Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thông qua việc điều tra từ những nguồn đặc biệt, một nhóm nhân viên khác của Trương Nhất Ngang đã làm rõ được vài manh mối về Vương Hồng Dân và công ty mà người ta gọi là Hiệp hội doanh nghiệp.
Lời khai thứ nhất: Ông chủ của nhà máy chế biến thủy sản nào đó.
“Ủa, làm sao các anh biết tôi quen Vương Hồng Dân?… À, các anh là cảnh sát nên tất nhiên là biết rồi. Chẳng phải ông ta vừa bị tai nạn giao thông hay sao, các anh muốn điều tra ông ta à?… Ừm, bảo mật, tôi hiểu, các anh muốn hỏi về vấn đề thu phí của Phòng Công thương hả? Về việc này tốt nhất các anh nên hỏi người khác đi, tôi không rõ lắm… Các anh có dám chắc là sẽ giữ bí mật cho tôi không?… Tất nhiên, tất nhiên là tôi sẽ phối hợp với việc điều tra của chính phủ chứ. Thôi được, tôi sẽ nói cho các anh những gì mà tôi biết, việc Phòng Công thương thu phí bừa bãi, ừm, hình như là có như vậy thật, chuyện này cũng bắt đầu từ cách đây khoảng 7, 8 năm rồi. Thật ra cũng không hẳn là Phòng Công thương thu phí bừa bãi, mà có một công ty thương mại tên Đại Kim, Hiệp hội doanh nghiệp cũng là một tổ chức tư nhân được thành lập bởi công ty này, để cấp giấy phép, thực hiện phê duyệt, kiểm tra cuối năm. Thông thường làm việc trực tiếp với Phòng Công thương thì hiệu quả rất thấp, hơn nữa, hơn nữa muốn làm hoàn thiện các bước cũng rất khó. Doanh nghiệp lần đầu tiên đến Phòng Công thương làm thủ tục lúc nào cũng thất bại cả, nhưng ngay sau đó, công ty thương mại Đại Kim này sẽ liên hệ với doanh nghiệp, yêu cầu họ đóng tiền để gia nhập vào Hiệp hội doanh nghiệp mà bọn họ thành lập, những chuyện liên quan đến Phòng Công thương sau này sẽ do bọn họ đứng ra làm thay. Còn giá cả ư? Phải xem làm về vấn đề gì hoặc quy mô của doanh nghiệp ra sao nữa. Tôi và Vương Hồng Dân là bạn bè nên nhà máy của tôi chỉ trả một ít tiền tượng trưng vậy thôi, không gọi là nhiều. Trong khi đó nhà xưởng của bạn tôi có quy mô cũng tương tự nhưng khi kiểm tra định kỳ hàng năm thì phải đóng 2.000 - 3.000 tệ. Tất nhiên các hộ kinh doanh cá thể đóng ít hơn nhiều, thường là không quá 1.000 đồng. Ngoài ra còn những khoản khác như kiểm tra hay tiền phạt rất phổ biến trong huyện của chúng tôi nữa, thông thường bọn họ sẽ không lập biên bản phạt tiền trực tiếp mà sau đó công ty Đại Kim sẽ liên hệ với doanh nghiệp và yêu cầu họ nộp thẳng khoản phạt sau khi đã chiết khấu một ít cho công ty Đại Kim, công ty sẽ xử lý giúp mà doanh nghiệp thì không cần phải đóng cửa sửa đổi gì nữa. Nhưng phải nói là không chỉ có Phòng Công thương mới làm như vậy, mà ngay cả các đơn vị như Phòng cháy chữa cháy hay cơ quan Thuế vụ cũng có, nhưng nói chung là Phòng Công thương chỗ chúng tôi thu phí tương đối nhiều còn các cơ quan khác thì cũng tạm… Gì cơ, anh bảo khiếu nại hả? Chắc cũng đã có người kiện rồi, nhưng tôi nghĩ là rất hiếm, ừm… đồng chí cảnh sát này, chắc anh cũng biết chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, văn hóa không cao lắm, trong quá trình kinh doanh chắc chắn sẽ có đôi chỗ không phù hợp với quy định, mọi người đều muốn tiếp tục làm ăn nên chẳng ai đi kiện cáo làm gì cả. Vả lại chúng tôi chỉ là huyện, không nguyên tắc như ở thành phố, chúng tôi có ‘lệ làng’ riêng của mình. À, còn nữa, chắc các anh biết chú của Vương Hồng Dân chứ, nếu bị kiện thì Vương Hồng Dân cũng chẳng lo lắng gì đâu. Ngoài ra, liên quan đến một số định chế bắt buộc ví dụ việc mấy năm trước, họ yêu cầu các nhà hàng phải dùng dụng cụ làm bếp của công ty Đại Kim, nếu không thì sẽ bị Phòng Công thương đến tận nơi thanh tra các loại giấy tờ chứng nhận. Đương nhiên chẳng ai muốn chuốc lấy phiền phức cả… À, anh muốn hỏi công ty Đại Kim một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền ư? Việc này tôi không rõ lắm, tôi nghĩ là vài chục triệu, thậm chí có thể lên đến vài trăm triệu… Tiền của công ty Đại Kim đi đâu à? Việc này tôi càng không rõ, nghe nói công ty Đại Kim là của một mình Vương Hồng Dân. Thành viên của công ty này chính là nhóm người trong Phòng Công thương và nhân viên là các nhân viên hợp đồng của Phòng, đồng thời còn có một số người được tuyển từ bên ngoài nữa… Con người của Vương Hồng Dân à? Ấn tượng mà ông ta để lại cho người khác rất tốt, hì hì, tôi không biết nói sao về việc này cả, những gì tôi biết chỉ là bấy nhiêu thôi.”
Lời khai thứ hai: Một lãnh đạo đã nghỉ hưu của Sở Công thương Huyện.
“Các anh là người bên Công an Tỉnh hả? Lần này định điều tra về Phòng Công thương thật đấy à? Mặc dù toàn bộ người ở Phòng Công thương đã mất trong vụ tai nạn vừa rồi nhưng chú của Vương Hồng Dân là ai thì chắc các anh cũng biết, nên những chuyện kiểu này người như chúng tôi không thể nhận xét tùy tiện được… Các anh không phải nhắm vào Vương Hồng Dân? Không phải điều tra về vấn đề kinh tế của Phòng Công thương, mà đang điều tra vụ án khác à? Tôi nghe có vị lãnh đạo trong huyện bảo hình như là bọn họ không phải đơn giản là bị tai nạn giao thông… Được rồi, việc của cơ quan Công an tôi không hỏi nữa. Tôi biết cái công ty Trách nhiệm Hữu hạn Thương mại Đại Kim đó. Lúc đầu do Vương Hồng Dân trực tiếp đứng tên, sau đó lại chuyển sang cho vợ ông ta, hình như tên là Lạc Tuệ Tuệ thì phải, đúng rồi, đúng là cái tên này. Tôi đã gặp vợ của ông ta rồi, cô ta rất xinh đẹp nhưng ít nói ít cười, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Vương Hồng Dân. Theo như tôi được biết, thu nhập 1 năm của công ty Đại Kim phải hơn trăm triệu. Tại sao lại có thu nhập cao như vậy ư? Kinh tế của huyện Bạch Tượng chúng ta rất phát triển mà, khu vực huyện có trên 200.000 nhân khẩu và gần 10.000 doanh nghiệp và xí nghiệp, trong đó ít nhất một phần ba là hội viên của công ty Đại Kim. Còn các doanh nghiệp khác tuy không phải hội viên nhưng nhiều khâu như kiểm tra định kỳ hằng năm hay làm các giấy tờ chứng nhận đều phải dựa vào công ty Đại Kim, những món tiền này kiếm rất dễ. Có điều đó chỉ là tình hình của mấy năm gần đây, các năm trước nữa chắc không được như thế đâu. Công ty này do Vương Hồng Dân thành lập, Hiệp hội doanh nghiệp và phương thức kiếm tiền cũng là do ông ta nghĩ ra. Ông ta là một người rất thông minh, dựa vào mối quan hệ của mình, ông ta vốn có thể thăng cấp cao hơn nữa nhưng ông ta đã từ chối, muốn tiếp tục làm Trưởng phòng. Cây cao thì hứng gió lớn, Vương Hồng Dân rất hiểu điều này, nên ông ta chọn cho mình vị trí Trưởng phòng tuy thấp nhưng lại dễ kiếm tiền, vả lại với mối quan hệ của mình, ông ta không cần phải vắt óc suy nghĩ để tạo các mối quan hệ với cấp trên và các đơn vị khác. Công việc thường ngày của Phòng Công thương cũng rất đàng hoàng, không có tình trạng thu phí tùy tiện. Bên đứng ra phụ trách thu tiền là công ty Đại Kim nên phía Phòng xưa nay chưa hề xảy ra chuyện gì cả… Về hoạt động của công ty này, các nhân viên quản lý thực sự chính là mấy người ở Phòng Công thương, các nhân viên cấp dưới chắc đều là nhân viên hợp đồng của Phòng. Mặc dù công ty là của một mình Vương Hồng Dân nhưng nghe nói năm nào ông ta cũng chia rất nhiều tiền cho những người khác, đặc biệt là các nhân viên chính thức trong Phòng. Nghe nói mỗi người được chia từ 400.000 đến 500.000, Vương Hồng Dân còn hứa miệng với họ là ai cũng có cổ phần trong đó. Phần lớn ai cũng bảo Vương Hồng Dân là người tốt bởi ông ta đối nhân xử thế rất khéo, dù gì thì cũng đồng hương cả, nếu có ai muốn nộp ít tiền hơn một chút thì tìm người nói một tiếng với ông ta, ông ta sẽ không tính toán chi li. Ha ha, có điều tôi thấy, đây cũng là một điểm thông minh trong cách cư xử của ông ta, ngồi mát ăn bát vàng. Sở Công thương Huyện chúng tôi tuy trên danh nghĩa là đơn vị cấp trên của Phòng nhưng thực tế do mối quan hệ với chú của ông ta nên chúng tôi không xem ông ta là cấp dưới, ừm, những gì mà tôi biết về cơ bản chỉ có vậy thôi.”
Lời khai thứ ba: Một nhân viên cảnh sát trong đội Điều tra kinh tế của Công an Huyện, một người bạn học của cấp dưới Trương Nhất Ngang.
“Lần này Phòng Công thương bị người ta chơi xấu, tôi nghĩ đây là do gây thù chuốc oán trong giới kinh doanh. Về cơ bản, người ngoài đánh giá Phòng Công thương rất tiêu cực, chúng tôi cũng đã nhận được rất nhiều lời tố cáo nặc danh về Phòng Công thương nhưng mà để điều tra thì… ha ha, các anh cũng biết đấy, như cấp bậc của chúng tôi đây thì khỏi phải nói, cho dù là Phòng Điều tra kinh tế của Văn phòng Tỉnh các anh cũng không dám điều tra nữa là. Công ty Đại Kim đó thực chất là tài sản của một mình Vương Hồng Dân, lúc đầu sau khi nhận được khiếu nại, chúng tôi cũng đã cho người điều tra ngầm, tài sản của công ty này rất phức tạp. Phần lớn tiền thu vào từ công ty này đều nằm giữ nguyên ở đó chứ không chuyển vào tài khoản cá nhân của ông ta. Tôi nghĩ có lẽ ông ta không muốn tài khoản riêng của mình xuất hiện một số tiền khổng lồ như thế, nhỡ một ngày nào đó chú ông ta về hưu mất hết chức quyền thì số tiền lớn trong tài khoản riêng như vậy sẽ là một bằng chứng thép. Anh đoán xem tài sản của công ty Đại Kim là bao nhiêu? Một trăm triệu? Không chỉ từng đó đâu, e rằng phải trên một tỉ. Vương Hồng Dân rất giỏi kiếm tiền, số tiền kiếm được ông ta lại lấy danh nghĩa của công ty Đại Kim để đầu tư, mấy dự án bất động sản trong huyện đều có cổ phần của công ty Đại Kim cả, các cửa hàng nằm ở mặt tiền thì có đến một nửa là đứng tên công ty Đại Kim. Tôi nghĩ hầu hết mọi người ở Phòng Công thương đều biết điều này. Bọn họ không nói à? Tất nhiên, tất nhiên bọn họ không nói rồi, vì Vương Hồng Dân rất thoáng với họ, nghe nói mỗi năm ông ta trích từ công ty Đại Kim tận mấy trăm nghìn để thưởng cho những viên chức đó, đồng thời còn hứa với bọn họ rằng ai cũng có cổ phần trong công ty cả, nhân viên tạm thời người ít thì nhận được mấy chục nghìn, còn nhiều thì mấy trăm nghìn. Hơn nữa, ngoài những khoản chi cho phúc lợi bình thường của Phòng ra thì các khoản chi khác đều do công ty Đại Kim phụ trách. Nhận những khoản tiền này là sai quy định nên họ sẽ không nói cho các anh biết đâu. Và đương nhiên họ sẽ cho rằng Vương Hồng Dân là người tốt. Đối với các xí nghiệp công thương hộ gia đình, công ty Đại Kim thường sẽ không thu quá nhiều tiền, ít nhất là vẫn ở mức có thể chấp nhận được, nếu vượt khỏi sức chịu đựng của số đông thì e là họ đã làm loạn từ lâu rồi. Vương Hồng Dân rất thông minh, ông ta thu tiền có chừng mực để người khác thấy rằng mỗi năm chỉ cần bỏ ra khoảng mấy trăm mà đỡ bao nhiêu phiền phức, nên họ sẽ không sinh sự. Tuy nhiên, các khoản phạt đối với một số doanh nghiệp đôi khi rất lớn, vì thế mới dẫn đến trường hợp gửi thư khiếu nại nặc danh. Rất nhiều người nói Vương Hồng Dân là người tốt, dễ nói chuyện nhưng thực ra tôi không nghĩ vậy. Dù là quản lý thị trường là Uông Hải Toàn hay Diêu Giang thì xét cho cùng đều là tay chân của Vương Hồng Dân, tiền thu được cũng được đưa vào công ty riêng của Vương Hồng Dân, các hành vi bọn họ làm chẳng lẽ không được ông ta ưng thuận? Chẳng qua Uông Hải Toàn và Diêu Giang đóng vai kẻ ác, còn Vương Hồng Dân đóng vai kẻ hòa giải, giả làm người tốt, đây gọi là vừa đấm vừa xoa. Có lẽ trước đây bị người nào đó ghi thù tạc dạ nên mới ra tay với toàn bộ người của Phòng Công thương như vậy. Mà các anh vẫn chưa điều tra ra vụ án này à?… Ừm, vụ này quả thật là rất lớn, cũng khó cho các anh. Xảy ra chuyện lớn như thế, tôi nghĩ nếu mà Vương Hồng Dân còn sống thì chắc chắn ông ta đang hối hận vì đã kiếm ra được quá nhiều tiền như thế. Giờ thì hay rồi, người đã mất, cả một gia sản khổng lồ đều để lại cho vợ ông ta. Đám người còn lại của Phòng Công thương cũng chẳng có phần gì nữa.”