Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thiên Hoàng giới cũng đã xuất hiện, không có lý do gì Thiên Hoàng đỉnh lại không xuất hiện."
Lạc Lạc nói rất nhỏ, Thượng Quan Tây Nguyệt ở bên cạnh căn bản không chú ý.
"Đúng rồi, chủ nhân, trên người ngươi có miếng ngọc bội nào không." Lạc Lạc nghĩ đến gì đó, mở miệng hỏi Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ngọc bội? Ta không có." Thượng Quan Tây Nguyệt không hề nghĩ liền trả lời.
"Sao lại không có được." Lạc Lạc đặt ngón trỏ lên cằm mình.
"A" Thượng Quan Tây Nguyệt đập đầu mình một cái.
"Ta nhớ ra rồi, ta có một khối ngọc bội màu đỏ." Thượng Quan Tây Nguyệt móc từ trong ngực ra miếng ngọc bội buổi sáng lấy lại từ chỗ Giang Phỉ.
"Ngươi nói cái này sao?"
"Đúng, chính là cái này, chủ nhân, đây là không gian huyền ảo, ngươi tranh thủ thời gian nhỏ máu lên đi." Lạc Lạc kích động đứng lên.
"Cái gì, lại phải nhỏ máu."
Thượng Quan Tây Nguyệt thực sự không hiểu, tại sao xuyên đến đây, máu của nàng trở nên có ích như, động một chút lại muốn máu của nàng.
"Đúng vậy a, chủ nhân, nếu ngươi không nhỏ máu, nó không có cách nào nhận chủ."
"Được rồi."
Thượng Quan Tây Nguyệt lại một lần nữa cắn ngón trỏ.
Ô, đau quá.
Thật tức chết mà, tốt nhất ngươi nên có chút hữu dụng, nếu không lão nương thề sẽ đập nát ngươi.
Thượng Quan Tây Nguyệt trừng mắt nhìn máu nàng nhỏ vào ngọc bội.
Ngọc bội dính máu Thượng Quan Tây Nguyệt, trong nháy mắt phát ra một ánh sáng chói mắt, ánh sáng tắt dần đi, Thượng Quan Tây Nguyệt và Lạc Lạc đứng tại chỗ đều không thấy gì.
"Đây là nơi nào." Thượng Quan Tây Nguyệt tò mò nhìn chung quanh
Là một mảnh đất rất rộng rãi, phía trước có một cái giống hồ nước, phía trên phát ra chút ánh sáng, còn có một cái cây, trên cây kết đầy trái màu đỏ, trên mặt đất trồng một mảnh vườn thảo dược lớn, trong không khí có một loại khí tức khiến cho tâm hồn con người thanh thản.
"Đây chính là không gian huyền ảo, chủ nhân "
Lạc Lạc ở một bên cao hứng nhảy tới nhảy lui, quá tốt rồi, cứ như vậy, chủ nhân rất nhanh sẽ có thể nhớ về lúc trước .
"Không gian huyền ảo, là cái gì."
"Chủ nhân, cái này. . ." Lạc Lạc đang chuẩn bị trả lời Thượng Quan Tây Nguyệt.
Một phong thư và một bình thuốc trống rỗng rơi vào tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt mở ra, kiểu chữ bên trong rất xinh đẹp, nhìn qua là do nữ nhân viết.
Nguyệt nhi:
Khi con thấy phong thư này, nghĩa là con đã vào được không gian huyền ảo, cơ thể con là do mẫu thân phong ấn, bởi vì con là người duy nhất có linh mạch, nếu để cho người xấu biết, hậu quả sẽ rất khó lường, cho nên vì rơi vào đường cùng, mẫu thân chỉ có thể làm như thế, bình dược trong tay con là thuốc để giải trừ phong ấn, con ăn vào, ngay lập tức có thể tu luyện linh lực .
Nữ nhi, thời gian của mẫu thân không còn nhiều lắm, cho dù ta có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với con, cũng không thể nói được, ta chỉ muốn nói cho con biết một chuyện, Thượng Quan Lưu Phong không phải cha ruột của con, cha ruột con đang ở một nơi gọi là đại lục Tinh Thần, họ Hiên Viên, muốn tìm được thì phải nhờ vào chính con rồi. Nữ nhi, ta phải đi rồi, con phải chiếu cố kỹ chính mình và Minh Tuyên, mẫu thân vĩnh viễn thương các con.
Thượng Quan Tây Nguyệt xem xong bức thư, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, cho dù nàng không phải Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự. Nhưng vẫn vì tình mẫu tử của Tây Tình Nhi mà cảm động.
"Chủ nhân, ngươi khóc, xấu hổ quá." Hai tay Lạc Lạc chỉ vào mặt cười trêu nàng.
"Ai khóc." Thượng Quan Tây Nguyệt lau mặt, ra vẻ hung ác trừng mắt nhìn Lạc Lạc.