Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
  3. Chương 167 : Ta không có vấn đề gì
Trước /173 Sau

[Dịch]Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 167 : Ta không có vấn đề gì

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quân Chấn hỏi Quân Mộ Khuynh, về phương diện quản người hắn có thể, nhưng ma thú, bọn họ trước đây đều là trực tiếp ra tay, nơi nào sẽ giống như hôm nay chung sống hòa bình chứ, đây là lần đầu tiên như vậy thôi.

“Để chúng nó đi ra ngoài a, chẳng lẽ ngươi còn muốn chúng nó tiếp tục nhốt ở Quân gia?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, loại tâm tư này, hắn còn dám có, không muốn sống đi?

“Đương nhiên không phải, ta là hạng người như vậy sao?” Quân Chấn đỏ mặt tía tai nói, ở trong lòng nàng, hắn chính là một kẻ hèn hạ như vậy sao? Kỳ thực hắn cũng là có rất nhiều ưu điểm tốt lắm chứ.

Đôi mắt màu đỏ quan sát Quân Chấn một chút từ trên xuống dưới, cái đầu nhỏ lập tức gật đầu hắn quả thực là người như vậy, mọi người đều biết.

“Ngươi… Quên đi, lão phu không so đo với đứa nhỏ như ngươi, thân thể chúng nó lớn như vậy, đi ở trên đường, sẽ phá hư nhà ở, chạy không ra cửa thành, ngươi nói làm sao bây giờ?” Quân Chấn đem đề tài dời đi, không muốn tranh chấp nhiều với nàng.

“Khuynh nhi, ngươi có biện pháp nào?” Lúc này Quân Mặc cũng chạy tới, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhẹ giọng hỏi.

“Không biết.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nàng có thể có biện pháp nào, có thể làm cho những ma thú này dừng lại, cũng đã rất gian nan, bọn họ còn muốn mình làm gì nữa? Đem những ma thú này đưa ra ngoài? Loại chuyện này, nàng cũng không có cách nào.

“Là không biết hay là không muốn nói?” Quân Chấn nheo mắt lại, tính tình của tiểu vương bát đản này, hắn rất rõ ràng chỉ có điều, không biết, nàng chính là không muốn nói! Quân Mộ Khuynh không trả lời, lão già này lúc nào lại biết tâm tư của nàng, ngay cả việc nàng không muốn nói cũng đoán được.

Đúng, nàng chính là không muốn nói, người của ngũ đại gia tộc trước đây ức hiếp nàng như vậy, hiện tại muốn bình an vượt qua đợt thú triều này, không dễ dàng như vậy, trước hết để cho những ma thú này đứng ở đây trên bốn năm ngày, dù sao cũng không có việc gì, coi như là để chúng nó phơi nắng, nhìn ngắm phong cảnh, sau đó lại để chúng nó trở về cũng không sao!

Khóe miệng Hàn Ngạo Thần hơi giơ lên, hắn đã nói, ai cũng không thể đắc tội Quân Mộ Khuynh, bằng không ngày sau sẽ chịu khổ, nhìn chuyện ngày hôm nay, sẽ biết.

Quân Mặc thấy Khuynh nhi không nói gì, lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không có lên tiếng, chuyện muội muội muốn làm, hắn làm ca ca đương nhiên phải ủng hộ, nếu hiện tại nàng không muốn nói, vậy thì để những ma thú này ở tại chỗ này là được rồi.

Ba ngày trôi qua, lòng người trong Âm Nguyệt thành đều bàng hoàng, ngay cả ngủ cũng lo lắng ma thú có đến hay không, chính mình có nguy hiểm hay không, có vài người còn bị dọa đến mức trực tiếp ra khỏi thành trước, nhưng điều này, người của ngũ đại gia tộc sao có thể đồng ý, bây giờ là lúc nào, ma thú trong thành còn chưa có giải quyết, lại mở cửa thành, đây là muốn để cho ngoài thành cũng đi vào sao?

Cứ như vậy, mọi người không dám đợi trong thành, lại không dám ra thành, những ngày ấy, chính là ở trong nước sôi lửa bỏng vượt qua, bọn họ cũng đã có thể lĩnh hội qua một lần cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.

Có một chỗ lại không như vậy, ở đây mỗi ngày đều sẽ có người ra ra vào vào, ngoài cửa càng vây đầy không ít người, chờ thấy người ở bên trong, chỉ có điều bọn họ đợi ba ngày, có mấy người đã đi vào mấy lần, bọn họ ngay cả một lần cũng không đi ra.

Trong phòng, Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn mọi người lải nhải, nếu không phải là hiện tại đi Quân gia càng phiền, nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn ở nơi này, những người này mỗi ngày đến rồi đi, chính là hỏi nàng Xích Quân là chuyện gì xảy ra, vì sao không nói cho bọn hắn biết, mình chính là Xích Quân, phải giấu giếm bọn hắn lâu như vậy.

Nghe đến đó, Quân Mộ Khuynh ngửa mặt lên trời thở dài, lại một lần nữa chứng minh, trước đây nàng quyết định không sai, nếu để cho những người này sớm một chút biết nàng là Xích Quân, cuộc sống yên ổn, không có thời gian dài như vậy, nàng cũng sẽ không có ngày yên tĩnh như vậy, hiện tại nàng cả ngày đối mặt với những người này, cũng cảm giác đầu đã lớn thành hai.

“Ngươi có muốn trước nghỉ ngơi một chút hay không?” Người ngồi ở bên cạnh, quan tâm hỏi.

Hàn Ngạo Thần nhìn bộ dáng vẻ mặt đau đầu của Khuynh nhi, bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù hắn đã sớm nghĩ tới tình huống có dạng gì, nhưng vẫn là bị dọa tới, những người này thật là quá đáng sợ, một ngày đến mấy lần cũng không ngại mệt.

“Không cần, ta hiện tại rất hối hận, vì sao không có trở nên mạnh mẽ một chút.” Như vậy nàng cũng sẽ không bị người đánh vỡ vi mạo, thân phận của nàng, càng không dễ dàng bại lộ như vậy.

“Quên đi, chuyện cũng đã qua, hối hận cũng vô dụng.” Hàn Ngạo Thần nhàn nhạt nói, khóe miệng thủy chung mang theo một nụ cười.

“Ta biết, chỉ là tâm tình vẫn còn rất phiền muộn, ngươi không cảm thấy lời nói ngày đó của người kia rất kỳ quái sao?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, nàng đến bây giờ vẫn là cảm giác người kia không thích hợp, nói chuyện lại kỳ quái như vậy.

“Đúng là rất kỳ quái, hắn hình như ngay từ đầu đã biết ngươi vậy.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, ngữ khí kia, giống như là đang nói chuyện với một người quen đến không thể quen thuộc hơn.

“Cái gì mà ta không nên là cái dạng này? Ta biết mình tóc đỏ mắt đỏ cùng người bình thường có một chút khác biệt, vậy ta không nên là cái dạng này, vậy sẽ là cái dạng gì?” Hay là nói… Người kia, quen biết Quân Mộ Khuynh chân chính? Không đúng a, trong trí nhớ của nàng căn bản cũng không có xuất hiện qua người này.

Hàn Ngạo Thần lắc đầu, nàng không biết, vậy hắn lại càng không biết, chỉ có điều người kia nói chuyện, quả thực không phải kỳ quái bình thường.

“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, người kia sẽ còn xuất hiện.” Hàn Ngạo Thần nhàn nhạt nói, hắn đã xuất hiện một lần, sẽ còn xuất hiện lần thứ hai, sau này là có thể biết hắn rốt cuộc có mục đích gì.

“Ừm.” Cũng chỉ có thể như vậy.

“Này, hai người các ngươi, có nghe thấy chúng ta đang nói chuyện hay không, Quân Mộ Khuynh, ngươi tại sao phải gạt ta?” Hạng Võ đến bây giờ vẫn không rõ, vì sao Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, hắn muốn đánh bại Xích Quân như vậy, thế nhưng kết quả là, hắn đã sớm thua ở trên tay Xích Quân, cái này có còn thiên lý hay không.

“Đồ lưu manh, là ngươi ngốc mới không biết, nhiều người như vậy đều đã nhìn ra.” Hoa Thiên Nhiêu cười cười, người ngốc đâu chỉ một mình hắn.

Những người không có nhận ra Quân Mộ Khuynh, sắc mặt hơi đổi, đều trừng Hoa Thiên Nhiêu một cái, bọn họ không có nhận ra thì như thế nào, bọn họ căn bản cũng không có nhiều thời gian tiếp xúc với Xích Quân, ngay cả Xích Quân cũng chưa từng thấy qua mấy lần, vậy thì phải nhận ra như thế nào?

Ánh mắt thù địch đều phóng tới, trên trán Hoa Thiên Nhiêu chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Ta không phải nói các ngươi, các ngươi đều chưa từng thấy qua Xích Quân, sao có thể biết nàng chính là Xích Quân có phải không, các ngươi nhìn xem, hắn, Hạng Võ, thấy qua Xích Quân không phải một lần hai lần đi? Càng không phải nhất thời hồi lâu đi, nhưng hắn vẫn không nhận ra, các ngươi nói có phải là rất ngốc hay không?” (HoaThien: ahaha, tội Hạng Võ quá, cứ bị người ức hiếp

Quảng cáo
Trước /173 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Hồi Đáo Tam Quốc Đích Đặc Chủng Thư Kích Thủ (Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net