Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Này! Bà là mẫu thân của Vân Mộ đúng không?"
Vân Minh Hạo bước tới bên cạnh Vân Thường, giả vờ thoải mái hỏi đối phương, trên thực tế trong lòng của hắn lúc này có chút rối bời.
Thật ra, đây là lần đầu tiên Vân Minh Hạo gặp mặt Vân Thường. Bỏ qua mối quan hệ với Vân Mộ thì phụ nhân đang quỳ gối trên thềm đá kia chính là cô cô của Vân Minh Hạo, có quan hệ huyết thống cực sâu. Chỉ là từ nhỏ bị nhồi nhắt quá nhiều điều không hay về nàng nên Vân Minh Hạo cũng không có chút cảm thông nào với đối phương, ngược lại hắn nghĩ rằng Vân Thường là một người phụ nữ không tuân thủ đạo làm vợ nên mới bị chồng ruồng bỏ. Vân Mộ chỉ là một tên con hoang, ngay cả cha cũng không có.
Vừa nghĩ đến Vân Mộ, Vân Minh Hạo lại cảm thấy tức giận.
"..."
Vân Thường chậm rãi ngẩng đầu, ngây ra nhìn Vân Minh Hạo nhưng không nói một lời.
Nhìn đôi tròng mắt dường như đã chuyển sang màu xám trắng của Vân Thường, Vân Minh Hạo đứng đó thẩn thờ. Hắn không thể ngờ rằng một người vẫn còn đang sống sờ sờ lại có đôi mắt u uất và tuyệt vọng đến nhường ấy.
Lúc này, Vân Minh Hạo cúi đầu trầm mặc, không biết nên đối diện với người trước mắt như thế nào.
...
"Ha ha! Mọi người mau đến xem, chính là người phụ nữ này. Nàng chính là kẻ bị chồng ruồng bỏ, bị Mai gia đuổi ra khỏi cửa, làm mất hết thanh danh của Lưu gia chúng ta."
"Ừ! Ở ngoại viện ta từng gặp qua nàng, đi khắp nơi dụ dỗ nam nhân, thật không biết xấu hổ!"
"Hắc hắc, nghe nói còn có một đứa con trai, tên là Vân Mộ, vừa mới thức tỉnh linh khiếu trở thành Huyền Đồ."
"Thức tỉnh thì sao chứ! Dù sao cũng chỉ có tư chất một khiếu mà thôi, đã thế còn là thiên phú sinh mệnh, sau này có thể làm con chó canh cửa đã không tệ rồi."
"Một kẻ không biết liêm sỉ, một kẻ thấp hèn như chó, quả nhiên là người một nhà, ha ha ha!"
"Ha ha ha ha!"
Một đám thiếu niên vừa cười vừa nói đi tới trước mặt Vân Thường, mặc sức cười nhạo, trong lời nói của bọn hắn tràn ngập sự mỉa mai, sỉ vả.
Những kẻ này đều là con cháu chi thứ của Vân gia, hơn nữa mỗi người đều đã là Huyền Đồ nên không có ai dám tiến lên khuyên can.
"Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười chứ!"
Vân Minh Hạo bước lên trước một bước, chắn ở trước người Vân Thường, khiến Vân Thường và đám thiếu niên kia không khỏi kinh ngạc.
Vân Thường kinh ngạc bởi vì nàng hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có người ra mặt giúp mình.
Mà những đệ tử chi thứ kia kinh ngạc là vì bọn chúng không thể ngờ rằng Vân Minh Hạo lại ra mặt giúp người phụ nữ kia. Trong suy nghĩ đám thiếu niên, Vân Minh Hạo với chúng là cùng một loại người, gặp những chuyện như thế này, phải đem ra đùa giỡn mới đúng.
Trên thực tế, ngay khi vừa bước ra, Vân Minh Hạo cũng thoáng sửng sốt. Hắn không có ý định ra mặt giúp ai, đây chỉ là hành động theo bản năng do tức giận mà thôi. Nếu như đổi lại là lúc khác, ở một địa điểm khác, và với một người khác thì chắc chắn hắn sẽ không làm vậy.
Có một số người tính tình là thế. Người thân trong nhà mình, mình có thể khinh thường nhưng tuyệt đối không để kẻ khác tùy ý nhục mạ.
"Minh Hạo thiếu gia, chúng ta cười là chuyện của chúng ta, có đụng chạm gì đến cậu đâu!"
Giọng điệu mang theo chút cười cợt vang lên, theo đó một thiếu niên dáng người cao lớn tiến về trước nửa bước, đứng đối diện với Vân Minh Hạo, không hề vì thân phận của đối phương mà kiêng dè chút nào. Dường như những thiếu niên còn lại cũng xem gã là thủ lĩnh, đứng đó cười cười nhìn Vân Minh Hạo, bộ dạng như đang xem kịch vui.
"Hừ! Vân Đại Vĩ, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
Vân Minh Hạo trong lòng cực kì tức giận, tức giận với thái độ của đối phương. Bọn chúng chỉ là một đám đệ tử chi thứ, cũng dám coi thường mình. Tuy nhiên nghĩ đến việc mình từng là bại tướng dưới tay đối phương, Vân Minh Hạo đành phải nhịn lại sự phẫn nộ, đứng nguyên tại chỗ.
"Làm gì?"
Vân Đại Vĩ nhếch miệng cười, lắc lắc cổ nói: "Đương nhiên là dạy cho nữ nhân kia một bài học rồi. Một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, đồi phong bại tục. Minh Hạo thiếu gia nhanh tránh qua một bên đi. Nếu không ta lỡ tay làm cậu bị thương thì thật là không phải, ha ha ha!"
"Đánh rắm!"
Vân Minh Hạo vừa nghe thế liền nổi giận. Nếu như là bình thường, hắn đã sợ run người rồi nhưng hiện tại không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại xông thằng về phía đối phương.
"Vân Đại Vĩ, ngươi bớt đắc ý con mẹ nó đi, trừng mắt lên mà coi bản thiếu gia có đánh chết ngươi hay không!"
Theo tiếng hét phẫn nộ, Vân Minh Hạo nắm tay lại thành quyền, hung hăng đánh về phía đối phương.
Ý tùy tâm động, lực quán quyền cốt!
Không có chút trở ngại nào, một hư ảnh đầu hổ đã xuất hiện trên quyền phải của Vân Minh Hạo, há rộng miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, dựa thế mà lao tới... Hổ Nha Kích.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Vân Đại Vĩ vốn cao to lực lưỡng lại là Huyền đồ có thiên phú sức mạnh, đã sớm luyện hóa xong Huyền linh Bạo Lực Hùng. Trong cùng cảnh giới tu vi, gã tự tin thực lực của mình chắc chắn không thua kém bất cứ kẻ nào. Bởi vậy, khi nhìn thấy Vân Minh Hạo lao tới, Vân Đại Vĩ bĩu môi xem thường. Ngay lập tức Huyền lực đã ẩn hiện trên nắm tay phải, trong nháy mắt một hư ảnh hùng trảo được ngưng tụ ra, mạnh mẽ vô song, hung dữ táo bạo.
"Oành"
Một quyền đánh xuống. Vân Minh Hạo không hề lui một bước, trong khi đó đối phương lại bị chấn động mãnh liệt, bay ngược về phía sau ba trượng, đập giả sơn, hôn mê tại chỗ.
"..."
Đám đông ngạc nhiên đến sững sờ, mọi âm thanh bàn tán xung quanh đều biến mất.
Hạ nhân Vân gia và những đệ tử chi thứ cũng không cách nào giải thích được chuyện vừa xảy ra. Vân Đại Vĩ rõ ràng đang chiếm ưu thế không ngờ lại bị Vân Minh Hạo trông nhỏ yếu hơn đánh bất tỉnh chỉ với một quyền duy nhất.
Bản thân Vân Minh Hạo cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Dù so về lực lượng hay tu vi thì mình cũng không phải đối thủ của Vân Đại Vĩ. Vậy tại sao đến một quyền của mình đối phương cũng không đỡ nổi. Hơn nữa, trong nháy mắt khi đánh ra một quyền kia, mình lại không có chút sợ hãi hay do dự nào, giống như bản thân vô cùng tự tin có thể đánh bại đối phương.
Sự tự tin đến mức khó hiểu với thực lực của bản thân như vầy, Vân Minh Hạo cũng hoàn toàn không biết xuất phát từ đâu.
"Hổ nha trọng thế... trọng thế ..."
Bên tai Vân Minh Hạo bỗng vang lên tiếng nhắc nhở của người nào đó. Lúc ấy trong lòng hắn ngập tràn phẫn hận, căn bản nói cái gì cũng không nghe lọt tai. Hiện tại cẩn thận nhớ lại, càng suy ngẫm càng cảm thấy có đạo lý.
Vừa rồi trong lòng mình tràn ngập phẫn nộ và điên cuồng, khi hoàn toàn bộc phát ra, toàn bộ sức lực và khí thế liên thông với nhau, động tác trở nên liền mạch... Loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, bản thân tựa hổ tựa nha, từ trước đến giờ chưa từng trải qua!
Đúng vậy! Giống như suy nghĩ của Vân Minh Hạo. Cái gọi là "Thế" chính là lấy Huyền lực và khí thế của hổ thú kết hợp lại, mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của Hổ Nha Kích.
Đây cũng là thành quả do những ngày luyện tập chăm chỉ gần đây của Vân Minh Hạo mang lại. Tất cả đều như nước chảy thành sông, lưu loát tự nhiên.
" Ha, ha, ha……"
Rốt cuộc Vân Minh Hạo vẫn chỉ là một thiếu niên. Đánh bại được đối thủ mạnh hơn mình, cả người rơi vào trạng thái cuồng nhiệt. Hắn vui sướng nhìn hai tay mình, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, khiến cho đám đông xung quanh ai ai cũng thấy căng thẳng.
Vân Đại Vĩ hôn mê còn chưa tỉnh, chỉ trong giây lát những dệ tử còn lại đã mất đi người cầm đầu, toàn bộ nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Không phải là bọn họ không nghĩ tới tất cả cùng xông lên, đánh cho Vân Minh Hạo một trận bầm dập. Nhưng xung quanh có nhiều hộ vệ và gia đinh như vậy, nếu bọn họ đủ can đảm để làm, vậy chắc chắn ngày mai sẽ bị đuổi khỏi Vân gia.
Tuy rằng Vân gia nội đấu nghiêm trọng, khắp nơi lục đục, nhưng dưới uy thế của gia chủ, bọn họ vẫn phải giả vờ duy trì vẻ hài hòa với nhau.
Nói tóm lại, còn ở nơi đây thì vẫn phải tuân theo quy củ. Giữa các đệ tử với nhau có thể lén lút ganh đua nhưng khi đã quang minh chính đại khiêu chiến thì không thể lấy nhiều đánh ít. Nếu có người làm trái, lập tức bị trừng phạt. Đây là quy củ do tổ tông Vân gia lập nên.
...
"Các ngươi đang làm gì đó? Muốn gây rối sao?"
Một giọng nói trang nghiêm lạnh lùng vang lên, mang theo vài phần cao ngạo.
Mọi người quay đầu nhìn lại liền trông thấy Vân Minh Hiên đang tiến tới trong vòng vây của đấm cẩm y thiếu niên Vân Thiếu Hoa và Vân Thiếu Kiệt, đi thằng về phía Vân Thường đang quỳ