Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nghịch Thiên Ngô Ứng Hùng
  3. Chương 0 : Vào đề: Cực phẩm cặn bã
Trước /12 Sau

[Dịch] Nghịch Thiên Ngô Ứng Hùng

Chương 0 : Vào đề: Cực phẩm cặn bã

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

QUYỂN 1: TRIỀU ĐÌNH

Vào đề: Cực phẩm cặn bã

Nguồn :

Dịch giả : vohansat

“Đưa giấy phép lái xe, giấy lưu hành xe đây!” Ngô Viễn Minh một tay cầm điếu thuốc đã gần tàn, một tay uy phong lẫm liệt vung vẩy bảng kiểm tra dạ quang của CSGT, quát mắng tên tài xế đang cúi đầu vâng dạ trước mặt. Tên tài xế bị Ngô Viễn Minh chộp trúng trong lòng than khổ, cười cầu tài đưa giấy tờ cùng với một điếu thuốc thơm cho Ngô Viễn Minh: “Đồng chí cảnh sát, làm việc đêm thật vất vả, mời hút điếu thuốc.”

Nương theo ánh sáng từ đèn pha xe, Ngô Viễn Minh liếc nhanh điếu thuốc, liền bĩu môi: chẳng qua là một một điếu thuốc rút ra từ một bao thuốc 10 NDT mà thôi. Ngô Viễn Minh ném điếu thuốc sắp tàn trên tay ra, tiếc nuối lắc đầu nói : “Không biết điều.” Đưa tay ra giật lấy giấy tờ xe và giấy phép lưu hành xe, tùy tiện lật qua, hỏi tên tài xế: “Chở cái gì? Chở bao nhiêu?”

“Chở bột giặt cho một xưởng hóa chất, chuyến này chở một ngàn lẻ năm mươi thùng.” Viên tài xế kia thắc thỏm chỉ vào xe tải của mình. Cũng khó trách viên tài xế kia lo âu, xe của hắn trọng tải lớn nhất chỉ có tám tấn, mà mấy thùng này mỗi thùng lại nặng tới tám kí lô, tổng cộng lại quá tải bốn trăm kí, nếu như là ở các trạm kiểm tra khác, quá tải có bốn trăm kí, thường thường cảnh sát giao thông cũng chẳng làm khó phẩy tay cho đi. Nhưng là, ở trạm kiểm tra này thì chưa chắc: cánh tài xế thường qua lại con đường này truyền nhau câu vè: Gặp phải cảnh sát Ngô Viễn Minh, không chết cũng bị lột tầng da!

“Quá tải bốn trăm kí lô, trừ hai điểm, phạt hai trăm!” Ngô Viễn Minh mặt lạnh như tiền, thuận tay liền viết xong hóa đơn phạt đưa cho viên tài xế xui xẻo kia: “Trong vòng ba ngày phải đến ngân hàng Công thương nộp phạt, trễ hẹn tự gánh hậu quả.”

“Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ quá tải có bốn trăm kí, anh lại phạt tôi tới hai trăm …” Viên tài xế xui xẻo kia kêu thảm phân trần, nhưng Ngô Viễn Minh đã đối với tên xui xẻo này vung tay : “Giấy phép lái xe của anh, với giấy phép lưu hành xe.”

“Đồng chí cảnh sát, mời hút điếu thuốc.” Một gã tài xế mới tới, cũng lái một xe trọng tải tám tấn, chỉ xem thể tích hàng chở thì cũng chẳng lớn hơn xe chở nguyên liệu bột giặt kia mấy, chỉ là hàng xe chở lại là than cốc. Viên tài xế xe chở nguyên liệu bột giặt một bên ngấm ngầm nguyền rủa Ngô Viễn Minh đoạn tử tuyệt tôn, một bên tự an ủi chính mình: xe phía sau khẳng định bị phạt còn thảm hơn mình!

Cũng nương theo ánh đèn pha, Ngô Viễn Minh phát hiện tên tài xe này đưa thuốc không phải là một điếu, mà là một bao thuốc xịn còn chưa bóc, dưới hộp thuốc dường như còn đè lên thứ gì, Ngô Viễn Minh nhân lúc cầm giấy phép lái xe cầm luôn lấy bao thuốc, phát hiện dưới bao thuốc còn ép thêm ba tờ một trăm NDT, Ngô Viễn Minh cũng không kiêng dè, nghênh nga nghênh ngang đem bao thuốc cùng tiền mặt nhét vào túi quần, vung tay nói với viên tài xế: “Anh chở quá tải, dỡ hàng vào trạm kiểm tra một chút hẵng đi.” Giờ đã vào trời thu, Ngô Viễn Minh phải vì trạm kiểm tra chuẩn bị ít nhiên liệu sưởi qua mùa đông.

Xe chở than cốc dỡ xuống chừng nửa tấn, Ngô Viễn Minh mới gật đầu cho đi. Không lâu sau, gần sắp hết ca, Ngô Viễn Minh lại chặn một xe tải lại. Chiếc xe này cũng là chở bột giặt, chỉ là chở có tám trăm thùng, hơn nữa giấy tờ đầy đủ, thế nên kinh nghiệm phạt tiền đầy người, lại thêm thành tích ưu tú, đã được coi như người kế nhiệm chức đại đội trưởng như Ngô Viễn Minh, không ngờ lại không tìm ra được một lí do để phạt, đến cả trợ thủ mới Thôi Hứng Á đều toát mồ hôi thay Ngô Viễn Minh, thầm nói chẳng lẽ kỷ lục phạt tiền mỗi xe tất phạt tất ăn của phó đội trưởng của chúng ta sẽ bị phá vỡ ư?

“Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi rồi chứ?” Tên tài xế nói mang chút đắc ý, hắn vì ứng phó khỏi bị cảnh sát giao thông kiểm tra phạt tiền, đã cố ý chở ít hàng, chỉ cần đủ tiền dầu chở, bỏ luôn lợi nhuận, chỉ vì không muốn lại phải đi ngân hàng xếp hàng nộp phạt, mất công mất việc thì đã thôi, chứ giấy phép còn bị gạch trừ điểm mới khổ. Trong lòng chắc chắn, vị tài xế này cũng không cần xun xoe đưa thuốc cho Ngô Viễn Minh như hai người trước đó, Ngô Viễn Minh trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái.

“Thôi Hứng Á, cậu đem đồng chí tài xế này đi vào trạm kiểm tra làm một bản ghi an toàn lái xe, hiếm khi có được một tài xế tuân thủ pháp luật như thế.” Ngô Viễn Minh xem ra đã vứt bỏ kỷ lục mỗi xe tất phạt tất ăn của mình, bảo trợ thủ Thôi Hứng Á dẫn tài xế đi ghi chép lại, xem ra còn tính toán đem vị tài xế này làm một tấm gương điển hình. Chẳng qua ngay khi viên tài xế kia cùng với Thôi Hứng Á vừa vào khuất trong trạm, Ngô Viễn Minh liền rón rén lại gần đèn trước của xe, từ thắt lưng rút ra một cái chày sắt không gỉ xinh xắn đẹp đẽ …

“Choang xoảng!”

“Đừng ghi vội, đi ra đây!” Ngô Viễn Minh đốt điếu thuốc, chỉ vào bóng đèn xi nhan đã vỡ còng queo, hầm hừ nói với viên tài xế đang từ trong trạm vội vã trở ra: “Vừa rồi còn không để ý thấy, đèn xi nhan này của anh sao lại vậy? Chạy ban đêm đèn xe không đầy đủ rất nguy hiểm có biết không? Nếu đêm bất chợt có sương mù thì sao? Có biết an toàn vận tài là gì không? Không biết quy tắc an toàn giao thông à?”

“Quái nhỉ?” Viên tài xế kia nhìn bóng đèn xi nhan rách nát há hốc mồm, thầm thì tự nói : “Từ xưởng hóa chất đi ra, mình nhớ rõ ràng vẫn còn tốt mà, làm sao lại hỏng chứ?”

“Chạy ban đêm đèn xe lại hư, có nguy cơ xảy ra tai nạn không an toàn, phạt hai trăm, trừ hai điểm…” Động tác xé hóa đơn phạt tiền của Ngô Viễn Minh trước giờ đều rất tài hoa, rất được các cô em ở hộp đêm khen ngợi.

Bởi vì kỷ lục mỗi xe tất phạt tất ăn không bị phá, cho nên buổi tối Ngô Viễn Minh ngủ rất ngon, sáng sớm ăn xong bữa sáng tại quán xong, Ngô Viễn Minh lên xe cảnh sát đúng giờ đến đội cảnh sát giao thông làm việc. Trong kế hoạch của Ngô Viễn Minh, chức đội phó đội cảnh sát giao thông của hắn muốn bỏ chữ ‘Phó’ đi, chính là trong mấy ngày này, cho nên Ngô Viễn Minh tất phải đi làm đúng giờ, để lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo khi đến đội cảnh sát giao thông tuyên bố mệnh lệnh nhận hay đuổi có thể vào bất kì lúc nào.

“Ngô đội trưởng, anh đến rồi à.” Thôi Hứng Á, vốn đã đối với Ngô Viễn Minh bội phục sát đất, đứng trước cửa chào hỏi, Ngô Viễn Minh mỉm cười gật đầu, hắn cũng rất thích cậu cảnh sát giao thông mới này … thích nhất là cái tính thích giành trả tiền giùm mình của hắn.

“Sắp đến giờ làm việc rồi, sao xe của Đường đội trưởng còn chưa tới nhỉ?” Thôi Hứng Á nhìn vào bãi đỗ xe trước cửa cơ quan thắc mắc, Đường đội trưởng mà Thôi Hứng Á nhắc đến chính là chánh đội trưởng của đội cảnh sát giao thông này, một gã trung niên gầy gò cực kì hiếu sắc. Ngô Viễn Minh cũng phát hiện hiện tượng kỳ quái này, trong lòng thầm hoan hỉ, khẳng định rằng hiệu quả mà mình bố trí tỉ mỉ lâu nay rốt cuộc đến.

Ngô Viễn Minh cũng không phải mừng hụt, đúng tám giờ rưỡi, Ngô Viễn Minh đã nhận được mệnh lệnh cho hắn làm quyền đội trưởng đội cảnh sát giao thông của huyện ủy, về phần vị chánh đội trưởng đội cảnh sát giao thông Đường Bân mà theo lẽ còn mười lăm năm nữa mới đến tuổi về hưu, nghe nói đã được kiểm sát thành phố mời đi ‘uống trà’ rồi. Cho nên, là đội phó thứ nhất Ngô Viễn Minh, lẽ đương nhiên được tiếp nhận vị trí của Đường Bân.

Tuy là lãnh đạo không có nói rõ Đường Bân làm ra chuyện gì, nhưng đang được đám cảnh sát vây quanh chúc mừng Ngô Viễn Minh lại biết rất rõ ràng. Vào một buổi tối tháng trước, Đường Bân được Ngô Viễn Minh mời đến một khu giải trí ăn chơi, ông anh ruột của Ngô Viễn Minh kiêm ông chủ khu giải trí ấy ở trong li rượu của Đường Bân đã 'vô tình' cho vào ít thuốc giúp tăng ‘cảm xúc’, lại đem một cô ả dáng người nóng bỏng cho Đường Bân vui vẻ một đêm. Đương nhiên, Ngô Viễn Minh, là một vị công chức công chính liêm minh, kiêm cấp dưới của Đường Bân, sẽ không xúi giục họ hàng của mình chụp lén hình lúc Đường Bân đang ‘vui vẻ’ … Chỉ là Ngô Viễn Minh đem bao cao su mà Đường Bân đã dùng qua đưa đến chỗ thanh tra thành phố.

Tin tức truyền ra, không nói đến việc đội cảnh sát giao thông trên dưới cùng anh em bè bạn liên tục tới nịnh nọt chúc mừng, cánh tài xế bám theo đường Quốc lộ 302 làm ăn không ai không nghe tin tái mặt, rầu rĩ than thở sau này chắc chết đói, mấy kẻ lanh lợi đã bắt đầu lo liệc bán xe chuyển nghề, tránh voi chẳng xấu mặt nào? Chẳng qua sự buồn rầu lo âu của cánh tài xế cũng chẳng kéo dài bao lâu, ngay tối hôm Ngô Viễn Minh thăng chức, một tin tức đáng được cánh tài xế đốt pháo ăn mừng đã truyền ra : chính ngay buổi tối hôm được thăng chức, sau khi uống say từ khu giải trí về, bởi vì dùng di động chụp hình đám dân phòng đang đánh đập mấy người bán rong, bị đám dân phòng phát hiện liền cho hắn một trận tơi bời, đến khi được đưa đến bệnh viện, thì đôi mắt đã vĩnh viễn khép lại …

Tiện nói thêm một câu, nghe nói Ngô Viễn Minh khi bị đám dân phòng vây đánh, lúc đó có người nghe thấy Ngô Viễn Minh gào khóc giải thích với đám dân phòng : “Oan quá, em đâu phải chụp hình mấy anh, mà là chụp hình cô chủ gánh nướng kia kìa, quần áo của cô ả bị mấy anh xé nát, em chụp cô ta mà!” Đương nhiên, kiểu đồn đãi này chỉ là tin vỉa hè của đám dân đen, ở lễ truy điệu của Ngô Viễn Minh đương nhiên sẽ không bị nhắc đến …

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hơn Cả Tình Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net