Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Chớp mắt một cái đã đến tháng mười một, bầu không khí tết càng ngày càng đặc.
Hôm qua tỷ đệ ba người đi trấn Phi Tiên một chuyến mua sắm một lượng lớn đồ đạc, Triệu thị cũng cam lòng cho mua vài cân thịt heo, Đỗ Tiểu Ngư thuận tiện ôm hai cục xương lớn về, còn chưa được uống canh xương lần nào đâu, thân thể đang phát triển không thể không cần thứ này. Nàng mong muốn sau này mình cao một chút, không thể lùn hơn Đỗ Hoàng Hoa được.
Đồng thời còn mua giấy đỏ thẫm về viết câu đối, pháo vân vân.
Câu đối ư? Đương nhiên là có Đỗ Văn Uyên viết rồi, nhìn qua những chữ trên trấn kia, không viết được đẹp hơn hắn đâu.
Tuy là mùa đông nhưng vị cha Đỗ Hiển của nàng vẫn bận rộn, một hồi tồn trữ lương thực ăn, một hồi tu sửa bờ ruộng, một hồi lại phải bón phân cho lúa mì, chuẩn bị tốt cho mùa xuân năm sau.
“Cha, người mau đi gột rửa đi, thối chết mất.” Thấy Đỗ Hiển trở lại không rửa tay đã tới ôm nàng, Đỗ Tiểu Ngư vội tránh ra, nơi này thường xuyên dùng tới phân, có lúc gió thổi vào sân toàn mùi phân thối, thật là khiến người ta không chịu nổi. Nói đến cái này không thể không nhắc tới nhà vệ sinh, sau này có thời gian nhất định nàng phải thay đổi, hiện tại phải dùng tạm thôi.
“Còn ghét bỏ cha cơ đấy.” Đỗ Hiển gõ gõ nàng nhưng vẫn nghe lời đi lấy nước rửa.
Đỗ Tiểu Ngư chạy đến cạnh bếp, “Tỷ, canh xương nấu được chưa ạ?”
“Chỉ lo ăn thôi, lúc này không tiếc xuống giường.” Đỗ Hoàng Hoa không thiếu cười nhạo nàng, trong khoảng thời gian này toàn làm tổ, mua thịt thì xuống ngay.
Đỗ Tiểu Ngư chỉ cười hì hì, ngửi thấy hương vị muốn chảy nước miếng.
“Sắp được rồi, muội nhanh đi chơi cái Trám liêu kia của muội đi.”
Cái gọi là Trám liêu tức là tỏi giã, rau thơm giã, đậu phộng giã, nước tương, muối, còn có dầu vừng hỗn hợp mà thành, còn thiếu vài loại gia vị tỷ như bột ớt, bột hoa tiêu, canh loãng vân vân, nếu không càng ăn ngon hơn. Đỗ Tiểu Ngư trước đây chỉ thích thịt hầm canh, sau đó dùng thịt trộn với cái này ăn với cơm! Nàng kích động chạy đến bên chiếc thớt gỗ, lấy dao loảng xoảng loảng xoảng băm lên.
Chờ đến khi nàng làm xong thì Đỗ Hoàng Hoa cũng đã dọn món xong.
Đỗ Tiểu Ngư làm thứ này rất được hoan nghênh, đều nói thịt trở nên có mùi vị hơn, nàng đương nhiên rất cao hứng.
“Tỷ, qua mấy ngày nữa chúng ta đi sang nhà Bàng đại thúc xem nghé con đi?” Đỗ Tiểu Ngư uống canh thịt hưng trí bừng bừng nói: “Muội cắt mấy bó cỏ để đó rồi, hiện tại thì thiếu cái chuồng trâu.”
“Chờ cha con rảnh rỗi dựng một cái, nếu sang năm thu hoạch tốt thì mua thêm mấy con dê nuôi.” Triệu thị nói xong lại hỏi tướng công mình, “Đã phủ rơm rạ ngoài ruộng lúa mạch xong chưa, nếu không xong kịp thì chiều nay ta đi cùng, nhìn trời hôm nay lạnh vậy, ta thấy tuyết sắp rơi rồi, mầm mà bị lạnh thì không mọc được.” Nhà bọn họ năm nay trồng không ít lúa mạch, ruộng đất trồng luân phiên lúa mạch lúa nước có thể trở nên màu mỡ một chút, đề cao thu hoạch, mà thời tiết cũng thích hợp, không úng không hạn.
“Không cần đâu, còn có một mẫu đất nữa thôi.” Đỗ Hiển vỗ vỗ đầu Đỗ Tiểu Ngư, “Ngày mai cha làm chuồng bò cho con,” Lại nói: “Hoàng Hoa, buổi chiều dọn dẹp những mẩu gỗ ở hậu viện một chút, nhìn thích hợp thì chồng lên phía trước, lại chuyển một ít rơm ra tới.”
Đỗ Hoàng Hoa đáp một tiếng, Đỗ Hiển ăn nốt nửa bát cơm còn lại xong thì đi ra ngoài.
Buổi chiều Triệu thị đi sang nhà Ngô đại nương, nghe nói con dâu có tin vui phải vội vàng đi lên trấn Phi Tiên. Nhi tử Ngô đại nương làm người bán hàng rong tích được không ít tiền, năm ngoái mua nhà ở trên trấn, vốn muốn tiếp vợ chồng Ngô đại nương cùng đi, kết quả bọn họ không nỡ bỏ chục mẫu đất trong nhà, cũng quen cuộc sống thoải mái trong thôn, nhưng chuyến đi này sợ đến ăn tết xong mới trở về, cho nên hai người không thể thiếu chuyện để tâm sự.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn một mình Đỗ Hoàng Hoa bận rộn bèn chủ động phụ trách rửa bát, ở nông thôn cũng có cái hay của nó, củi lửa nhiều, trên lò bếp luôn có nước nóng, cho nên giữa mùa đông mà có rửa bát đũa cũng không sợ bị lạnh.
Mà Đỗ Văn Uyên lúc bình thường đương nhiên là không cần làm việc, nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là đọc sách, Triệu thị đau lòng sợ phòng của hắn cách xa bếp lò, còn làm riêng cho hắn một chậu than, nói là để tiện luôn cho cả việc xuống giường đọc sách.
Đỗ Tiểu Ngư đã quen như vậy rồi, ở nhà bọn họ đọc sách lớn hơn trời!
Nàng rửa bát xong thì đi vào trong sân giúp Đỗ Hoàng Hoa chuyển rơm rạ, đoán là Đỗ Hiển sợ nghé con bị lạnh, cầm ra trải cho nó đỡ bị lạnh. Ngẫm lại cũng phải, nghé con này mới được hơn một tháng sẽ phải rời khỏi mẹ mình, giữa mùa đông không có chỗ dựa đúng là rất lạnh, nàng nói: “Tỷ, hay là cho nghé con cũng mặc quần áo? Lạnh quá bị bệnh cũng không hay.”
Đỗ Hoàng Hoa nghe vậy nở nụ cười, “Muội coi nó là người à, còn mặc quần áo cơ đấy?”
“Nhưng mà nó là nghé con mới sinh ra không được bao lâu, tỷ, bỏ ra bốn lượng bạc ra đấy! Tỷ không sợ bị lạnh quá hỏng mất à?” Đỗ Tiểu Ngư nhìn rơm rạ trên đất, “Tỷ dạy muội một chút làm thế nào mới làm được được quần áo cho nó thôi, rải trên đất còn không bằng che trên thân.” Nhà có mấy cái áo tơi, trời mưa gió mà mặc nó thì an toàn lắm, nếu nghé con cũng mặc bộ quần áo bằng rơm rạ phỏng chừng không bị lạnh.
Đỗ Hoàng Hoa ngẫm lại cũng phải, muội muội này suốt ngày làm tổ trên giường, hoạt động một chút mới được, vì thế đồng ý dạy nàng.
Thấy nàng học được cũng khá rồi, Đỗ Hoàng Hoa đi hậu viện thu dọn đầu gỗ, chờ ngày mai cho cha dựng chuồng bò.
Hôm nay còn có chút nắng, gió cũng vừa phải, Đỗ Tiểu Ngư chuyển cái ghế nhỏ ngồi ở bên ngoài, vừa phơi nắng vừa đan quần áo, đang lúc thú vị thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa, “Tiểu, Tiểu Ngư tỷ.” Tiếp theo là giọng tiểu nữ hài lắp ba lắp bắp, không cần đoán cũng biết là Chu Nhị Nha, thanh âm vẫn nhát gan như vậy.
Đỗ Tiểu Ngư không ngờ nó sẽ đến đây, cái tính cách sợ người lạ này còn tưởng rằng chỉ có nàng chủ động đi tìm nó thôi?.
Nàng thả quần áo rơm rạ xuống, đi đến phía cửa cười nói: “Nhị Nha à, ngươi. . .” Lời mới nói được một nửa thì dừng lại, bởi vì bên cạnh Chu Nhị Nha còn có một người là tỷ nó – Chu Đại Nha.
Đỗ Tiểu Ngư không ưa người này, mặt lập tức lạnh xuống, “Nhị Nha, sao tỷ ngươi cũng đến đây thế? ” Nàng không mời người này tới nhà chơi mà!
Chu Đại Nha kế thừa tính khí của Hồng nương tử, vốn là một người tính tình không tốt nhưng lần này lại nhẫn nhịn, trên mặt chồng chất tươi cười nói: “Lần trước ngươi dẫn muội ta đến nhà vừa mời ăn cơm lại còn chải đầu cho nó, chúng ta không thể không cảm tạ nhà các ngươi được, ngươi xem này, đây là điểm tâm ta tự mình làm đấy, ăn rất ngon, mau nếm thử đi.” Lại cầm một cái trống bỏi ra lắc vang đùng đùng, “Thú vị không, cho ngươi này.”
Chu Nhị Nha ở một bên trông mà thèm nhìn chằm chằm vật kia, đây là đệ đệ ngày thường hay chơi, nó chỉ chạm thử cũng không được, vậy mà đại tỷ lại vụng trộm mang ra ngoài, còn nói muốn tặng cho Tiểu Ngư tỷ, nó không thể hiểu nổi.
Cái gì vớ vẩn thế này, Đỗ Tiểu Ngư nhíu mày lại, đây là đang làm nàng vui lòng? Không có việc gì mà ân cần không gian thì trộm, Chu Đại Nha này rốt cuộc có mục đích gì? Nàng cầm trống bỏi thuận thế đưa cho Chu Nhị Nha, nói: “Đến đây rồi thì vào đi, Nhị Nha, đi theo ta phơi nắng đi,” Lại nói với Chu Đại Nha: “Không có gì phải cảm ơn đâu, Nhị Nha đã gọi ta là tỷ, không có chuyện gì đâu, cái này ngươi cầm về đi.”
Chu Đại Nha tức suýt nữa thì lệch miệng, nha đầu chết tiệt này đúng là khó đối phó, nàng nhấc chân phi thẳng vào nhà chính, “Nói cho các ngươi nếm thử thì không thể cầm về được.”
Không có chút lễ phép nào, lẽ nào không biết người ta có ý đuổi cô đi sao? Đỗ Tiểu Ngư nhìn bóng lưng của cô ta thật là hết chỗ nói rồi.
Đỗ Hoàng Hoa ở bên trong nghe được tiếng nói, không biết người nào đến bèn đi ra nhìn một chút, gặp ngay phải Chu Đại Nha vào nhà, cô ta vừa cười vừa nịnh nọt, Đỗ Hoàng Hoa bảo cô nàng ngồi xuống, lại rót cho nước ấm cho uống.
Xem bộ dáng chắc là không đuổi được rồi, Đỗ Tiểu Ngư chớp mắt nhìn không để ý tới nữa, ở bên ngoài nói chuyện với Chu Nhị Nha.
“Ngươi tùy tiện ngồi đi, ta còn có chút việc bận, hay là ngươi cũng ra ngoài phơi nắng nhé?” Đỗ Hoàng Hoa ngồi bồi tiếp một lát rồi đứng lên, hơi có vẻ xin lỗi, nàng không giống Đỗ Tiểu Ngư, người ta chủ động tới đến cửa cảm tạ chung quy vẫn phải lấy lễ để tiếp đón, nhưng lại cảm thấy không có lời nào để nói với Chu Đại Nha cả, lúc này nói chuyện cũng tương đối uyển chuyển.
Chu Đại Nha vội nói: “Không sao, không sao, ngươi cứ làm đi.”
Thấy Đỗ Hoàng Hoa đi hậu viện, nàng bưng bát nước lên uống sau đó rõ ràng ngó dáo dác nhìn xung quanh.
Ngày ấy sau khi trở về thì cô và Hồng nương tử mẹ cô nhấc lên chuyện của Đỗ gia, mới biết thì ra thiếu niên kia chính là học trò nhỏ còn trẻ nhất trong thôn bọn họ, sang năm sẽ thi tú tài, còn nghe nói có thể thi đậu. Hình như mẹ cô không có cảm tình gì với Đỗ gia, nói cả nhà họ đều bất lực hèn nhát, là bị người đuổi ra khỏi nhà, cho dù thi đậu tú tài phỏng chừng cũng không có bản lĩnh gì.
Nhưng mà người như vậy rất hiếm thấy, vừa tuấn tú lại biết đọc sách, cô nghĩ thôi mặt đã đỏ lên, rón ra rón rén đi ra ngoài.
“Ngươi muốn đi đâu vậy?” Đỗ Tiểu Ngư đang nghĩ ngợi người này tại sao còn chưa đi, quay đầu nhìn lại phát hiện cô ta như một tên trộm, chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì!
Chu Đại Nha giật mình, bình tĩnh lại tâm tình nói: “Tỷ ngươi để ta chung quanh nhìn một chút, chưa tới đây bao giờ, muốn nhìn thử nhà các ngươi một chút, không tin ngươi đi hỏi tỷ ngươi ấy.”
“Nhà chúng ta thì có gì đáng xem đâu? Chẳng phải là bốn gian phòng bằng đất à, thật sự muốn xem ngươi đi nhà thôn trưởng đấy, dễ coi lắm!”. Còn bắt tỷ nàng tới dọa người à, Đỗ Tiểu Ngư cảm thấy thật nực cười.
Bị nàng nói một câu nghẹn họng, Chu Đại Nha cắn miệng, một hồi lâu mới nói: “Nghe nói ca của ngươi đọc sách ở chỗ Lưu phu tử phải không? Bây giờ Lưu phu tử bị thương rồi, vậy không phải là không đi tới đó học được nữa sao? Vậy lúc này đang ở nhà à?”
Đột nhiên lại hỏi tới Đỗ Văn Uyên, Đỗ Tiểu Ngư nheo mắt lại, “Vâng, nhị ca của ta ở nhà.”
Chu Đại Nha vui vẻ bước lên mấy bước, từ trong lòng móc ra ba cái hà bao, “Đây là ta thêu, coi như cảm ơn cả ba tỷ muội các ngươi, Nhị Nha thường ở nhà một mình vừa không có bạn chơi cùng, lại làm phiền các ngươi chiếu cố nó rồi. Xem này, đây là cho ngươi, cái này cho đại tỷ ngươi, cái này, cái này cho, cho nhị ca của ngươi.” Nói chuyện có chút cà lăm.
Đỗ Tiểu Ngư nhận lấy liếc nhìn vài lần, thật khó cho nàng còn mang đến cả hầu bao, nhưng mà làm sao cái cho Đỗ Văn Uyên lại đẹp nhất? Thêu tinh xảo nhất, lại còn là uyên ương nghịch nước! Mà cho hai người bọn họ hoàn toàn là tùy ý ứng phó. Ánh mắt nàng lượn một vòng trên người Chu Đại Nha, chợt khẽ mỉm cười, “Ta muốn cái này, nhị ca của ta là nam nhân lấy hà bao xinh đẹp làm cái gì?”. Nói rồi ngừng lại, đặt ba cái hà bao vào trong lòng, “Hai cái này đều cho ta đi, Nhị Nha chơi đùa với ta vui lắm, bình thường tỷ ca ta không rảnh đâu, nói gì tới chuyện chiếu cố chứ.”
Chu Đại Nha uổng phí một phen tâm huyết, có nỗi khổ không nói được, Đỗ Tiểu Ngư thấy thế ngầm rên một tiếng, xoay người tiếp tục đan rơm rạ.
Chỉ có Chu Nhị Nha rụt vai lại, không hiểu sao sắc mặt tỷ nó lại khó coi như vậy, giống như là muốn đánh người, vội nhanh chóng cúi đầu.