Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Ngũ Hành Thiên
  3. Chương 9 : Học vỡ lòng
Trước /618 Sau

[Dịch]Ngũ Hành Thiên

Chương 9 : Học vỡ lòng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sư Tuyết Mạn ngắm cơ thể mình trong gương, cô rất kiêu ngạo với thân thể trắng ngần vốn hoàn mỹ không tỳ vết này, tuy nhiên, giờ đây trên ngực trái có năm vết ngón tay nhàn nhạt, nó thật là chướng mắt quá. Đã mấy ngày, nhưng vết ngón tay vẫn chưa tiêu tán, có thể thấy lúc đó lực đạo lớn cỡ nào.

Con mắt cô lóe lên sát khí, cô không muốn nhớ lại tình cảnh ngày đó, nhưng hàng ngày, khi đi tắm nhìn thấy dấu vết trên người, lửa giận trong lòng liền khó mà ngăn chặn.

Hôm nay là ngày khai giảng, cũng may dấu vết trên cổ đã tan.

Cô mặc xong quần áo, nét mặt lại khôi phục sự tự tin thường ngày.

Bước ra khỏi phòng, bữa sáng ở đại sảnh đã dọn sẵn, gia gia nhìn thấy cô, mỉm cười hiền lành: "Mau ngồi ăn đi."

"Gia gia." Cô ngọt ngào chào, rồi ngồi xuống bên cạnh gia gia. Mẫu thân cô đã qua đời từ bé, phụ thân bận rộn sự vụ, đều là gia gia nuôi cô lớn. Sáng sớm hàng ngày, cô đều ăn điểm tâm cùng ông.

Người hầu đưa canh nóng hầm hập lên, bình thường cô tu luyện, một ngày ba bữa đều được chuẩn bị đặc biệt, bổ sung nguyên lực, tẩm bổ thân thể.

Cô hé miệng uống canh. Canh được dùng nguyên liệu nấu ăn quý báu tỉ mỉ pha chế, không những rất có ích lợi trong tu luyện, hơn nữa vị còn ngon. Nhưng hiện tại, cô có chút không yên lòng.

Lão nhân nuôi cô lớn từ tấm bé nên rất hiểu cô, quan tâm hỏi: "Sao hả? Còn nhớ lần thất thủ vừa rồi?"

Thiên phú tôn nữ ở trong gia tộc chẳng ai có thể bằng, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, không những không có chút tác phong tiểu thư, trái lại rất chăm chỉ khắc khổ hơn người bình thường. Từ nhỏ cô đã triển lộ tài hoa và thực lực, thậm chí vượt cả phụ thân. Cô được xem là nhân vật lĩnh quân đời tiếp theo của gia tộc, là sự kiêu ngạo của toàn bộ gia tộc, toàn bộ trưởng bối gia tộc đều sủng ái vạn phần.

Lão nhân cảm thấy rất kiêu ngạo vì tôn nữ của mình, lão cảm thấy tôn nữ nhà mình hoàn mỹ không tỳ vết. Điểm duy nhất khiến lão cảm thấy khá lo lắng chính là sự kiêu ngạo của nó, không khác với phụ thân từ nhỏ chưa từng bị bất lợi.

Nhưng lão nhân trải lịch duyệt nhân sinh phong phú, biết trên đời này tàng long ngọa hổ, núi cao còn có núi cao hơn, tôn nữ có điểm ưu tú, sẽ có người lợi hại hơn nó.

Bất lợi lần này là như thế.

Ngày đó, lão nhìn thấy dấu ngón tay trên cổ tôn nữ liền giật nảy mình, nghĩ mà sợ. Nếu như lực đạo đối phương mạnh hơn một chút, tôn nữ đã táng mệnh tại chỗ. Sau đó lão nhanh chóng chú ý thấy tâm tình tôn nữ rất không đúng.

Xem ra thất bại lần này lớn hơn tưởng tượng a.

Trong mắt lão nhân, chút ngăn trở ấy không tính là cái gì, nhưng ông cũng biết, đối với Tuyết Mạn xuôi gió xuôi nước từ nhỏ mà nói, cần phải có thời gian để chấp nhận. Nhưng ở một mức độ nào đó, lão vẫn khá là cảm tạ đối phương. Trong mắt lão, tuổi của Sư Tuyết Mạn mà gặp phải một chút thất bại, đối với nhân sinh là tài phú quý giá.

Nếu lão nhân biết rõ sự tình chân thực đã trải qua, nhất định sẽ xé Ngải Huy thành tám mảnh.

"Không ạ." Sư Tuyết Mạn cúi đầu ăn cơm.

Lão nhân vừa nhìn bộ dáng này của cô, liền nở nụ cười: "Ngươi cảm thấy ngươi thua ở điểm nào?"

Lão nhân kinh nghiệm phong phú, lão biết rõ đối với tuổi thanh niên mà nói, lảng tránh vấn đề không phải lựa chọn tốt.

Cái muôi trong tay Sư Tuyết Mạn dừng lại, cô bị vấn đề gia gia hỏi làm nghẹn. Ba ngày rồi, cô thủy chung chìm đắm trong xấu hổ và giận dữ, khắp óc đều là suy nghĩ làm thế nào tìm ra tên gia hỏa chết tiệt này, sau đó bầm thây vạn đoạn.

Cô chẳng phải là người ngu dốt, chỉ là bị phẫn nộ che mờ hai mắt. Bây giờ được gia gia nhắc nhở, cô lập tức chú ý tới vấn đề bị lướt qua này.

"Đối phương rất quen mù chiến."

Biểu tình Sư Tuyết Mạn trở nên nghiêm túc, nhớ lại từng chi tiết trong trận chiến đấu. Ba ngày rồi, lần đầu tiên cô nhớ lại trận chiến đấu kia mà không nổi giận.

Lão nhân vô thanh nở nụ cười, hướng dẫn từng bước: "Còn có cái gì nữa?"

"Kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, phản ứng nhạy cảm, xuất thủ quả quyết tàn nhẫn, biết lợi dụng ưu thế của mình." Một khi khôi phục lãnh tĩnh, Sư Tuyết Mạn lập tức biểu hiện sự sáng suốt, cô lẩm bẩm: "Bây giờ nghĩ lại, hắn hẳn đã nhận thấy được vị trí của cháu trước rồi. Mà cháu thì không, hơn nữa cháu còn không nhận thấy hắn di động. Hắn rất am hiểu mù chiến, tinh thông chiến đấu trong bóng tối. Hắn lựa chọn cách đánh cận chiến, nếu tỉ mỉ suy nghĩ thì đó là phương thức chiến đấu tốt nhất trong bóng tối. Cho nên cháu rất bị động, hoàn toàn không có không gian. Không có không gian, rất nhiều chiêu thức và kỹ xảo đều không dùng được. Trái lại, hắn có thể phát huy lực lượng."

Lão nhân lắng nghe rất tỉ mỉ, lão biết rõ thời điểm này chỉ cần lắng nghe là đủ.

"Hắn cố ý khiến cháu giãy dụa, làm cháu mất thể lực nhanh hơn, rất âm hiểm. Cảm giác đối phương nguyên lực không mạnh, từ đầu tới đuôi, hắn không dùng nguyên lực, cháu không có biện pháp xác định cảnh giới của hắn."

Lão nhân nghe vậy: "Không dùng nguyên lực đã đánh bại cháu, vậy thực lực của đối phương có phần mạnh mẽ đấy."

"Rất mạnh, hơn nữa hẳn là giống như cháu, đeo áp chế thủ hoàn." Sư Tuyết Mạn không lảng tránh, cô suy nghĩ một chút: "Khi hắn khóa chặt cháu, cháu dùng【 ngư củng bối 】. Nhưng không thoát ra được."

Lần đầu tiên Lão nhân lộ ra vẻ động dung: "Không dùng nguyên lực lại chống đỡ được【 ngư củng bối】của cháu? Tuổi lớn không?"

【 ngư củng bối 】 là một loại kỹ thuật thoát khốn có phần xảo diệu, mô phỏng theo động tác cá bị chấn kinh thì ủn lưng thoát ra, sức bật cường hãn. Đối phương không dùng nguyên lực, vậy mà lại là có thể áp chế được 【 ngư củng bối 】, lão nhân khá giật mình.

"Ừ." Sư Tuyết Mạn nghiêm chỉnh gật đầu: "Sát ý của hắn quá nồng. Cháu vốn dự định dùng 【 ngư củng bối 】 thoát ra, như vậy thì cháu có thể bỏ áp chế thủ hoàn, nhưng không thoát ra được. Tuổi hẳn không lớn, bằng không cũng sẽ không vì năm vạn đồng."

Bây giờ nghĩ lại, cô có phần bội phục. Do là phận gái nên bị khóa lại tương đối thiệt thòi, lúc cô còn rất nhỏ gia gia đã dạy cô 【 ngư củng bối 】. Cô tốn hao không ít tinh lực luyện chiêu này và đã nắm được tinh túy của nó.

【 ngư củng bối 】 bạo phát lực lượng, ngay cả chính cô ta cũng khó khống chế nổi.

"Không dùng nguyên lực là có thể áp chế 【 ngư củng bối 】, nếu tuổi không lớn thì đó chính là học sinh." Trong thần sắc lão giả tràn đầy tán thán: "Xem ra trong tân sinh năm nay có một thiên tài khó lường a, chẳng biết là con cái nhà ai, sao chẳng có chút phong thanh?"

"Gia gia, ngươi phải giúp cháu tìm đấy!" Sư Tuyết Mạn lắc lắc cánh tay gia gia cầu xin: "Cháu không thể chịu nổi thiệt thòi như thế, cháu muốn quang minh chính đại đấu với hắn một lần."

Lão nhân cười ha ha: "Được rồi, Tuyết Mạn cầu gia gia, gia gia muốn chối cũng khó."

Tuyết Mạn thể hiện rất rõ ý đồ muốn rửa sạch sỉ nhục lần trước, tuổi thanh niên có chí tiến thủ, dù vấp phải trắc trở cũng không quan trọn. Hơn nữa chính lão đối với tuổi thanh niên này cũng rất cảm thấy hứng thú, đột nhiên nảy ra một gia hỏa còn lợi hại hơn tôn nữ nhà mình, thú vị thật.

Sư Tuyết Mạn vui mừng quá đỗi, có gia gia xuất thủ, tên gia hỏa chết tiệt kia chạy trời không khỏi nắng!

Chờ đi! Ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!

Trong mắt Sư Tuyết Mạn hiện lên khí tức nguy hiểm.

Biểu tình của tôn nữ bị lão nhân nhìn ra, kinh lịch nhân sinh chìm nổi, lão nhân sao lại không biết ý nghĩ của tôn nữ? Lão trầm ngâm nói: "Hắn không hề sử dụng nguyên lực đã có thể chế trụ ngươi, thực lực chỉ sợ trên ngươi, ngươi phải cẩn thận."

Sư Tuyết Mạn ngẩng đầu, con mắt cô tựa như hai luồng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt: "Tuyết Mạn nhất định sẽ nỗ lực!"

Lão nhân khá kinh ngạc, lão chưa từng nhìn thấy ý chí chiến đấu thịnh vượng như thế trên người tôn nữ nhà mình.

Xem ra thất bại lần này ảnh hưởng rất lớn tới Tuyết Mạn a, lão nhân cười trong lòng.

Ngải Huy không biết năm vạn đồng của hắn rước lấy một phiền phức thế nào, hắn đang học khóa học học vỡ lòng.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thư xá, rơi xuống bàn học và sàn nhà, ngay cả bụi lơ lửng dưới ánh nắng cũng lười biếng.

Trong Thư xá trống không, chỉ có sáu người ngồi. Chẳng mấy người cần học vỡ lòng, vô luận là cựu thổ hay là Ngũ Hành Thiên, từ lúc còn rất nhỏ đã tiếp xúc với học vỡ lòng.

Ở trên bục, Đổng phu tử mở cờ trong bụng hoa chân múa tay vui sướng, nước bọt bắn tung giảng thuật kế hoạch Ngũ Hành Thiên trải qua bao nhiêu năm trù tính, tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực, lúc đó các phái tu chân trên dưới một lòng như thế nào. Hiện tại Ngũ Hành Thiên hoàn toàn ổn định vững chắc, bắt đầu thử lẻn vào hoang dã, cái gì mà từ lúc này tuyên cáo kết thúc giai đoạn Ngũ Hành Thiên phòng thủ, tiến nhập thời đại phản công vĩ đại vân vân.

Không buồn ngủ như người khác, Ngải Huy nghe rất hứng khởi, lúc trước hắn chỉ tiếp xúc với kiếm điển, hiểu biết về lịch sử Ngũ Hành Thiên đa số đến từ hoang dã, là khi các nguyên tu đại nhân nói chuyện phiếm.

Giảng lịch sử là sở thích lớn nhất của Đổng phu tử, khóa học vỡ lòng của ông ta hơn phân nửa thời gian đều là giảng lịch sử, thời gian giảng cơ sở tu luyện rất ít.

Những lịch sử rối loạn gì đó này có quan hệ gì với bọn họ? Những đồng học khác âm thầm gọi cái khóa này là khóa nước bọt, căm thù đến tận xương tuỷ đối với chuyện lãng phí thời gian thế này, thế nhưng lớp này của bọn họ là tu luyện cơ sở, cũng là khóa học do Đổng phu tử đảm nhiệm. Hơn nữa Đổng phu tử có tiếng tính khí không tốt, nếu là trốn tiết hoc của ông ta, khi thỉnh giáo vấn đề tu luyện, phu tử chẳng thèm liếc mắt.

Ai bảo cơ sở của bọn họ hoàn toàn là con số không chứ?

Học viên đến từ Ngũ Hành Thiên tự nhiên không cần phải nói, gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa trực tiếp lên khóa cao cấp, học viên phổ thông thuần một sắc lên khóa trung cấp. Cho dù là học viên đến từ cựu thổ cũng được tu luyện từ nhỏ, tuy rằng vì điều kiện hoàn cảnh, thực lực không thâm hậu như học viên Ngũ Hành Thiên, nhưng ở phương diện lý luận không có vấn đề gì.

Sinh tồn luôn luôn động lực cải biến cường đại nhất, trải qua nghìn năm phát triển, ngũ hành nguyên lực đã thâm nhập nhân tâm.

Bắt đầu từ vỡ lòng như mấy người Ngải Huy ít đến thương cảm.

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Thao thao bất tuyệt nửa ngày, cuối cùng Đổng phu tử giảng đến tu luyện, tinh thần những học viên khác liền phấn chấn lên rất nhiều.

Sự nhiệt tình của Đổng phu tử tựa hồ đều đặt cả vào truyền thụ lịch sử, đối với giảng giải tu luyện nguyên lực lại chẳng mấy hứng thú, mới nói nửa giờ liền tuyên bố tan học. Ngải Huy còn đang ngẫm lại nội dung vừa rồi, lúc hắn phục hồi lại tinh thần Đổng phu tử đã mất bóng.

Khác với người khác vẻ mặt đau khổ rên rỉ, lúc này trong lòng Ngải Huy tràn đầy niềm vui sướng rộng mở trong sáng.

Hắn ở nơi hoang dã ba năm, kinh nghiệm phong phú làm việc giỏi giang, gặp phải nguy hiểm cũng coi chẳng phải trở ngại, là cực kỳ ưu tú trong rất nhiều cu-li. Các Nguyên tu đại nhân có phần tin cậy hắn, gặp người nhiệt tâm còn truyền thụ hắn một hai chiêu thức thực dụng.

Nhưng hoang dã nguy cơ tứ phía, lúc nào cũng có khả năng tao ngộ nguy hiểm, chẳng ai trong hoàn cảnh như vậy, kiên trì truyền thụ cho một cu-li làm thế nào tu luyện theo hệ thống.

Ba năm đó, hắn học được không ít thứ. Đều là một ít thủ đoạn rất thực dụng, rất vụn vặt.

Lý luận của hắn không trọn vẹn không chỉnh tề, nhưng kinh nghiệm thực chiến phong phú, tích lũy hơn xa học viên khác. Hơn nữa hắn am hiểu suy nghĩ, bằng không cũng không thể nặn ra mầm mống kiếm thai, những gì đã học ở nơi hoang dã tuy rằng đơn giản, vụn vặt, nhưng mỗi một thứ hắn đều tốn hao vô số thời gian nghiền ngẫm suy tư. Trở ngại của hắn là cơ sở bạc nhược nên thu hoạch hữu hạn, nhưng vì thế cũng tích lũy rất nhiều vấn đề chưa giải được.

Tuy rằng thời gian Đổng phu tử nói rất ngắn, đối với phương pháp tu luyện cụ thể rất ít lời, toàn giảng giải lý luận liên quan tới nguyên lực.

Mà cái này vừa đẹp là lỗ thủng to nhất của Ngải Huy.

Quảng cáo
Trước /618 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa

Copyright © 2022 - MTruyện.net