Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tử Hàn
Beta: A Tử
Thật ra Tiêu Tử Y cũng nghĩ đến tiểu la lỵ không thích tình huống hiện giờ, dù sao Tiêu Cảnh Dương cũng đã nói trước với nàng việc này. tiểu la lỵ cũng không phải tự nguyện muốn tiến cung.
Nhưng là, nàng cũng không nghĩ tới vừa mới gặp mặt, đã bị xem thường như vậy. Bất quá nghĩ lại, tiều hài tử cũng không phải là đem hỉ nộ đều biểu hiện hết trên mặt sao, như vậy ngược lại cảm thấy đáng yêu hơn.
Tiêu Tử Y không chấp nhặt cùng tiểu hài tử, ngẩng đầu lên hướng hoàng thái hậu nhìn lại, đúng là giống như thanh âm hiền lành nàng nghe được của một lão bà bà bình thường, giữa sự uy nghiêm biểu hiện vài phần hiền hòa, cho dù năm tháng đã để lại trên mặt của nàng nhiều nếp nhăn, nhưng có thể nhìn ra trước đây người hẳn cũng là một tuyệt thế giai nhân.
Hoàng thái hậu cũng tinh tế đánh giá Tiêu Tử Y, sau một hồi lâu gật đầu cười nói: “Quả nhiên, không hổ là nữ nhi của Trầm Vân, rất có vài phần phong thái của Trầm nhi năm đó” Tuy rằng tuổi đã cao nhưng lời nói của hoàng thái hậu chậm rãi, rõ ràng cho thấy mười phần khí lực, thanh âm dần vang vọng cả cung điện.
Trầm Vân, hóa ra chính là nương của thân thể nàng đang mang. Tiêu Tử Y lặng yên đem cái tên này nhắc lại mấy lần trong lòng, cảm thấy vô cùng thân thiết. “Hoàng tổ mẫu, Tử Y trở lại trong cung lâu như vậy, giờ mới đến bái kiến người thật sự là lỗi của con.” Tiêu Tử Y cười ngọt ngào trước tiên đem lão tổ tông hống vui vẻ đã rồi tính sau.
Hoàng thái hậu mỉm cười, lấy tay xoa xoa vai Tiêu Tử Y, giận dữ nói: “Những chuyện phát sinh trước đây ai gia cũng nghe qua rồi, thật là khổ cho ngươi, đứa nhỏ đáng thương.”
Tiêu Tử Y cúi đầu, thuận miệng nói chuyện phiếm với hoàng thái hậu vài câu, một bên cùng ánh mắt tiểu la lỵ giao chiến vài lần, cuối cùng hoàng thái hậu nói đến vấn đề chính.
“Tử Y à, ai gia lúc còn trẻ từng là tỷ muội tốt với tổ mẫu của Vân Thanh, Vân Tuyển, khi người nhà bọn họ gặp chuyện rồi qua đời, ai gia đã muốn đem Vân Tuyển vào trong cung, nhưng luôn bị Vân Thanh cự tuyệt. Tuy rằng hắn nói có thể một mình chăm sóc tốt Vân Tuyển, nhưng hắn là một đại nam nhân như thế nào có thể chiếu cố tốt tiểu muội kém hắn mười mấy tuổi chứ? Cho dù có ở nhà của người thân cũng khó mà lo lắng hết mọi việc được.”
Hoàng thái hậu thở dài, vươn tay sờ sờ đầu Lý Vân Tuyển “Mượn cơ hội này, đem Vân Tuyển vào cung chăm sóc cũng tốt, bất quá ở lại chỗ ai gia cũng sẽ ủy khuất nàng. Vì vậy, liền làm theo ý hoàng hậu, để Vân Tuyển bên cạnh ngươi để ngươi chăm sóc đi.
Lý Vân Tuyển đôi mắt to trong suốt lập tức nổi lên sương mù, lôi kéo tay áo hoàng thái hậu, không bằng lòng reo lên: “Hoàng thái hậu nãi nãi, không cần mặc kệ Tuyển nhi, Tuyển nhi muốn ở cạnh bà nội, chiếu cố đến người”
Hoàng thái hậu bị cách gọi của Lý Vân Tuyển mà cảm thấy an lòng, cảm thấy vui vẻ vuốt tóc của nàng cười nói: “Ngoan nha đầu nghe lời, ngươi ở bên người ai gia thật không thú vị. Ngươi ở bên cạnh Tử Y sẽ có thêm bạn cùng chơi đùa. Ngươi phải ngoan a”
Tiêu Tử Y cảm thấy thật tốt, nghe ra hoàng thái hậu vẫn ngầm đồng ý để Trạm Nhi ở chỗ nàng chơi đùa. Nếu hoàng hậu vẫn không cho phép, vậy nàng có thể dùng những lời của hoàng thái hậu để đối phó với hoàng hậu.
Hoàng thái hậu an ủi Lý Vân Tuyển xong, xoay đầu lại cùng Tiêu Tử Y nói: “Tử Y a, ngươi còn chưa hoàn toàn lớn, lại để ngươi phải trông nom mấy đứa nhỏ cũng thật không dễ dàng. Chi bằng dựa vào vài cung nữ lớn tuổi ta mang đến giúp ngươi? Các nàng lúc còn trẻ cũng từng chăm sóc các hoàng tử, lớn tuổi mới đến bên người ai gia.”
Không đợi Tiêu Tử Y trả lời thì Lý Vân Tuyển liền giành trước lời nói: “Bà nội, Tuyển Nhi không cần người chiếu cố, trước kia ca ca thường đi làm việc, Tuyển nhi ở một mình vẫn rất tốt.”
Hoàng thái hậu thở dài nói:“Được rồi, Tử Y, Vân Tuyển liền giao cho ngươi chăm sóc.”
Dứt lời, một tay kéo tay Tiêu Tử Y, tay kia kéo tay Lý Vân Tuyển, đem tay hai hai người để vào cùng nhau.
Tiêu Tử Y cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Lý Vân Tuyển trong bàn tay của nàng, nhìn lại khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của Tiểu la lỵ, nàng không khỏi mỉm cười thân mật với tiểu la lỵ.
Mà tiểu la lỵ không cảm thấy cảm kích, thừa dịp hoàng thái hậu không chú ý, âm thầm ra sức véo tay Tiêu Tử Y.
Chút sức lực này với Tiêu Tử Y mà nói chỉ giống như gãi ngứa, nàng nhanh chóng dùng một chút lực đem bàn tay nhỏ bé của Lí Vân Tuyển cầm thật chặt, không cho tiểu la lỵ tiếp tục hành động vừa rồi.
Lý Vân Tuyển hành động ra ngoài dự đoán của Tiêu Tử Y, cũng không có la to cáo trạng, mà lại quật cường không rên một tiếng, trên mặt còn tỏ ra rất vui vẻ tươi cười.
Đáng sợ a, tiểu la lỵ này thật không đơn giản, nàng mới chỉ có sáu tuổi thôi. Tiêu Tử Y đối với Lý Vân Tuyển càng thêm hiếu kỳ, vốn thấy tiểu la lỵ sau nhiều ngày mới tiến cung, nghĩ rằng tiểu nha đầu chỉ biết khóc rống, bị ca ca xem như tiểu công chúa làm hư. Kết quả thật ngoài ý muốn rất kiên cường.
Hoàng thái hậu cũng không phát hiện hai người bọn họ đang ngấm ngầm giao tranh, chỉ cười nói: “Tử Y ở lại đây dùng cơm xong rồi hãy mang Vân Tuyển trở về.”
Tiêu Tử Y mỉm cười, ôn nhu trả lời: “Dạ, hoàng tổ mẫu.”
Ở Kiến chương cung dùng cơm xong, Tiêu Tử Y liền mang theo tiểu la lỵ Lý Vân Tuyền quay về Trường Nhạc cung.
Trên đường, Tiểu Vân Tuyển một câu cũng không chịu nói, đến tay cũng không để Tiêu Tử Y dắt đi, yên lặng cúi đầu đi ở phía sau nàng, nhìn qua người không biết lại tưởng rằng nàng bị khi dễ!
“Nhược Trúc, nếu về sau ngươi muốn đến Kiến chương cung …thì có rảnh cứ tới đấy chơi cũng được.”
Tiêu Tử Y phát hiện Nhược Trúc ở thời điểm dùng bữa chạy ra ngoài, biết nàng nhất định là đi gặp bằng hữu lúc trước.
Nhược Trúc cao hứng gật đầu. Tuy rằng nàng sẽ không theo lời Tiêu Tử Y luôn lại đến đây, nhưng thấy được công chúa thấu hiểu tâm tư của hạ nhân như nàng, khiến cho nàng thực cảm động. “Công chúa, mới vừa rồi dùng bữa, tại sao một chút điểm tâm ngài cũng không dùng vậy?”
Nhược Trúc tò mò hỏi. Bởi vì công chúa có vẻ thích ăn đồ ngọt, mà Kiến chương cung đồ ngọt từ trước đến nay làm dị thường tinh xảo, không có lý do nào nàng lại không ăn.
“Ách, hôm nay khẩu vị ta có chút không tốt.” Tiêu Tử Y bĩu môi nói.
Hay nói giỡn a! Lúc trước nàng không phải đã nói sao? Mỗi ngày chính là dùng nước hứng từ… dùng để làm điểm tâm hay sao, một chút cũng không vệ sinh, nàng làm sao dám ăn a!
Tại thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Tiêu Tử Y vẫn liếc mắt chú ý tới người ở phía sau là Lý Vân Tuyển, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của người phía sau vẫn lạnh lùng, không thấy một chút nào đáng yêu như khi ở Kiến chương cung mới vừa rồi.
Tiêu Tử Y cảm thấy buồn bực, nàng cũng đâu có tự nguyện muốn dẫn tiểu la lỵ tiến cung đâu! Nàng còn muốn bực mình nhưng không biết tìm ai để phát tiết a!
Nhược Trúc ở bên cạnh, đem một màn một lớn một nhỏ biểu tình không tự nhiên thấy rõ ràng, nhưng với tình hình này nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Ba người cuối cùng không ai nói một lời, yên lặng trở về Trường Nhạc cung.
Tiêu Tử Y vừa bước vào Vĩnh Trữ điện, liền phát hiện một tiểu hài tử từ bên trong chạy vội ra, lại muốn bổ nhào vào lòng nàng rồi bồng nhiên dừng lại ngày trước nàng, kinh ngạc nhìn sang bên cạnh nàng thấy một cái tiểu nữ hài khác.
“Cô cô, ai vậy a?”
Tiêu Trạm hoàn toàn không có cảm giác có nguy cơ gì giống như lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Tiêu, mắt mở to chỉ một mực cảm thấy tò mò khi lần đầu tiên nhìn thấy một nữ oa nhi xuất hiện trước mặt hắn.