Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi được dẫn vào phủ tướng quân rồi, công chúa Tân An la hét đòi tắm rửa rồi mới ăn cơm.
Công chúa đã mở lời vàng, hạ nhân trong phủ đương nhiên vâng dạ liên thanh rồi đi lo liệu chu đáo.
Bình tĩnh mà xem xét, dọc đường đi bọn Hoàn Tuyển vẫn chăm sóc công chúa rất chu đáo, tuy rằng công chúa dẫn theo mười mấy người nhưng bọn họ vẫn sai người nấu cơm cho công chúa, không dám sai bảo gì đến người hầu của công chúa. Cho dù ăn ngủ bên ngoài nhưng cơm áo cho công chúa không hề qua loa, luôn có đồ ăn nóng, chén đĩa đẹp, thơm ngon đẹp mặt, không chút sơ sẩy.
Chỉ riêng chuyện tắm rửa, ăn ngủ thì đúng là rất khó khắn. Nhưng mỗi lần đến các trấn thì đương nhiên sẽ thu xếp cho công chúa phòng ngủ tốt nhất, để nàng có thể thoải mái nghi ngơi, hồi phục lại.
Đương nhiên dù thế nào thì cũng không so được với cuộc sống xa hoa trong hoàng gia, cũng không thể tự tại như ở trong cung Uẩn Tú của nàng được.
Chỉ chốc lát sau, bọn hạ nhân đi đến nói, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Công chúa đứng dậy đi vào nhà tắm, Thái Châu và ba cung nữ còn lại cũng theo vào.
Nhìn tình hình này thì công chúa đến tắm rửa cũng không tự động thủ mà chỉ nằm đó đợi người hầu hạ mà thôi.
Nghĩ đến tình cảnh này ta lại thấy lạ, mọi người đều là nữ tử, cởi trần như nhộng để người khác nhìn sạch bác, còn để tay các nàng sờ tới sờ lui trên người mình, cảm giác đó là sao?
Đương nhiên, đương nhiên ý ta không phải là để chon am nhân hầu hạ thì cảm giác sẽ tốt hơn. Ý ta là, tắm rửa là việc riêng tư, vẫn nên đừng để nhiều người nhìn thấy, tự mình làm thì sẽ thoải mái hơn chút.
“Tiểu thư, mời uống trà!”
Ta nghe tiếng quay đầu lại, một tiểu nha đầu cười nói vui vẻ đứng ở bên cạnh ta, tay bưng một cái khay, trên khay có một chung trà và mấy món điểm tâm khác.
Ta nhìn thoáng qua bàn trà: “Ơ, rõ ràng khi nãy còn có một ly trà?”
Lúc vừa tiến vào phòng khách, cũng đã có người dâng trà lên rồi.
Tiểu nha đầu cười tủm tỉm nói: “Trà kia em đã đổ đi rồi, các nàng ấy không hiểu gì, dâng trà linh tinh. Thái tử điện hạ đã từng dặn dò riêng với em rằng tiểu thư không thích uống trà hoa, chỉ uống trà xanh.”
Ta thoáng sửng sốt: Làm sao mà hắn biết được?
Nghĩ nghĩ, chỉ có một khả năng: Là Vệ phu nhân nói cho hắn. Bởi vì lúc ở trường học, quả thực ta chỉ pha trà xanh cho mình.
Tiểu nha đầu đặt khay trà trên bàn, cẩn thận đưa chung trà cho ta, mở nắp chung ra rồi chỉ cho ta xem: “Tiểu thư xem này, đây là Lục trân mi Thái tử chuẩn bị riêng cho tiểu thư đó.”
Ánh mắt lại ta bị chung trà kia hấp dẫn. Đó là một cái chén ngọc màu trắng, bên ngoài khắc những đám mây, đế chén còn có những vòng tròn vây lấy nhau. Ta dù chưa từng nhìn thấy thứ gì tốt nhưng cũng biết giá trị chiếc chén này rất đắt, ta thử thăm dò: “Bảo bối này có phải còn có tên không?”
Tiểu nha đầu cười để lộ ra hai cái má lúm xinh xắn: “Đúng vậy, là Ngọc linh lung.”
“Tên rất hay”, ta cầm chung trà lên xem, nhìn lá trà xanh biếc như những cây kim nhỏ trong nước, lại khen một tiếng, “trà thật xanh”, ngẩng đầu nhìn má lúm đáng yêu của nàng, lại bồi thêm một tiếng, “nha đầu ngoan”.
Tiểu cô nương này cười lên trông cũng thật ngọt ngào, giọng nói mềm mại, là điển hình của giọng nói của người Ngô nhưng lại cố gắng bắt chước giọng bắc nên nghe qua lại có sự thú vị đặc biệt.
Nghe thấy ta khen nàng, nàng hơi phúc thân rồi nói: “Tiểu thư, em là Linh Linh, sau này sẽ đi theo hầu hạ tiểu thư.”
Ta lại ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nói: “Em sẽ theo hầu ta? Không phải là Thái tử điện hạ tự chỉ định chứ?”
Nàng nhanh chóng đáp lời: “Đúng thế đó, biết được tiểu thư đã theo công chúa đến đây thì điện hạ ngay lập tức đã tự xem xét trong đám hạ nhân trong phủ để tìm ra người hầu hạ tiểu thư, cuối cùng chọn em. Điện hạ nói em cơ trí, có thể hầu hạ tiểu thư.” Nói đến đây, tiểu nha đầu lại không nhịn được mà mỉm cười. Có thể nhìn ra được, được Thái tử điện hạ tự tay chọn lựa, nàng cảm thấy đây là sự vinh quang lớn lao.
Ta cúi đầu uống một ngụm trà. “Lục trân mi” nổi tiếng vẫn luôn được đem ra làm cống phẩm, nghe nói rất khó mua, chỉ có hoàng cung với các thế gia mới được uống. Không thể ngờ được, hôm nay ta cũng được làm “quý tộc” một hồi.
Chỉ là, nước trà uống vào cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Đại khái là lúc ở trường học, cả ngày đi theo mấy vị thiếu gia uống trà, thói quen cũng dần cao sang lên.
Lúc ta uống trà, tiểu nha đầu Linh Linh kia vẫn tha thiết nhìn ta chăm chằm khiến ta cảm thấy ngượng ngùng. Nếu đây là đồ ăn thì có lẽ ta còn có thể giải thích là nàng them ăn. Nhưng đây là nước trà mà, chẳng lẽ bảo ta chia cho nàng uống? Ta chỉ đành chỉ vào mấy đĩa điểm tâm ở bên rồi nói: “Cái này em đã ăn thử chưa?”
Nàng lắc đầu.
Ta cười nói: “Ta cũng chưa ăn, không bằng em nếm thử giúp ta xem có ngon không, em nói ngon thì ta sẽ ăn.”
Quả nhiên nàng ăn thử một miếng, sau đó khen “ngon lắm”. Ta dứt khoát nhét đĩa vào tay nàng rồi nói: “Ăn ngon thì em ăn cả đi, ta không đói, hơn nữa cũng sắp ăn cơm rồi.”
Nàng đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Em cũng không đói, em chỉ là nghe lời điện hạ dặn dò, tìm hiểu tiểu thư thích ăn gì, uống gì cho nên vừa rồi mới nhìn chằm chằm như vậy.
Nha đầu này tuy tuổi nhỏ nhưng mẫn cảm đến khó tin, lập tức hiểu ra vấn đề. Nàng lại liên mien lải nhải nói cho ta biết: “Mấy hôm nay, mỗi lần trước khi đi ngủ Thái tử điện hạ đều gọi em đến bên giường của người, nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi ở bên tiểu thư, nói đến một số thói quen của tiểu thư thì sẽ bắt em ghi nhớ thật kỹ,
Ta vội nhìn ra cửa, maymà công chúa Tân An còn chưa về, nếu không những lời nàng để nàng nghe được thì còn không biết sẽ nghĩ thế nào. Nàng vốn hận ta giành đi Vương Hiến Chi của nàng, nếu giờ lại để nàng biết ca ca nàng đối tốt với ta như vậy, có khi nào cho rằng ta đang cướp nốt ca ca của nàng?
Còn có một điểm khiến ta xấu hổ là, chuyện giữa ta và Thái tử, ngoài đe dọa thì chỉ là trêu cợt, sao lại có thể đem ra nói cho người khác nghe? Nhất là nói cho hạ nhân nghe, hắn không sợ làm tổn hại uy danh Thái tử của mình?
Ta không nhịn được, tò mò hỏi Linh Linh: “Thế hắn nói cái gì?”
Linh Linh nói: “Nhiều lắm, khiến em ấn tượng nhất là, tiểu thư dùng một chữ “cười” lừa đi không biết bao nhiêu bạc của Thái tử, có đúng không tiểu thư?”
“Đúng, nhưng mà, chỉ là, nhưng mà…”
Ta xem như chịu thua người kia. Bất kì nam nhân nào, gặp được chuyện như vậy đều lo mà giữ kín như bưng chứ, bởi vì không muốn để người khác biết bản thân từng bị nữ tử trêu cợt như vậy. Nhưng hắn lại coi đó là kí ức đẹp, còn kể lể với người khác như thể vô cùng nhớ mong, vô cùng hưng phấn.
Xem ra, với một số người mà nói, vĩnh viễn không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.
Không ngờ, trong mắt Linh Linh lại chiếu ra cái nhìn sùng bái: “A, tiểu thư quá giỏi nha! Tiểu thư biết không? Lúc Thái tử kể chuyện này, vừa nói vừa đấm giường, thậm chí là vỗ đùi, miệng cứ nói, “Tuyệt, thật sự là rất tuyệt, chơi rất vui, rất thú vị.”
Quả nhiên, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.
Nhưng khoan đã, vừa rồi hình như ta bỏ sót cái gì đó. Ta buông chén trà, nghiêm túc hỏi Linh Linh: “Vừa rồi em nói Thái tử điện hạ vỗ đùi là thế nào? Chẳng lẽ em nhìn thấy…” đùi của hắn?
Linh Linh thoạt nhìn khoảng 12, 13 tuổi nhưng nếu ngay cả tiểu cô nương như vậy mà hắn cũng không tha thì đúng là quá đáng rồi.
Cũng may Linh Linh lập tức đỏ mặt, lắc lắc đầu nói: “Không có, điện hạ mặc áo ngủ, bởi vì ở dưới còn có hai người nặn chân cho điện hạ nên không đắp chăn. Điện hạ vừa nói chuyện vừa hưng phấn nên mới vỗ đùi.”
Ta thở phào một hơi, thế thì tốt, nữ nhân khác dây dưa với hắn thế nào ta không xen vào nhưng Linh Linh này nếu là do hắn sai đưa đến hầu hạ ta, tuổi lại còn nhỏ như vậy, ta cũng không thể không quan tâm.
Lúc này, ngoài cửa lại có một người tiến vào bẩm: “Tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.”
Ta nhìn lại: “Nhưng công chúa còn chưa tắm xong mà.”
Người đến đáp: “Công chúa đã đến nhà ăn, Thái tử điện hạ cũng đã quay về, đều đang chờ tiểu thư.”
Ta đành phải theo nàng đi ra ngoài.
Đi quanh mấy vòng, người đó dẫn ta đến trước cửa nhà ăn, vươn tay tỏ ý mời.
Ta đứng ở cửa, nhìn người đang ngồi bên bàn ăn kia, tim đập thình thịch.