Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cao Đông chưa kịp dùng cơm tối thì đã phải nhanh chóng đến hiện trường, tới nơi liền thấy có rất nhiều cảnh sát đứng bao xung quanh. Tổ pháp y đang khám nghiệm tử thi, đèn chiếu bên cạnh được bật sẵn vì chỉ nửa tiếng đồng hồ nữa trời sẽ tối mịt.
Trên mặt phần lớn mọi người hiện rõ vẻ căm phẫn. Đây đã là nạn nhân thứ sáu, hung thủ trong một thời gian ngắn hại chết nhiều người như thế, quả thật cực kỳ tàn nhẫn. Tuy nhiên hầu hết đều không thấy bất ngờ, bởi gã đã giết năm người trong xe, mất tích hai người, hai người mất tích đó chắc đến chín phần mười là đã bị giết, bọn họ cũng không hy vọng nhiều vào khả năng sống sót của hai người đó.
Vị trí của nạn nhân lần này cũng nằm trên con tỉnh lộ đó, cách chỗ chiếc xe xảy ra chuyện chưa tới 2 kilômét, là phần cuối của đoạn đường mà xe cộ có thể đi qua được, ở chỗ đó đường bị sạt một nửa, nửa phần đường còn lại đã bị những tảng đá lớn rớt xuống từ trên núi chắn đường. Sau khi được Lý Vệ Bình phân công lại công việc, các nhân viên điều tra đã tiến hành tìm từ trong ra ngoài và phát hiện một thi thể nữ giới nằm bên dưới phần đường bị sạt lở.
Cao Đông buồn bã đứng bên cạnh, trao đổi về tình tiết vụ án với Mã Đảng Bồi và Lý Vệ Bình. Lần này tuy lại phát hiện một thi thể nữa nhưng sự việc cũng không nghiêm trọng lắm. Trong báo cáo mà Cao Đông trình cấp trên, ông đã sớm đưa ra dự đoán về trường hợp của hai người bị mất tích là tám, chín mươi phần trăm đã bị giết, khả năng sống sót là cực kỳ ít ỏi, họ đang cho người tìm kiếm khu vực xung quanh để xem có thể phát hiện được nhiều manh mối hơn nữa hay không.
Sắc mặt của Mã Đảng Bồi rất tệ, mặc dù cũng đã đoán trước nhưng thêm một mạng người nữa là lại thêm áp lực lên đầu ông ta. Lý Vệ Bình xuất thân từ cảnh sát hình sự, tố chất tâm lý cũng tốt hơn, nhưng lúc này chỉ biết ngậm chặt miệng, không hé nửa lời, mặt lộ vẻ trầm tư.
“Xem ra chắc chắn đã bị xâm hại rồi.” Một cảnh sát hình sự già thuộc Công an Thành phố thở dài nói.
Cao Đông gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Năm người bị giết trực tiếp ngay trong xe, mất tích một nam một nữ. Người nữ tên là Châu Mộng Vũ. Cao Đông đã xem qua lý lịch của cô ta, mới 27 tuổi, nhìn hình cũng rất xinh, ảnh thẻ mà còn như thế, nếu ngoài đời thật chắc càng đẹp hơn nữa. Nạn nhân nữ này không bị sát hại trong xe mà là bị mất tích. Nếu không vì muốn cưỡng hiếp thì cần gì phải tách ra riêng như vậy.
Nhưng vẫn còn một người nam nữa mà? Tại sao người này cũng bị mất tích luôn?
Tất nhiên, có khả năng người nam này là hung thủ, nhưng hiện tại chỉ là suy đoán thôi, danh tính của những người đó vẫn chưa xác định được, tất cả đều phải đợi kết quả giám định.
Nửa tiếng sau, pháp y Trần từ dưới đường đi lên, phía sau là các thành viên khác của Tổ giám định đang cẩn thận đưa tử thi được bọc trong túi nylon lên phía trên mặt đường.
Cao Đông vội chạy lại, mở túi nylon, quan sát cẩn thận mặt của nạn nhân rồi lấy tấm hình của Châu Mộng Vũ ra đối chiếu. Khuôn mặt nạn nhân ngoài việc bị dính bùn đất ra thì không bị bất kỳ thương tích nào cả, có thể khẳng định chắc chắn rằng đây chính là Châu Mộng Vũ.
Cao Đông lạnh lùng quay người đi, hỏi pháp y Trần: “Tình hình thế nào?”
“Thi thể nguyên vẹn, các đặc điểm khuôn mặt tương đối rõ ràng, có thể xác định đây chính là Châu Mộng Vũ. Kết quả khám xét bước đầu cho thấy thời gian tử vong có lẽ cũng là tối hôm kia, gần với thời gian năm người trên xe bị giết hại. Nạn nhân chết cũng là do bị bẻ cổ, các khớp xương ở tay và chân có dấu vết dây trói, cũng giống những nạn nhân trên xe, tuy nhiên phần tay và ngực nhiều chỗ bị dập nát, hung khí là một hòn đá ở bên cạnh, như thể hung thủ rất căm thù Châu Mộng Vũ vậy. Bên cạnh cũng có dấu chân của hung thủ để lại, có lẽ sau khi giết người xong, gã đã kéo cô ấy xuống phần đường phía dưới, lấy hòn đá bên cạnh đánh đập để trút giận rồi chôn xác luôn ở đó. Chôn cũng không sâu lắm, theo lời của cảnh sát, được phát hiện là do thấy một cánh tay trồi trên đất. Không tìm thấy dụng cụ dùng để đào đất và các vật chứng trực tiếp. Ngoài ra, trên người nạn nhân có đeo một túi xách, chúng tôi sẽ giám định dấu vân tay và các khám nghiệm liên quan khác.”
Cao Đông ừ một tiếng rồi gật đầu, sau đó ghé sát tai pháp y Trần nói nhỏ: “Quan trọng là kiểm tra âm đạo xem có phát hiện tinh dịch không.”
Pháp y Trần lắc đầu nói: “Tôi đã kiểm tra sơ bộ một lượt, nạn nhân không bị xâm hại.”
“Không bị xâm hại à?” Mặt Cao Đông lộ vẻ hơi ngạc nhiên, chau mày trầm ngâm trong giây lát rồi hỏi lại: “Ông chắc là không bị xâm hại chứ?”
“Tôi đã làm bác sĩ pháp y mấy chục năm nay rồi, không lẽ không thấy được?” Pháp y Trần tỏ vẻ không hài lòng khi bị Cao Đông hoài nghi năng lực của mình, tiếp tục nói: “Trang phục của nạn nhân vẫn nguyên vẹn, tôi cũng đã kiểm tra phần dưới rồi, chắc chắn không phải bị xâm hại. Tuy nhiên, nếu tên hung thủ biến thái nào đó dùng cách khiêu khích và đụng chạm bên ngoài để thỏa mãn dục vọng thì không thể giám định được. Chúng tôi sẽ kiểm tra xung quanh kỹ lưỡng, nếu gã xuất tinh ngoài thì sẽ có thể tìm thấy tinh dịch còn sót lại ở trên đất.”
Cao Đông ngớ người ra. Kết quả này khiến ông nảy ra nhiều suy đoán khác. Ông nắm chặt tay lại, gõ nhẹ vào cằm mấy cái, thấy những người xung quanh vẫn đang đợi chỉ đạo của mình bèn nói: “Hôm nay đến đây đã, công việc còn lại ở đây sẽ do Tổ pháp y xử lý, các đội viên khác thay nhau tìm kiếm xung quanh, không chừng sẽ phát hiện được điều gì khác.”
Sau đó ông tiến đến cạnh Mã Đảng Bồi và Lý Vệ Bình dặn dò bọn họ rằng đã xác định thêm một nạn nhân nữa, trước mắt việc quan trọng nhất vẫn là động viên gia đình nạn nhân và đảm bảo công tác giữ bí mật. Số lượng thành viên của Tổ chuyên án lần này rất lớn, không loại trừ trường hợp lắm người nhiều miệng để lộ tin ra ngoài. Người của Công an Thành phố và Văn phòng Tỉnh điều tới thì không sao, chủ yếu là đề cao cảnh giác với cảnh sát sở tại của huyện Bạch Tượng, nhất định phải kín tiếng mới được.
Xử lý xong các phần công việc quan trọng, Cao Đông vội lên xe trở về trụ sở Công an Huyện. Bây giờ công việc rà soát băng ghi hình của Trương Nhất Ngang là điểm mấu chốt nhất.