Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nhân Gian Băng Khí
  3. Chương 509 : Đêm đáng sợ trong rừng rậm (thượng)
Trước /937 Sau

[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 509 : Đêm đáng sợ trong rừng rậm (thượng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Người duy nhất trấn tĩnh ở nơi này là Âu Dương Lâm và Thủy Nhu, trong mắt Thủy Nhu căn bản chẳng coi một con mãng xà là gì, nhưng nàng cũng không thể bại lộ thân phận mình quá mức, cho nên không đến lúc khẩn cấp nàng sẽ không ra tay. Âu Dương Lâm thì tuy rằng không hề sợ hãi, nhưng nếu thật sự bảo hắn cầm một con dao chẻ củi đi liều mạng với mãng xà, đại khái cũng là cửu tử nhất sinh. Tốc độ bò của mãng xà thật sự rất nhanh, bạn cầm đao còn chưa kịp chạy đến trước mặt nó thì nó đã nhảy đến nuốt bạn vào bụng luôn rồi. Âu Dương Lâm đã từng thấy một con mãng xà lớn mở rộng miệng hết cỡ và nuốt con bê vào. Con người chỉ cần bị rắn nuốt mất đầu là lập tức sẽ bị cơ thịt của nó ép chặt lại, lúc ấy thì đừng nói là phản kháng, ngay cả cựa quậy cũng chẳng nổi, chỉ đành ngoan ngoãn để nó nuốt vào.

Ngoài hai người này ra, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng có thể coi là trấn định một nửa, ở cạnh Mười Một nhiều nên khi gặp chuyện lá gan của nàng cũng lớn hơn, lúc này nàng chỉ mong Mười Một mau trở về một chút, chỉ cần có Mười Một ở đây, nàng chẳng sợ gì hết nữa.

Âu Dương Lâm rút thanh đao ra, để Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh đứng sau lưng mình, Phan Hiểu Kiều cũng lùi dần tới sau lưng hắn. Ba người Khang Hữu Nghiệp, Bạch Quản và Trương Hoàng còn có thể coi là có chút kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, ba người dựa lưng vào nhau, giơ khẩu súng lên nhìn quanh bốn phía. Giữa đêm thế này gió cũng khá lớn, tiếng soạt soạt mà bọn họ nghe thấy càng lúc càng tới gần, nhưng lại chẳng thể nghe ra tiếng động ấy đến từ nơi nào. Chỉ có Thủy Nhu cầm dao đứng yên một chỗ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chăm vào một hướng tối đen chưa từng rời đi.

Tiếng soạt soạt càng đến gần hơn, lúc này mọi người đều có thể nghe ra âm thanh đến từ hướng mà Thủy Nhu vốn đang chăm chú nhìn. Âm thanh ấy tiếp tục áp sát về phía bọn họ, như có một con vật khổng lồ gì đó ở bên cạnh vậy. Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hình dung thấy cảnh một con rắn khổng lồ đang bò thẳng về phía bọn họ, trên đường va phải những hạt cát hạt đá nhỏ, thỉnh thoảng lại đè gãy một cành cây khô trên mặt đất, sau đó nó há rộng cái miệng máu, lộ ra hai chiếc răng rắn sắc nhọn...

Đột nhiên, trong màn đêm đen đặc phía trước, một bóng đen mơ hồ chợt nhảy ra.

Khang Hữu Nghiệp vốn đã khẩn trương cao độ bèn “oa” một tiếng thật lớn, sau đó bóp cò, đạn cao su không ngừng bắn về phía bóng đen ấy.

Bị Khang Hữu Nghiệp kích thích, Bạch Quản và Trương Hoàng cũng đều không kịp nhìn rõ đó là thứ gì, đồng thời bóp cò, đạn cứ bùm bùm bùm bắn ra liên tục.

Thủy Nhu không động đậy gì, nàng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bóng đen ấy, hai mắt chợt sáng lên, quay đầu nói lớn: “Mau dừng tay! Là Sở Nguyên!”

Ngoài Bạch Quản nghe thấy thế liền lập tức ngừng bắn ra, Khang Hữu Nghiệp và Trương Hoàng gần như đã nổi điên vẫn không hề dừng lại. Âu Dương Lâm bước nhanh đến trước mặt hai người, một quyền một cước đánh cho mỗi thằng một phát, cho đến khi hai đứa bị đánh ngã bay đi, tiếng súng mới dừng lại.

Khang Hữu Nghiệp nhảy bật dậy khỏi mặt đây, đưa tay lên ôm chỗ hông bị Âu Dương Lâm đá trúng, đưa súng lên nhằm vào hắn, mặt đầy vẻ tức giận nói: “Mày làm gì thế?”

Âu Dương Lâm cũng trừng mắt lên nhìn hắn nói: “Nhìn rõ rồi hãy bắn! Thằng ngu! Nếu trong tay mày là súng thật, sớm đã chết người rồi!”

Bóng đen tiếp tục đi về phía bọn họ, cái tiếng soạt soạt khiến người ta sợ hãi kia cũng bắt nguồn từ bóng đen này. Khi đi đến gần mọi người mới nhìn rõ thì ra đó chính là Mười Một, lúc này tất cả mới thở phào một hơi. Giờ đây bọn họ mới chú ý tới, Mười Một một tay ôm quần áo đã được cuộn lại, trong đó cộn lên không biết là nhét thứ gì. Tay kia thì đang giữ một con mãng xà lớn trên vai, thân thể con rắn lớn màu nâu sẫm này có đường kính phải to hơn bắp đùi Âu Dương Lâm rất nhiều, bởi vì thân thể nó còn có quá nửa ở sau lưng Mười Một và cọ xuống đất nên tạm thời vẫn chưa nhìn ra được là dài bao nhiêu.

Âu Dương Lâm thở dài một hơi bước lên cười gượng bảo: “Chút nữa thì dọa chết bọn ta rồi.”

“Ừm.” Mười Một kéo con rắn đến bên đống lửa rồi vứt con rắn đó xuống, hành động này khiến Âu Dương Ninh sợ hãi kêu ré lên, rúc mặt vào lòng Âu Dương Nguyệt Nhi không dám nhìn.

Mười Một lại đặt bọc quần áo chứa quả dại xuống đất, tuy quả dại không nhiều, hơn nữa lại xanh xanh đỏ đỏ không biết có ngon không, nhưng dù sao có cũng còn hơn không.

Mười Một không nhìn đến bộ mặt đang cực kỳ khó coi kia của Khang Hữu Nghiệp, trở lại bên đống lửa bắt đầu làm thịt con rắn. Âu Dương Ninh và Phan Hiểu Kiều nhìn mà muốn nôn mửa, ngay đến cả Âu Dương Nguyệt Nhi cũng nhắm mắt lại không nỡ nhìn.

Mười Một lột da con mãng xà, cắt bỏ phần biểu bì, lọc lấy phần thịt ở giữa, cắt thành từng miếng từng miếng một.

Sau vót nhọn một vài cái que hắn xâu thịt rắn vào và đưa lên nướng, đồng thời đem con rắn Ngũ bộ trong chiếc túi bên hông ra, lột da rồi đem lên nướng nốt.

Con mãng xà nhìn thì có vẻ rất lớn, nhưng thực ra với điều kiện của bọn họ bây giờ, phần thịt có thể ăn được không nhiều, phần lớn những chỗ thịt rắn và nội tạng còn lại đều phải đi khử độc rồi mới ăn được. Mười Một chỉ cắn phần thịt có thể ăn ra, những bộ phần khác đều vứt đi cả. Thủy Nhu sợ mấy cô gái nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa mà ghê tởm, bèn kéo xác con rắn ra xa, đào một cái hố nông rồi chôn xuống.

Âu Dương Lâm đi tới giúp Mười Một nướng thịt rắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại gặp được con mãng xà này thế?”

“Nó nằm trên cây, ta liền lôi nó xuống.”

“Ặc, nó không công kích ngươi sao?”

Mười Một liếc nhìn Âu Dương Lâm với vẻ kỳ quái, loại vấn đề ngu ngốc thế này mà hắn cũng hỏi được sao? Thực sự thì y lười chẳng muốn trả lời, lẽ nào Âu Dương Lâm không nhìn thấy con mãng xà này không có đầu sao?

Âu Dương Lâm liếc nhìn thân thể Mười Một, không phát hiện quần áo y có chỗ nào bị rách cả, trong lòng bèn yên tâm trở lại, nói: “Vẫn là ngươi lợi hại, tay không thế mà có thể đánh chết một con mãng xà. Đổi lại là ta thì đã toi rồi.”

Mười Một bỏ thêm mấy cành củi vào đống lửa, lạnh nhạt nói: “Ta dùng đao chém.”

Âu Dương Lâm không khỏi cười gượng một chút, Mười Một quả thực rất thiếu tính hài hước.

Đống lửa rất nhanh đã dậy mùi thịt thơm lừng, nhưng sau khi Mười Một vứt một cọng cỏ xanh vào đó, mùi thịt lại lập tức bị thay thế bằng mùi thối kinh người. Thịt bị hun bởi khói ấy, Âu Dương Ninh thề rằng dù có chết cũng sẽ không ăn. Huống chi nàng đã từng thấy con mãng xà đó, quả thực là không dám ăn.

Âu Dương Ninh đã đói lép kẹp cả bụng tùy tiện chụp lấy một quả màu xanh cắn thử một miếng, nàng không hề lo lắng quả dại này có độc, Mười Một đem về thì đã chứng minh rằng nó có thể ăn rồi.

Nhưng vừa mới cắn một miếng, Âu Dương Ninh đột nhiên “ọe” một tiếng rồi nhổ cả ra, nheo mắt lại lớn tiếng: “Chua quá! Đầu gỗ đáng chết, ngươi muốn làm ta bị chua quá mà chết à!”

Mười Một vẫn ngồi xổm bên đống lửa tiếp tục nướng thịt, chẳng hề quay đầu lại, đáp: “Nơi này không phải là khách sạn, không thích thì cô có thể không ăn.”

“Ngươi…”

“Thôi thôi, tiểu Ninh.” Âu Dương Nguyệt Nhi khuyên bảo: “Giờ chúng ta đang ở nơi hoang dã, có cái ăn đã là rất tốt rồi. Chịu khó một chút đi, khi trở về chị sẽ mời em ăn một bữa thịnh soạn nhé?”

“Hứ!” Âu Dương Ninh ném mạnh quả dại trong tay xuống đất, hung hăng dẫm chân lên và nói: “Em không ăn nữa! Dù có đói chết em cũng không ăn đồ của tên khốn!”

Âu Dương Lâm thở dài một hơi, đưa xâu thịt rắn trong tay cho Thủy Nhu nướng giúp, sau đó đứng dậy kéo Âu Dương Ninh qua một bên nói chuyện.

Thủy Nhu ghé sát đến bên tai Mười Một nói nhỏ: “Lúc anh ra ngoài thì chạy rất gấp, có phải đã phát hiện được gì không?”

Mười Một gật gật đầu đáp khẽ: “Tôi có cảm giác không thoải mái.”

“Cảm giác gì?”

“Không rõ nữa, chỉ cảm thấy gần đây có nguy hiểm, nhưng không biết nguy hiểm ở đâu.”

Thủy Nhu hỏi tiếp: “Anh đi một vòng thế có phát hiện gì không?”

“Không.” Mười Một lắc đầu đáp: “Thủy Nhu, mấy ngày này phải cẩn thận một chút, tôi luôn cảm thấy trên đảo này còn có thứ khác tồn tại, hơn nữa thứ này có thể uy hiếp cô và tôi.”

Thủy Nhu cẩn thận nhìn khắp màn đêm tối đen xung quanh, khẽ hỏi: “Là thứ gì?”

“Không biết. Nhưng lúc cần thiết hãy dùng hết sức.”

“Nhưng…” Thủy Nhu quay đầu lại nhìn mọi người, dường như có chút do dự.

Mười Một biết nàng lo lắng điều gì, bèn nói: “Nếu bị bọn họ phát hiện, sau khi trở về sẽ để Long Hồn thôi miên họ. Hơn nữa…”

Dừng một chút, Mười Một lại nói: “Vẫn còn chưa biết họ có thể trở về hay không.”

Sắc mặt Thủy Nhu hơi biến đổi, khẽ hỏi: “Tại sao?”

Mười Một vừa nướng thịt rắn vừa thản nhiên giải thích: “Nếu thật sự có nguy hiểm, lúc nào tôi cũng có thể bỏ bọn họ lại.”

“Bao gồm cả Lâm đại ca và hai chị em Nguyệt Nhi.”

“Âu Dương Lâm, Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh giao cho cô bảo vệ, nếu không được thì đừng miễn cường, bỏ lại bọn họ để bảo vệ mình. Những người khác tôi đã quyết định bỏ lại rồi.”

Sắc mặt Thủy Nhu trở nên phức tạp vô cùng, khẽ cắn môi hỏi: “Chị Nguyệt Nhi thì sao? Anh thật sự có thể nhẫn tâm để chị Nguyệt Nhi bị thương tổn sao?”

Mười Một thêm chút củi vào đống lửa, nói: “Tôi bảo cô bỏ mặc, không nói là tôi cũng thế.”

Lúc này Thủy Nhu mới thở phào một hơi, khẽ cười bảo: “Tôi biết anh không phải là người vô tình như thế mà.”

Mười Một bỏ thêm một cọng cỏ xanh vào đống lửa, cái mùi ấy khiến Thủy Nhu phải nhăn mày, nhưng nàng vẫn cố nhịn không rời đi, phẩy phẩy bên mũi hỏi: “Đây là cỏ gì thế? Thối quá.”

“Cỏ Ma huân, có hiệu quả xua đuổi côn trùng. Nếu có thể phối hợp với cây quỳ Thiên Trúc thì hiệu quả càng rõ ràng hơn.” Mười Một lấy một miệng thịt về rồi dùng đao cứa mấy nhát, sau đó lại tiếp tục nướng: “Nếu không gặp phải chuyện gì bất ngờ, cô nhớ mang Âu Dương Lâm, Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh chạy một mạch đến hướng chín giờ, trên đường cẩn thận đầm lầy đó, với khả năng của cô chắc sẽ không có vấn đề gì. Tôi sẽ chú ý giúp mọi người tranh thủ thời gian, sẽ đến tụ hội với nhau trễ một chút. Những người khác thì lập tức bỏ mặc, không thể quản nhiều quá.”

Thủy Nhu có chút không nhẫn tâm, hỏi: “Thật sự phải…”

“Thủy Nhu.” Mười Một ngắt lời: “Với năng lực của cô cùng lắm chỉ có thể bảo vệ hai đến ba người, thêm một người là cả cô và tôi đều sẽ có nguy hiểm. Những kẻ không có năng lực phải lập tức bị đào thải, giữ lại chỉ làm vướng bận chúng ta.”

“Nhưng…” Thủy Nhu nhíu chặt mày lại nói: “Nhưng nếu bọn họ cứ muốn chạy theo chúng ta thì sao?”

Mười Một thản nhiên đáp: “Tôi sẽ chính tay giết bọn họ, không để cho cô thêm gánh nặng.”

Quảng cáo
Trước /937 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Copyright © 2022 - MTruyện.net