Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nhân Gian Băng Khí
  3. Chương 473 : Tâm sự của Tư Vũ
Trước /937 Sau

[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 473 : Tâm sự của Tư Vũ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Tứ đại gia tộc ư?“ Phùng Đán Toàn khinh thường cười lạnh nói: “Bọn chúng tính là cái rắm gì, nếu không phải sau này kinh động đến Long Hồn, chỉ có tứ đại gia tộc ta còn không để vào trong mắt.“

“Long Hồn ư?“ Dương Tư Vũ hơi sửng sốt, sao lại nói tới Long Hồn? Đây là tổ chức gì? Dường như cái gã trai tên là Sở Nguyên vừa nãy cũng là người của Long Hồn. Mà nghe giọng điệu của ông Phùng, tựa như có chút ngần ngại đối với Long Hồn.

Phùng Đán Toàn cũng cảm thấy chính mình không nên ở trước mặt cô bé nói quá nhiều về cái dũng của năm xưa. Lão bèn chuyển chủ đề, thúc giục: “Nhân lúc trà còn nóng, hãy thưởng thức đi. Có tiền cũng khó mua được đó."

“Cháu bình thường không uống trà.“ Dương Tư Vũ cười cười, tuy là nói như vậy, nàng vẫn còn không đành lòng chối từ ý tốt của ông lão, nhấp khẽ một ngụp. Một mùi hương thơm mát ập lên tận mũi, nước nóng trong veo ngọt mát dọc theo yết hầu chậm rãi chảy xuống. Chỉ lưu lại giữa kẽ răng từng luồng hương thơm thoang thoảng. Cho dù Dương Tư Vũ không biết thưởng thức trà, cũng biết đây khảng định là lá trà loại hảo hạng.

Loại lá trà này đối với gia đình bốn miệng ăn của Dương Tư Vũ mà nói quả là thứ đồ xa xỉ. Nhà họ Dương cho dù đem hàng bó, hàng bó lá trà quý để làm củi đun, cũng sẽ không để lại cho một nhà bọn họ chút bã. Cho đến khi bà nội thu được phần di sản của ông cậu, cuộc sống của cả nhà mới coi như có sự khởi sắc. Mà cha cũng chính nhờ chút di sản đó, bắt đầu làm ăn buôn bán, muốn nhà họ Dương cho bọn họ tiền. Đời này không có khả năng. Nếu như không phải cả nhà họ trên danh nghĩa còn đeo cái danh phận là người nhà họ Dương, chỉ sợ ngay cả một chút tiền nhỏ đến đáng thương được chia cho cũng không có. Mấy khoản học phí để Dương Tư Vũ nàng đi nhà trẻ, đi học tiểu học, trung học cũng không biết nên vắt từ đâu ra.

“Phùng gia gia. Long Hồn rốt cuộc là cái gì vậy? Chẳng lẽ không phải là thế lực của Long gia?“ Dương Tư Vũ đem chén trà trong tay đặt xuống cạnh chai nước, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi điều nghi vấn trong lòng.

“Long gia ư? “ Phùng Đán Toàn dở khóc dở cười đáp: “Long gia muốn để Long Hồn làm việc cho họ, nằm mơ đi. Đời này không có khả năng.“

Phùng Đán Toàn lại thở dài một hơi. Ánh mắt có chút thương xót nhìn Dương Tư Vũ đang tràn đầy vẻ khó hiểu. Cuộc sống của đứa nhỏ này ở nhà họ Dương thực sự là quá khổ rồi. Long Hồn tuy là tổ chức bí mật, nhưng đối với nhiều quan chức cấp cao cùng các gia tộc lớn mà nói đều không tính là bí mật. Chỉ là bọn họ tuy biết Long Hồn là cái tổ chức thần bí, nhưng bình thường căn bản không có cơ hội tiếp xúc thôi. Ở nhà họ Dương, coi như bọn kẻ dưới làm việc dọn dẹp, mgẫu nhiên cũng có thể nghe được chủ nhân nhắc đến cái tên Long Hồn này, nhưng Dương Tư Vũ thân là người nhà họ Dương, không ngờ còn chưa từng nghe qua, theo đó có thể biết địa vị của cả nhà bọn họ ở trong nhà họ Dương còn không bằng cả bọn người dưới.

Nghĩ đến đây, Phùng Đán Toàn không khỏi sinh ra một cơn tức giận trong lòng.

Nhà họ Dương! Năm đó ta không thể mang Tú Châu đi, hôm nay ta nhất định sẽ mang Tư Vũ đi! Ta sẽ không để con cháu Tú Châu tiếp tục ở lại đó chịu khổ.

Thiên Tiêu đã không còn, ta giờ lại muốn nhìn xem. Hôm nay còn có ai có thể ngăn ta! Cho dù là Long Hồn, ta cũng xông tới. Thần cản thì giết thần! Phật cản thì diệt phật!

“Ông Phùng, Long Hồn rốt cuộc là tổ chức gì vậy? Bọn họ không phải là xã hội đen chứ?“ Dương Tư Vũ có chút ngây thơ mà hỏi, khiến tâm tư của Phùng Đán Toàn bị kéo trở về.

Lão liếc nhìn cô bé khiến người ta thương mến này, lắc đầu giải thích: “Long Hồn không phải là xã hội đen gì. Đó là một tổ chức bí mật của chính phủ Long Quốc.“

“Long Hồn rất lợi hại sao? “

“ Lợi hại ư?“ Phùng Đán Toàn dở khóc dở cười đáp: “Đương nhiên lợi hại."

“Cùng ba đại gia tộc hiện giờ so sánh thì thế nào?"

Phùng Đán Toàn cười lạnh một tiếng: “Ba đại gia tộc không thể so được. Long Hồn là tổ chức mạnh nhất Long Quốc. Cho dù nói nó mạnh nhất thế giới cũng không quá đáng.“

Dương Tư Vũ có chút không cho là đúng, thế giới lớn đến cỡ nào chứ? Ai dám xưng đệ nhất thế giới? Nhưng bộ dạng của ông Phùng không giống đang nói đùa, chẳng lẽ Long Hồn thật sự lợi hại như vậy?

Dường như nhìn ra tâm tư của người thiếu nữ, Phùng Đán Toàn nói: “Bên trong Long Hồn, mỗi một người đều là cao thủ trong cao thủ được chọn ra từ mười triệu người. Cháu nghĩ xem, cả triệu người chọn ra một người gian nan thế nào. Đừng đặt ánh mắt cực hạn ở tứ đại gia tộc. À không, là ba đại gia tộc, bọn họ có lợi hại đến thế nào, dối với Long Hồn mà nói cũng chẳng là cái gì. Long Quốc lúc mới xây dựng đất nước, đẩy bốn gia tộc lên là có dụng ý. Nói trắng ra, mọi người đều lợi dụng lẫn nhau. Mà Long Hồn mới là vũ khí chân chính của Long Quốc. Tứ đại gia tộc chỉ là kẻ đi liều mình đỡ đạn thôi.

Nhìn cô gái vẻ mặt mờ mịt, Phùng Đán Toàn bật cười nói: “Bỏ đi. Nói đến mấy vấn đề chính trị với cháu, cháu cũng không hiểu. Đúng rồi, Tư Vũ, cháu quen biết người tuổi trẻ vừa rồi à?“

Dương Tư Vũ lắc đầu đáp: “Không ạ.“

“À?“ Phung Đán Toàn có chút khác thường hỏi: “Tại sao mới nghe thấy tên của y, cháu lại kinh ngạc như vậy? “

“À, là thế này, chị Văn Vi thường xuyên nhắc tới một người tên là Sở Nguyên với cháu, cho nên nghe tới cái tên này, cháu mới giật mình. Không biết người này có phải là người chị Văn Vi nói tới hay không?”

“Văn Vi ư?“ Ông lão sửng sốt nói: “Cô bé nhà họ Văn?“

“ Vâng.“ Dương Tư Vũ khẽ cười nói: “Ông đã gặp qua chị Văn Vi ư? “

“Gặp qua. “

Dương Tư Vũ có chút xấu hổ nói: “Thật xấu hổ. Ngày đó ở phần mộ bà nội, cháu không biết là ông, cho nên không chào hỏi.“

Phùng Đán Toàn cười ha ha hai tiếng, nói: “Không sao, cũng không phải việc gì lớn. Lần này cháu tới thăm ông, ông cũng rất bất ngờ. Còn tưởng cháu mang theo bạn trai cùng tới thăm ông. Uổng cho ông vì cháu mà cao hứng một hồi.”

Dương Tư Vũ lập tức giải thích: “Không phải, cháu cùng anh ta chỉ đi cùng thang máy. Đến đây lại vừa hay cùng tìm một căn phòng, cho nên mới đứng cùng trước cửa.”

Phùng Đán Toàn gật đầu mấy cái rồi cười nói: “Duyên phận, cái này gọi là duyên phận. “

Dương Tư Vũ sẵng giọng hờn trách: “Phùng gia gia, đừng nói lung tung.”

“ Ha ha. Được rồi, không đùa cháu nữa.“ Phùng Đán Toàn cười hỏi: “Tư Vũ, có xem vừa mắt thằng nhóc nào chưa?“

Dương Tư Vũ liếc mắt một cái, nói: “Làm gì có. “ Bản thân nàng cũng không chú ý tới, không khí trầm mặc cùng ngại ngùng lúc bắt đầu giữa chính mình cùng ông lão bất giác đã trở nên hòa hợp, có chút hương vị đầm ấm vui vẻ.

“Nhìn trúng thì nói cùng ông, ông giúp cháu xem nhân phẩn đối phương ra sao. Đàn ông, nhân phẩm là quan trọng nhất, không nên để ý gia cảnh hiện tại của hắn, đàn ông chỉ cần có lòng cầu tiến, chịu nỗ lực, cho dù bây giờ không có tiền, cũng không đại biểu hắn cả đời này không có tiền đồ.“

Dương Tư Vũ thờ dài một hơi đáp: “Cháu làm sao có thể có.“ Tiếp đó, trong lòng nàng lại bỏ thêm một câu: “Chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không gặp được.“

Nàng rất cảm động đối về chuyện cũ của bà nội cùng Phùng Đán Toàn, vẫn thường ảo tưởng có một ngày chính mình cũng có thể gặp một người đàn ông thật lòng thật dạ yêu mình, nàng không cần người đàn ông này có bao nhiêu tiền đồ, cũng không ước mơ xa xôi cái người đàn ông này sẽ giống như Phùng Đán Toàn vì bà nội mà đối địch với cả thiên hạ, có hào khí một người một kiếm quét sách trăm vạn đại quân. Nàng càng không mơ tưởng tình yêu rung động lòng người, chỉ cần có thể bền lâu cùng trời đất, yêu thương lẫn nhau, đến chết cũng không thay đổi. Vậy là đủ rồi.

Chỉ là đàn ông như vậy, thật là chỉ có thể gặp không thể tìm kiếm, có thể gặp được Phùng Đán Toàn là hạnh phúc của bà nội, nhưng cũng là sự bất hạnh của bà. Vậy còn mình, mình có thể gặp được người đàn ông như vậy không?

Quảng cáo
Trước /937 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net