Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chủ nhân, đây là cái gì." Lạc Lạc duỗi ngón tay chỉ bình thuốc trên tay nàng.
"Đây chính là đan dược để giải trừ phong ấn." Thượng Quan Tây Nguyệt đổ thuốc ra tay cẩn thận quan sát.
Chẳng qua chỉ là một viên thuốc màu nâu bình thường thôi, cái này thật sự có thể giải trừ phong ấn? Thượng Quan Tây Nguyệt rất hoài nghi.
"Chủ nhân, còn đứng ngây đó làm gì, tranh thủ thời gian ăn đi." Lạc Lạc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ lo nhìn chằm chằm đan dược, căn bản không có ý muốn ăn, liền lo lắng thúc giục.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Lạc Lạc tay chân ngắn ngủn nhảy tới nhảy lui, âm thầm bật cười. Không khỏi muốn đùa giỡn hắn.
"Ai nha, Lạc Lạc, làm sao bây giờ, thuốc rơi mất rồi." Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý khom người giả bộ sốt ruột tìm kiếm trên mặt đất.
"Cái gì, chủ nhân, mau tìm nhanh lên" Lạc Lạc nghe xong, gấp đến độ chảy nước mắt. Chổng mông lên nằm rạp trên mặt đất cẩn thận tìm.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đây chính là thứ duy nhất giúp chủ nhân giải trừ phong ấn, nếu mất rồi, chủ nhân sao có thể trở lại như lúc ban đầu, Lạc Lạc càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng đặt mông ngồi dưới đất "Oa" một tiếng khóc lên.
"Ô ô, làm sao bây giờ. Chủ nhân, giải dược bị mất rồi."
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Lạc Lạc khóc đến thương tâm như vậy, khuôn mặt bởi vì khóc đến thở không nổi mà đỏ rực, miệng nhỏ cong lên, nên không nỡ lừa hắn nữa.
"Lạc Lạc, ngươi đừng khóc, là ta lừa gạt ngươi thôi, ngươi nhìn xem, giải dược không phải vẫn còn sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt mở tay ra, đưa đến trước mặt Lạc Lạc để hắn rõ ràng.
Lạc Lạc nhìn thấy đan dược, lập tức ngừng khóc, tay nhỏ dụi dụi con mắt, liền cười, thế nhưng lại nghĩ tới Thượng Quan Tây Nguyệt lại lừa gạt mình, hừ một tiếng xoay người qua chỗ khác, quay lưng về phía Thượng Quan Tây Nguyệt biểu tình kháng nghị.
"Được rồi, ta lừa Lạc Lạc, là ta sai được chưa?" Thượng Quan Tây Nguyệt bị bộ dáng của hắn chọc cười.
"Thật sự biết sai rồi?" Lạc Lạc quay đầu lại bĩu môi hỏi.
"Thật, ta thề." Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Lạc Lạc để ý đến nàng, vội vàng nhấc tay lên trời thề.
"Vậy được rồi, ta liền tha thứ cho ngươi, về sau không cho ngươi gạt ta." Lạc Lạc quay người lại đặt ra yêu cầu.
"Có thể "
"Cũng không thể hù dọa ta "
"Không có vấn đề gì "
"Còn có, ngươi không thể khi dễ ta."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, thầm nghĩ, vấn đề của ngươi thật sự quá nhiều, bây giờ, rốt cục là ai khi dễ ai vậy...
"Được được, Lạc Lạc, ta về sau tuyệt đối sẽ không lừa ngươi, không hù dọa ngươi, càng sẽ không khi dễ ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt bị hắn làm cho dở khóc dở cười.
"Ừm, cái này còn tạm được, đúng rồi, chủ nhân, ngươi mau ăn giải dược đi." Lạc Lạc đang đắc ý lại nhớ ra chuyện này.
"Được."
Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn thoáng qua đan dược, hạ quyết tâm, nuốt xuống.
Lạc Lạc ở bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt rất khẩn trương nhìn nàng....
Nuốt đan dược vào Thượng Quan Tây Nguyệt cảm giác có cái gì luật động, sau đó răng rắc một tiếng, linh lực bên ngoài như điên cuồng dũng mãnh lao về phía nàng.
"Phong ấn đã bị phá bỏ." Thượng Quan Tây Nguyệt thở ra một hơi, đứng lên.