Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Muốn kết án ngay ư?” Nghe Cao Đông mất nửa giờ đồng hồ kể về tình hình ngày hôm nay, Từ Sách liền hỏi.
Cao Đông thẳng thắn trả lời: “Giờ tôi cũng đang đau đầu vì chuyện này đây, việc kết án không thành vấn đề, mà tôi chỉ sợ… sợ sau này còn có chuyện gì khác nữa.”
Từ Sách cười bảo: “Cho dù bây giờ có kết án thì sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Nếu đằng sau Lâm Tiểu Phong còn có người khác, mà người này trước giờ vẫn không hề để lộ manh mối gì thì sau khi sự việc này chấm dứt hắn sẽ càng không lộ diện nữa. Hắn đã mất rất nhiều công sức để che giấu bản thân mình, khó khăn lắm mới chờ đến giây phút được kết thúc vụ án. Đến cảnh sát đi ngang qua hắn cũng không hề nghi ngờ gì thì tất nhiên hắn ta sẽ không phạm tội để các anh phải tiến hành điều tra lại từ đầu đâu.”
Cao Đông sững sờ: “Nói như vậy anh khuyên tôi là có thể kết án được rồi ư?”
“Không, đây không phải là khuyên, chỉ là đánh giá khách quan về tình hình trước mắt, còn kết luận thì chỉ do anh quyết định.” Từ Sách mỉm cười, bảo: “Anh bạn của tôi ơi, tôi muốn hỏi anh một câu, đối với anh thì chân tướng quan trọng hay tiền đồ quan trọng?”
Rõ ràng là Cao Đông không ngờ tới là anh ta lại hỏi một vấn đề tế nhị như thế này, ông trầm tư rồi ho một tiếng: “Tôi không hiểu ý anh lắm.”
“Nghe anh kể nãy giờ, tôi có ấn tượng rằng nếu kết thúc vụ án lúc này thì sẽ rất có lợi cho anh, cho Tổ chuyên án, cho tập thể của anh, cho chính quyền huyện và rất nhiều đơn vị liên quan và không liên quan khác, là chuyện tốt phải không?”
“Ừm… Có thể nói như thế.”
“Nếu tạm thời khoan kết án mà tiếp tục việc điều tra thì có thể sẽ không điều tra ra kết quả, cuối cùng vẫn phải kết án với kết luận như hiện nay.”
“Đúng là vậy.”
“Nếu kết án muộn hơn một chút thì có ảnh hưởng gì nhiều đến anh không?”
Cao Đông hơi nheo mắt, trả lời thẳng thắn: “Không nhiều lắm. Trước khi Tổ chuyên án của tôi đến Bạch Tượng thì vụ án đã xảy ra rồi nên chúng tôi không có trách nhiệm gì trong chuyện này. Người chịu trách nhiệm trực tiếp duy nhất là Công an Huyện và chính quyền huyện, do đó bọn họ hy vọng nhanh chóng khép lại chuyện này. Chẳng qua việc kéo dài thêm thời gian kết án mà đến cuối cùng vẫn không điều tra được kết quả gì khác thì tôi hơi khó xử một chút, nhưng tôi vẫn có thể nói mình dựa theo nguyên tắc cẩn trọng để tìm ra chân tướng thật sự của vụ án. Giờ nghĩ lại, nếu nhóm sinh viên kia chưa phát hiện ra các thi thể mà đợi đến khi tôi đến Bạch Tượng rồi thì… ha ha, như thế tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm rồi, e là bây giờ phải lập tức kết án ngay ấy chứ.”
“Chúng ta nghĩ đến kết quả xấu nhất, giả dụ sau cùng chúng ta không thể điều tra ra thêm được điều gì nữa mà chỉ có thể kết thúc vụ án với kết quả như hiện tại, thì anh thấy mình có thể chấp nhận được thời gian muộn nhất để kết án là khi nào?”
Cao Đông ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cho dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải kết thúc vụ án trước cuối năm.”
“Được thôi, có nghĩa là thời gian còn lại chỉ là hơn 1 tuần lễ nữa thôi.”
Cao Đông thắc mắc: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu anh đồng ý kéo dài thêm mấy ngày nữa mới kết án thì tôi nghĩ có khả năng sẽ điều tra ra được điều gì đó mới mẻ hơn… Tất nhiên, tôi chỉ nói là có khả năng thôi, dựa trên xác suất, hoặc cũng có khả năng là cuối cùng chẳng điều tra ra được gì cả.”
“Thế thì sao chứ?”
“Hiện tại kết quả duy nhất mà tôi biết đó là trong vụ án này, ngoài Lâm Tiểu Phong ra, chắc chắn đằng sau đó còn có người khác nữa.”
Cao Đông chau mày, thận trọng hỏi: “Tại sao anh lại khẳng định chắc chắn như vậy được? Phải chăng anh thấy động cơ phạm tội của Lâm Tiểu Phong mà chúng tôi đưa ra chưa đủ mạnh cũng như quá trình gây án vẫn chưa được tái hiện chính xác?”
Từ Sách đáp: “Không, tôi không quan trọng cái gọi là động cơ phạm tội vì khi một người đã chết rồi, các anh có muốn tìm ra động cơ thì vẫn chỉ là cái động cơ ‘có thể’ và đó cũng chỉ là sự suy đoán mà thôi. Những gì mà tôi tin vào thì đều dựa vào các căn cứ thật đã có và xuất phát từ góc độ thực tế để đưa ra kết luận. Như chúng ta đã thảo luận về vấn đề thuốc mê, việc dùng thuốc mê để khống chế nhóm người trên xe cũng như thời gian phát huy tác dụng của thuốc và hiệu quả của nó thì không thể kiểm soát được, đây là điểm đáng ngờ quan trọng.”
Anh ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Chúng ta hãy phân tích tâm lý và phản ứng của Lâm Tiểu Phong. Sau khi giết người, hắn muốn trốn thoát hay là ngay từ đầu đã định cùng chết nên mới tự tử sau khi giết người xong? Về điểm này, chúng ta có thể thấy rất nhiều mâu thuẫn trong tất cả các hành vi phạm tội của hắn. Hắn lên kế hoạch cho việc biến mất của chiếc Buick trong trạm nghỉ, chứng tỏ hắn không muốn bị phát hiện ra. Hắn để lại dấu chân trên tỉnh lộ cũ, điều này lại cho thấy hắn không muốn ẩn mình. Hắn còn để lại trong ngăn kéo bàn làm việc của mình một lọ thuốc mê như thể nói với cảnh sát rằng hắn chính là hung thủ, như vậy là hắn cũng không muốn che giấu. Tuy nhiên sau khi vụ án xảy ra hắn chưa hề liên lạc với gia đình của mình, điểm này lại cho thấy hắn không muốn bị phát hiện. Cuối cùng hắn chọn cách tự sát và để lại chứng cứ. Từ đầu đến cuối có thể thấy rằng có rất nhiều điểm mâu thuẫn trong hành vi phạm tội của hắn, quá kỳ lạ.”
Cao Đông thừa nhận: “Anh nói rất chính xác, cho dù chuỗi bằng chứng phạm tội của Lâm Tiểu Phong đã rất đầy đủ nhưng nghĩ kỹ thì còn rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.”
Từ Sách nói: “Thực ra suy cho cùng, nếu muốn điều tra ra chân tướng thì điều quan trọng vẫn là tìm hiểu việc biến mất của chiếc Buick trong trạm nghỉ. Tôi có thể khẳng định rằng việc điều tra khâu này của các anh có vấn đề nên mới dẫn đến việc điều tra gặp bế tắc. Nếu có thể, hãy tiến hành điều tra thêm lần nữa đối với mỗi khâu trong quá trình này. Tất nhiên tôi chỉ gợi ý như vậy thôi, còn quyết định vẫn là do anh, kể cả việc thời gian thích hợp nhất để kết thúc vụ án là khi nào, anh bạn của tôi ạ.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, Cao Đông châm lửa hút thuốc, mắt ngước nhìn trần nhà.
Nhất thiết phải điều tra lại từ đầu thêm một lần nữa ư?
Ông đăm chiêu suy nghĩ rất lâu.