mở ra, mà bên trong bức họa cũng đã không thấy bóng dáng.
Sau lưng hai thị vệ thấy thế trợn mắt há hốc mồm, bức họa thật sự không có !
Đây là gặp quỷ sao? ! Bọn họ rõ ràng không nhìn thấy bất luận kẻ nào đến gần nơi này a!
Văn Nhân Lưu mặt không có bất kì cảm xúc gì , từ từ ngẩng đầu nhìn nóc nhà đối diện cái hộp dài , liền cúi đầu nhìn xuống đất , không có để lại bất kỳ dấu chân, cũng không có để lại những thứ khác , như vậy chỉ có thể là nóc nhà rồi.
Bưng hộp dài trên bàn lên tùy tiện nhìn , đang chuẩn bị ném trở lại , ánh mắt Văn Nhân Lưu chợt co rụt lại, lại nhanh chóng cầm hộp dài lên nhìn lại lần nữa .
Bên trong hộp gỗ để thi từ họa tác luôn có một lớp tơ lụa màu vàng , hộp này cũng không ngoại lệ, mà Văn Nhân Lưu lại nhìn thấy một cái châm nhỏ nằm trong lớp tơ lụa vàng đó !
Trong đầu chợt thoáng qua cái gì, Văn Nhân Lưu lập tức lại đem nắp hộp lật qua cẩn thận tra xét, quả nhiên cũng phát hiện phía trên có một lỗ nhỏ.
Ánh mắt dừng lại ở cái hộp hồi lâu, lâu đến quanh thân giống như cũng tản mát ra một loại khí thế bức người thì Văn Nhân Lưu chợt cầm cái hộp ha ha nở nụ cười.
"Khá lắm tên trộm giảo hoạt !" Những lời này giống như vừa yêu vừa hận, trong đó mang theo một chút tức giận , trong tức giận lại còn xen lẫn một ít hứng thú .
Hai thị vệ không giải thích được liếc mắt nhìn nhau, thế nào cảm giác thái tử điện hạ giống như không hận tên trộm này , ngược lại có vẻ như đang tính toán muốn chiếm dụng về ?
Nhưng thật ra là bọn họ nghe lầm đi, đúng không? Tên trộm bức họa giả này có thể cũng là người đã trộm bức họa thật , mà bức họa cổ này lại là vật lưu truyền mấy trăm năm của hoàng thất , là tuyệt thế bảo bối a! Điện hạ làm sao có thể bỏ qua cho tên trộm này được , tuyệt đối không thể nào!
Chờ thái tử điện hạ tiếp tục nổi giận , hai người liền thất vọng, Văn Nhân Lưu cũng không có thêm chỉ thị,chẳng qua là bưng cái hộp không trở về tẩm cung, để lại hai người hai mặt nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn đi nhận 20 đại bản.
Trở về tẩm cung Văn Nhân Lưu rất nhanh sai người lấy tới một bức họa cuốn tròn , cùng với một cây châm có sỏ chỉ thường dùng để thêu thùa, đợi đến lúc đồ cũng chuẩn bị xong, mọi người rời đi, chỉ để lại một mình Văn Nhân Lưu , lúc này đang nhìn cây châm ngẩn người.
Bức họa bình thường được cuốn tròn rồi thả vào trong hộp gỗ , mà cây châm thật dài cũng bị hắn cầm trên đầu ngón tay , tiếp, hắn từng bước một lui về sau, cho đến khi cây châm cùng đầu ngón tay cách hộp gỗ đựng bức họa một khoảng cách thích hợp.
Văn Nhân Lưu cầm cây châm nắm ở trong tay ném đi , vững vàng đâm vào bức họa trong hộp gỗ , sau đó lực đạo vừa thu lại, cây châm mang theo bức họa bị ghim trúng bay về trong tay mình . Đáng tiếc chính là, hắn khống chế lực đạo không có chuẩn , lại đầm thủng cả cái hộp , bay tới không chỉ là bức họa, còn có cái hộp.
"Ha ha ..." Văn Nhân Lưu cười nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên, giống như cảm thấy chuyện này thú vị . Liên tiếp thử nhiều lần, hắn mới rốt cục khống chế lực đạo vừa phải đem cây châm cắm vào bức họa mà không có đâm vào hộp gỗ. Lần này hắn đem bức họa cầm vào trong tay, từ từ lấy cây châm ra ngoài , giở bức họa ra xem chỉ thấy trên bức họa xuất hiện một lỗ nhỏ , có thể coi như là hoàn hảo không tổn hao gì rồi.
Như vậy giày vò, gần nửa đêm đã trôi qua , Văn Nhân Lưu trước khi ngủ còn nhìn cái hộp gỗ đặ ở trên bàn , trong mắt ánh sáng thoáng qua , vừa rơi xuống gối liền ngủ thiếp đi.
Ngày kế, sứ thần các quốc gia lần lượt cáo từ rời đi. Chuyện bức họa giả bị mất , mọi người trong lòng thật ra thì ai cũng biết , dù sao những người này đều là có tai mắt , Văn Nhân Lưu cũng không có cố ý phong tỏa tin tức. Chẳng qua , người Lam Đằng cũng không có nói, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng, cẩn thận thịt dê chưa ăn, lại chọc thêm phiền toái.
Mặc dù thời gian các sứ thần rời đi không thống nhất , nhưng theo lễ tiết , đều có đại thần đưa tiễn, mà đám người của nước Hỏa Vũ hẳn là từ thái tử Văn Nhân Lưu tự mình đưa tiễn .
Bởi vì lúc tới hai tay căn bản không có vật gì, cho nên trước khi rời đi, bức tranh cuộn tròn trên tay Thủy Y họa phá lệ chói mắt . Nữ nhân này đứng cạnh Viêm Đạm Vương , hai người dung mạo đều là xinh đẹp thượng thừa , ánh mắt nhìn về bên này vốn đã rất nhiều, hơn nữa trên tay nàng còn cầm một bức họa, mà Văn Nhân Lưu sai người coi chừng bức họa giả mới vừa bị mất , ánh mắt mọi người nhìn lại liền càng nhiều hiếu kỳ.
"Thế nào , thái tử điện hạ có hứng thú với bức họa trên tay ta ?" Nhìn thấy dòng người quét về phía bức họa trên tay mình , Thủy Y Họa giương mi lên, hỏi.
Văn Nhân Lưu nghe xong tự nhiên cười một tiếng, lắc đầu một cái, "Bổn cung không có ý tứ gì khác, vương phi cũng đừng suy nghĩ nhiều."
Vốn còn muốn nói hai câu, nam nhân đang ôm Thủy Y Họa rõ ràng mất hứng, một tay lấy bức họa từ trong tay Thủy Y Họa ra , hướng về phía Văn Nhân Lưu lạnh lùng nói: "Nếu thái tử điện hạ cảm thấy hứng thú, Y Họa để cho hắn nhìn một chút , lại không phải là cái gì quan trọng ."
Nói xong, một tay cởi dải lụa buộc bức họa ra , thả bức họa xuống , là một bức hoa sen bình thường , nhưng người vẽ kỹ thuật tương đối khá, hoa sen này vẽ trông rất sống động, thật sự là một bức họa khó gặp .
Nho vương Cơ Văn Kỳ từ từ dạo bước tiến lên, hướng Văn Nhân Lưu lúng túng ôm quyền nói , "Để cho thái tử chê cười, bức họa hoa sen này là ta trong lúc rảnh rỗi làm, Tam đệ cùng Tam đệ muội sau khi nhìn thấy rất là thích, cho nên ta liền tặng cho bọn họ ."
"Hóa ra là họa tác của Nho vương ... Bổn cung còn tưởng rằng là của họa sĩ nào họa ra ." Văn Nhân Lưu cười khen, lễ độ mà không làm dáng.
"Thái tử khen trật rồi." Cơ Văn Kỳ cười nhạt nói.
"Đã như vậy, Bổn cung cũng không trì hoãn chư vị , hi vọng mấy vị thuận buồm xuôi gió ." Khách sáo mấy câu sau, Văn Nhân Lưu hướng ba người ôm quyền, coi như tiễn đưa .
Cơ Mộc Ly khinh thường liếc mắt nhìn, vội vàng liền ôm thắt lưng Thủy Y họa đi về phía xe ngựa ,lúc tới cửa xe đột nhiên bế xốc Thủy Y Họa ôm lên xe ngựa .
Tất cả mọi người sinh hứng thú với Thủy Y Họa hắn đều muốn bóp chết từ trong nôi!
Tất cả nam nhân dáng dấp dễ nhìn đều muốn tiếp nhận hắn khinh thường. Hừ, các ngươi có tuấn mỹ đi nữa , hơn được lão tử sao?
Mọi người trong lòng suy nghĩ : Ban ngày ban mặt , thật là một đôi cẩu nam cẩu nữ!
Đợi đến xe ngựa của Hỏa Vũ càng lúc càng xa, Văn Nhân Lưu nhìn theo , trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng , khóe miệng cũng cong lên .
Hắn có một dự cảm mãnh liệt: Sớm muộn có một ngày bọn họ còn có thể gặp mặt lại, mà thời gian này sẽ không quá lâu.
•
Lúc tới Lam Đằng là hai chiếc xe ngựa, trở về tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nho Vương Cơ Văn Kỳ một mình ngồi một chiếc, mà Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa ngồi chung một chiếc. Lần này Cơ Mộc Ly vui sướng không thôi . Lúc đi một người cô đơn , hiện tại lại có thể ôm người trong lòng , làm sao không hưng phấn.
Vì vậy, bên trong xe ngựa xuất hiện hình ảnh để mọi người không khỏi đỏ mặt .
"Cơ Mộc Ly , móng vuốt của huynh để vào đâu đấy ?!"
" Y Họa , ta thật lâu không thấy nàng , nhớ nàng muốn chết..." Một cái tay ở bên hông nàng sờ soạng đi lên , cuối cùng từ từ dò vào cổ áo, dưới ánh mắt liếc về, tay cũng đi theo mò vào .
"Cút xa một chút cho ta ——" rống giận.
" Y Họa , xe ngựa nhỏ như vậy, nàng bảo ta cút đi chỗ nào ?" Giọng nói u oán vô cùng .
"Vậy huynh liền cút xuống xe ngựa đi!"
" Y Họa , nàng chịu sao?"
"..." Lười nói chuyện rồi.
" Y Họa , ta cảm thấy ánh mắt của Thượng Quan Huyền Mặc nhìn nàng cực kỳ đáng ghét, sau này nàng cách hắn xa một chút."
"..."
Còn có tên Ôn Cẩn Hiên gì đó , vừa nhìn cũng biết đang tính toán cái gì, người này nàng cũng không cần đến gần."
"...."
"Còn có! Ta cảm thấy Văn Nhân Lưu lại càng không phải là người tốt , chúng ta sau này vẫn là ít đến Lam Đằng ."
"... Cơ Mộc Ly, huynh quá lo lắng."
" Y Họa , nàng cứ gọi ta Mộc Ly đi, ta thích cách gọi này , hoặc là Ly Ly hay là Ly ca đều được ." Thật ra thì Hồng Hồng cũng rất hay , nhưng mà tên này dễ khiến người hoài nghi, Cơ Mộc Ly không thể làm gì khác hơn là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích rồi.
Thủy Y Họa không có trả lời, liếc xéo hắn một cái, sau đó đem chân của hắn kéo xuống , mình gối đi lên, "Ta trước nằm một lát, huynh mỏi thì đánh thức ta."
Mắt nhắm lại, ngủ.
Trước một khắc vẫn còn thao thao bất tuyệt , Cơ Mộc Ly lập tức yên tĩnh lại, vén tóc nàng ra sau tai , nhẹ giọng cười nói: "Tiểu hồ ly, ta làm sao mà nỡ đánh thức nàng dậy được , Tiểu hồ ly của ta mau ngủ đi, lần nữa mở mắt, chúng ta đã đến..."
Cơ Mộc Ly cúi đầu nhìn dung nhan nàng , trên mặt chỉ còn lại nhu hòa.
Hắn trước kia mặc dù không tính là ít nói, nhưng là một ngày cũng nói không quá 20 câu, nhưng kể từ khi gặp phải nữ nhân trong ngực này sau, hắn giống như liền thay đổi , tìm mọi biện pháp để trêu chọc nàng cười, nhìn nàng thỉnh thoảng trợn mắt , thỉnh thoảng nghiêng mắt liếc hắn, hoặc là thẹn quá thành giận, hay là gầm thét mắng hắn vô sỉ da mặt dày , hắn cũng cảm thấy trong lòng thoải mái.
Cuộc đời này, có người có thể đánh ngươi mắng ngươi, còn trợn mắt với ngươi , đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Còn có... Y Họa của hắn là một nữ nhân thông minh .
Ánh mắt Cơ Mộc Ly dần dần từ trên mặt Thủy Y Họa chuyển tới bức họa cuộn tròn trên xe ngựa , trong mắt chứa đầy vui vẻ. Còn tưởng rằng chỉ mình hắn phát hiện chân tướng , không nghĩ tới hắn chỉ nói một chút mà tiểu hồ ly này cũng đoán được ! Không chỉ có đoán được, còn bất chấp nguy hiểm tự mình giúp hắn lấy ra ngoài.
Nữ tử như vậy , bảo hắn làm sao mà không thương?
Năm ngày sau, đoàn xe đã đến biên giới Hỏa Vũ , sau Cơ Mộc Ly lại cố ý thả chậm hành trình, ôm Thủy Y Họa nhìn ngắm phong cảnh . Cho đến hai ngày sau mới đến hoàng thành Hỏa Vũ .
" Đợi về phủ sau ta có hai chuyện quan trọng nói cho huynhh ." Thủy Y Họa để rèm xe xuống , thấp giọng nói.
"Hai chuyện ?" Cơ Mộc Ly có chút kinh ngạc, trong đó một chuyện nhất định có liên quan tới bức họa kia , vậy còn một chuyện khác là chuyện gì? Chẳng lẽ trong vòng mười ngày hắn rời đi , Y Họa cùng Kiếm Thập Nhất đã gặp phải chuyện gì?
Thấy hắn cúi đầu trầm tư, Thủy Y Họa liền kéo tay của hắn, "Là chuyện tốt, nhưng mà có thể có chút nguy hiểm."
Cơ Mộc Ly mày hơi nhíu lên từ từ buông ra, cong môi nói : "Nếu Y Họa nói là chuyện tốt, vậy thì nhất định là chuyện tốt, về phần nguy hiểm, Y Họa đừng lo, ta sẽ bảo vệ nàng ."
Thủy Y Họa nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, yên lặng một lát sau, nhếch miệng khẽ cười , "Thật không biết rốt cuộc huynh yêu thích ta ở điểm nào ..." Giống như là lầm bầm lầu bầu, hoặc như là hỏi hắn .
Cơ Mộc Ly ngớ ngẩn, cúi đầu mổ một cái vào môi của nàng, tiếng cười tràn đầy trong họng .
"Có lẽ là thích nàng vẽ đóa Mẫu Đơn đen ở trên mặt ta , cũng có lẽ là thích nàng vì nàng đem ta treo ngược trên cành cây, thích nàng vì nàng vẽ con rùa đen khốn khiếp ở trước ngực ta , có một lần nàng bôi thuốc trên miệng để phòng ngừa ta ... Rất nhiều rất nhiều, càng về sau ngay cả chính bản thân mình cũng không biết đến tột cùng vì sao lại thích nàng , cũng có thể tất cả mọi thứ trên người nàng Bổn vương đều thích, Bổn vương cũng muốn làm của riêng!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói trở nên cường thế, gần như cố chấp rồi. Trước đây hắn rất ít xưng bổn vương với Thủy Y Họa , nhưng là trong lòng sự cường thế không tự chủ được nhô ra sau, xưng hô cũng không bị khống chế đi theo bật ra, hắn giống như một vương giả bễ nghễ thiên hạ , không chỉ thủ hạ tùy tùng của hắn mà ngay nữ nhân hắn nhìn trúng cũng nhất định chịu đựng hắn cường thế bá đạo.
" Y Họa , Bổn vương chỉ muốn một mình nàng ! Nàng cũng chỉ được nhìn một mình bổn vương !"
Cơ Mộc Ly bắt lấy bả vai của nàng, lúc nói chuyện đầu ngón tay cũng bấm chặt vào da thịt nàng .
Thủy Y Họa nhìn hắn hồi lâu, giống như là muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt hắn , trước kia cảm giác nhìn vào cặp mắt thâm thúy kia giống như có lực hấp dẫn , sẽ bị hút đi vào không ra được, nhưng là thật muốn vẫn nhìn chằm chằm vào cặp mắt tối tăm kia , bỏ đi tất cả tạp chất bề ngoài liền sẽ thấy một suối nước trong veo , hơn nửa bóng dáng của nàng cũng ở trong đó, giống như đã tan vào.
Giống như, ánh mắt của người này chỉ có một mình nàng, tất cả của nàng đều thuộc về hắn .
Cảm giác rất kỳ lạ , lại làm cho người ta không thể không rung động .
Nàng từ từ đến gần hắn, hai tay ôm cổ của hắn, trong ánh mắt có chút kỳ vọng xen lẫn kích động của hắn , nàng gặm gặm bờ môi của hắn .
Cơ Mộc Ly đang muốn ôm nàng để hôn sâu hơn thì Thủy Y Họa đã lui ra , trước khi đi còn cắn mạnh lên môi hắn một cái , để lại dấu răng thật sâu , nhìn kĩ sẽ thấy vừa chảy máu .
Cơ Mộc Ly đưa tay vuốt cánh môi bị thương , không hiểu vì sao nàng lại hung ác như vậy . Chẳng lẽ vừa rồi hắn lại chọc tới nàng rồi ?
"Cơ Mộc Ly, nhớ kỹ lời huynh nói hôm nay, mặc dù bây giờ ta không xác định được tình cảm của mình đối với huynh sâu nặng bao nhiêu nhưng là nếu huynh nuốt lời , ta bảo đảm chút hảo cảm của ta với huynh sẽ tan thành mây khói !" Thủy Y Họa nhìn hắn , dứt lời, còn lè lưỡi liếm liếm vết máu không cẩn thận còn dính trên môi .
Cô lỗ một tiếng, Cơ Mộc Ly nuốt một ngụm nước bọt, vì sao cảm thấy Y Họa như vậy so trước kia còn phải mê người? Hắn có phải điên rồi hay không nhỉ ?
" Y Họa , ta tuyệt không nửa câu nói dối!" Cơ Mộc Ly vội vàng nói, còn kém giơ tay thề với trời .
Thủy Y Họa nghe xong khóe miệng khẽ cong, "Tin huynh là được chứ gì !."