Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Nghiễn Áp Quần Phương
  3. Chương 156 : Đau buồn lặng lẽ
Trước /171 Sau

[Dịch]Nghiễn Áp Quần Phương

Chương 156 : Đau buồn lặng lẽ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nói chuyện đêm trong phòng công chúa Tân An cũng chẳng nói ra được điều gì. Vương Hiến Chi không nói, ta và công chúa câu được câu không tán gẫu.

Ra khỏi phòng công chúa Tân An, ta oán trách nói: “Là tự huynh nói muốn tìm người ta nói cho rõ ràng, đi vào lại chẳng nói được gì.”

Vương Hiến Chi vươn tay day day trán, thản nhiên nói: “Ta và nàng ta thì có gì mà nói, chẳng qua là sợ nàng ta cứ ở đó gây rối nên mới định dỗ nàng ta vào nhà thôi. Vừa rồi ngồi đó ta suýt ngủ gật rồi. Mấy hôm nay cũng không được ngủ ngon, ngày nào cũng chỉ được ngủ 2,3 canh giờ.”

Ta nghe xong thì vừa áy náy lại vừa đau lòng, đều là vì muốn đuổi kịp ta nên mới khiến huynh ấy phải chạy theo cực khổ như vậy. Vốn là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy.

Vì thế ta cũng không dài dòng, chỉ đẩy Hiến Chi rồi nói: “Vậy huynh mau về nghỉ ngơi đi.”

Cho dù vừa ngả đầu đã ngủ thì cũng chỉ ngủ được khoảng một canh giờ thì trời đã sáng rồi. Ban ngày ta còn có thể ngồi trong xe ứng phó cho qua nhưng huynh ấy lại phải cưỡi ngựa, mệt mỏi như vậy cưỡi ngựa có nguy hiểm không? Ta không khỏi lo lắng.

Hiến Chi lại lắc đầu nói: “Thôi đi, còn ngủ gì chứ, chờ thêm một lát nữa vậy.” Hiến Chi quay đầu nhìn phòng ngủ của công chúa, nhỏ giọng nói: “Chờ người trong phòng kia ngủ say rồi chúng ta đi. Giờ muội về phong thu dọn đồ đạc đi, thu dọn rồi theo ta qua bên kia, chờ trời tờ mờ sáng thì chúng ta lập tức lên đường.”

Ta kinh ngạc hỏi: “Chúng ta không đi cùng quân đội sao?” Nghe khẩu khí của Hiến Chi thì như thể muốn tự hành động.

Huynh ấy kéo ta vào sâu trong bụi hoa, hạ giọng nói: “Muội nhỏ giọng một chút, đừng để lại đánh thức chủ tớ trong phòng kia nữa. Đương nhiên chúng ta không đi với bọn họ, chúng ta đi đường khác. Bọn họ ra tiền tuyến, chúng ta về kinh thành.

Thì ra Hiến Chi có ý này nhưng mà: “Muội, muội không thể…”

Phải nói sao với huynh ấy đây? Nói ta không thể cùng huynh ấy quay về kinh thành? Nếu ta từ chối thẳng thừng như vậy chẳng biết có khiến tính tình xấu xí của huynh ấy vốn kiềm chế đã lâu bùng phát không?

“Muội không thể? Đừng nói cho ta là muội không thể theo ta về nhé?” Quá mệt mỏi lại thêm thất vọng khiến ngữ khí của Hiến Chi không thể dịu dàng nổi.

Ta dè dặt nói: “Lúc trước muội vẫn không tìm được cơ hội để nói cho huynh. Thực sự lần này muội đến không đơn giản là công chúa muốn muội đi mà là Hoàng thượng tự mở kim khẩu.”

Huynh ấy khó tin hỏi lại: “Hoàng thượng mà cũng quản chuyện như vậy?”

Ta kể qua lần gặp Hoàng thượng trong vườn đào cho huynh ấy nghe. Lúc huynh ấy nghe đến đoạn Hoàng thượng phát hiện chúng ta lừa gạt người thánh chỉ tứ hôn mà giận dữ thì đầu tiên là nhìn ta đầy bất an, sau đó ôm ta nói: “Khổ cho muội quá, đều là ta suy nghĩ không cẩn thận, cứ ôm hi vọng nên mới nghĩ ra chủ ý chết tiệt này, hại muội bị hoảng sợ.”

Ta dựa vào lòng huynh ấy, thỏa mãn hít sâu hơi thở quen thuộc của Hiến Chi: “Hoảng sợ thì cũng không đến mức, dù thế nào cũng không thể vì chút chuyện này mà xử phạt muội được. Ở bên Hoàng thượng, điều đáng sợ chính là sự hỉ nộ vô thường của người, nhất là tiếng Hoàng thượng cười ha ha nhưng bên trong lại chẳng thể nhìn ra nổi ý cười. Lúc gặp ác mộng như cũng nghe được vậy.”

Tiếng cười của Hoàng thượng thực ra cũng không đáng sợ, mới đầu nghe ta còn tưởng rằng người là “trung niên ngoan đồng” không có tâm cơ. Sau mới phát hiện tiếng cười của người rất khoa trương, rất tỏ vẻ, lại thêm vẻ mặt thay đổi bất thường và giọng nói lạnh lùng, thực sự có thể tô đậm hiểu quả cho những cơn ác mộng đáng sợ.

Hiến Chi ôm chặt ta, áy náy cảm khái nói với ta: “Cái này gọi là dục tốc bất đạt. Ngày đó ta thấy Hoàng thượng, đột nhiên động linh cơ, mong vào mấy câu dối tra để được một tờ chiếu thư, sớm định hôn ước với muội, tránh để đêm dài lắm mộng. Ai ngờ lộng xảo thành chuyên (chữa lợn lành thành lợn què), hại muội bị Hoàng thượng đem đi sung quân.”

Ta mỉm cười: “Không phải, huynh đừng tự đổ trách nhiệm lên người mình nữa được không? Cái này vốn không hề liên quan gì cả. Cho dù không có chuyện này muội vẫn chẳng thể chạy thoát nổi. Phải cùng công chúa Tân An đi một chuyến thế này, giờ thậm chí muội nghi ngờ việc này không phải là chủ ý của công chúa mà là…”

Hiến Chi lập tức nới lỏng tay ra, vội hỏi: “Muội nghi ngờ là thái tử biến thái kia muốn muội ra tiền tuyến nhưng nghe tên hắn thì muội sẽ không đi, cho nên bảo muội muội bịa chuyện gặp ác mộng, ầm ĩ đòi ra chiến trường, tiện thể kéo muội đi theo?”

Ta gật đầu, đây là điều ta đột nhiên nhận thức được sau hai ngày ngồi trên xe nhàm chán mà miên man suy nghĩ. Vốn ta vẫn không nghĩ ra, rõ ràng công chúa Tân An không vừa mắt với ta nhưng vì sao còn phải cố kéo ta đi. Nếu là lí do này thì cái gì cũng giải thích được rồi.

Vương Hiến Chi cũng bừng tỉnh: “Có thế chứ. Không phải chỉ là bà điên kia lên cơn, Hoàng thượng căn bản sẽ không quản chuyện này. Quá nửa là Thái tử biến thái kia giở trò nên Hoàng thượng mới hạ khẩu dụ muốn muội cùng đi.”

Mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu để ta cùng công chúa ra tiền tuyến thăm Thái tử là ý chỉ của Hoàng đế thì nếu ta trốn đi dọc đường chính là tội kháng chỉ.

Vương Hiến Chi thở dài một tiếng nói: “Vậy được rồi, ta cùng muội ra chiến trường.”

Ta nóng nảy: “Như vậy sao được? Huynh không phải là quân nhân cũng chẳng phải là người trong quân đội gì hết, sao vào được quân doanh? Thái tử cũng sẽ không dung nạp huynh đâu.”

Đến lúc đó hắn ta chỉ cần nói một câu: “Quân doanh không phải nơi để thăm quan, thứ cho không giữ khách” là có thể đuổi Hiến Chi đi rồi.

Hiến Chi vuốt tóc ta rồi nói: “Cái này không thành vấn đề, ta và Hoàn lão đại, Tạ Ly rất thân quen, ngày mai ta nói với bọn họ một tiếng, để ta đi tòng quân theo bọn họ, như vậy là danh chính ngôn thuận rồi.”

Ta chần chừ hỏi: “Sao huynh khẳng định là bọn họ sẽ nhận lời.”Số người tòng quân hẳn là có danh sách cố định, trước khi xuất phát cũng đã chuẩn bị rồi, sao huynh ấy có thể tùy tiện nhảy vào?

Hiến Chi cười nói: “Muội yên tâm, tòng quân không lĩnh lương, bọn họ chỉ mong có càng nhiều người tòng quân càng tốt, nhiều người giúp việc thì càng tốt chứ sao.”

“Được rồi, nếu huynh đã quyết thì đành vậy.”

Hiến Chi đã đến đây, ta lại bắt Hiến Chi một mình về kinh là không thể. Chỉ là ta càng nghĩ càng bất an: Một mình ta đi vào chỗ nguy hiểm là đủ rồi, sao còn có thể kéo thêm một người?”

Như nhìn ra được sự sầu lo của ta, Hiến Chi vỗ nhẹ vai ta rồi nói: “Không có việc gì, ta chỉ ở trong doanh trại giúp bọn họ xử lý văn thư, không ra tiền tuyến, sẽ chẳng có nguy hiểm gì cả.”

“Sao lại không có?” Ta bất tri bất giác cao giọng: “Chiến trường là nơi tàn khốc vô tình nhất, vạn nhất… vạn nhất chiến sự bất lợi, quân doanh thất thủ thì dù chỉ là người làm văn thư cũng khó thoát nạn được.”

Còn một sự lo lắng khác ta chưa nói ra: Huynh ấy ở bên Hoàn Tuyển và Tạ Ly thì đương nhiên chẳng sao nhưng đến đích rồi, nếu Thái tử cố ý nhằm vào huynh ấy, cố gắng đẩy huynh ấy vào chỗ chết thì làm thế này khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Hiến Chi nỗ lực trấn an sự nôn nóng của ta, trịnh trọng cam đoan với ta: “Yên tâm đi, ta sẽ tự bảo vệ được bản thân, cũng sẽ bảo vệ muội. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, sống bên nhau chết cũng bên nhau.”

“Cảm ơn huynh.” Ngoài cảm động thì ta vẫn không thể kiềm chế được sự lo lắng, giờ khắc này ta chỉ mong hắn có thể bình an vô sự, về phần chúng ta có thể ở bên nhau không thì tính sau.

“Không có chuyện gì, muội đừng nghĩ nhiều quá. Muội quên rồi sao, Tạ Huyền vẫn còn ở trong quân doanh, đại ca hắn mới là thống soái thực sự, đến Thái tử cũng phải nghe huynh ấy. Thái tử ra trận chẳng qua là làm bộ làm tịch cho các tướng sĩ xem, để biểu thị sự quyết tâm chống đối quân thù của triều đình mà thôi. Ai thực sự coi Thái tử là thống soái chứ, thứ nhất hắn không có kinh nghiệm tác chiến, thứ hai không có võ nghệ, thân phận lại tôn quý, ở tiền phương có thể làm được gì? Hắn chỉ là vật trang trí, như tượng trong điện thờ vậy. Quân doanh này vẫn là thiên hạ của anh em họ Tạ, quân quyền thực sự nằm trong tay bọn họ cơ.

Hắn an ủi ta nửa ngày, không chỉ không khiến ta bớt lo lắng mà lại càng hoảng sợ hơn.

Bởi vì căn cứ vào hiểu biết của ta với Thái tử, tính cách hắn như vậy, là người rất ham mê quyền lực, chắc chắn sẽ không cam tâm làm “tượng trong điện thờ”. Anh em họ Tạ dù có nắm giữ binh quyền nhiều năm, ở trong quân có uy vong lớn nhưng cũng không thể nào khiến vị Thái tử cuồng vọng này thực sự chịu phục được. Trong lòng hắn, hắn mới là thiên hạ đệ nhất, hắn quyết sẽ không cho phép người khác giành mất quyền lực của mình. Mà uy danh Thái tử và tính cách mạnh bạo trời sinh của hắn cũng sẽ khiến hắn bắt đầu gây dựng thế lực của mình, dần đánh tan thế lực của anh em Tạ thị.

Quảng cáo
Trước /171 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiêu Ngươi Phiền

Copyright © 2022 - MTruyện.net