Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nhân Gian Băng Khí
  3. Chương 517 : Đêm yên lành 2
Trước /937 Sau

[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 517 : Đêm yên lành 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Âu Dương Lâm ngồi một bên câu được câu không tán gẫu với Bạch Quản, trông dáng vẻ hắn cũng biết tâm tư hắn không đặt vào cuộc trò chuyện. Thỉnh thoảng hắn lại lén lút ngó Thủy Nhu, trên gương mặt vẫn còn đang đỏ ửng. Tuy Mười Một và Thủy Nhu đều biết Âu Dương Lâm vốn dĩ là không nhìn thấy gì, bởi Thủy Nhu chỉ đi gọi điện thoại chứ không phải tiểu tiện cho nên Thủy Nhu sau khi quay về cũng rất thoải mái chứ không bị mất tự nhiên. Nhưng Âu Dương Lâm thì không như vậy, hắn chỉ nhớ lúc hắn chạy vào trong rừng thì nhìn thấy loáng thoáng một bóng người ngồi trong bụi cỏ nên gần như là vô ý thức chiếu đèn pin cầm tay về phía mặt Thủy Nhu. Thuỷ Nhu chỉ vì giật mình tưởng Âu Dương Lâm tới nhìn trộm cho nên mới kêu thành tiếng.Tuy chủ ý của hắn không phải muốn đi rình trộm, nhưng đụng phải chuyện như vậy thì bảo sao có thể không xấu hổ vạn phần chứ.

“Ôi.” Âu Dương Lâm thở dài, như muốn phát tiết ra nỗi xấu hổ trong lòng.

Gặp phải chuyện như thế, bảo hắn sau này sao có thể đối mặt với Thủy Nhu chứ?

“Sao vậy?” Bạch Quản ngồi bên cạnh hắn hỏi.

“Không.” Âu Dương Lâm lắc đầu nhìn thoáng qua Khang Hữu Nghiệp đang hôn mê, nói: “Sớm mai ngươi theo ta đi làm bộ cáng khiêng Tiểu Khang nhé.”

“Ừm.” Bạch Quản không hề phản đối gật đầu hỏi: “Hai tên mặc đồ trắng tối nay rốt cuộc là thứ gì?”

“Quỷ mới biết chúng là cái quái gì.” Âu Dương Lâm trợn mắt nói.

“Bạch Quản cười khổ nói: “Không phải là…?”

“Cái rắm!” Âu Dương Lâm tức giận nói: “Nếu là quỷ, Sở Nguyên có thể cứu Tiểu Ninh về ư? Ngươi tưởng hắn là Mao Sơn đạo sĩ à?”

Bạch Quản xoa xoa mũi hỏi: “Sở Nguyên thực sự là bạn ngươi?”

“Ừ.”

“Hắn chỉ là một người làm công?”

“Đúng vậy.”

Bạch Quản chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Sao ta nhìn hắn hoàn toàn chẳng giống một người làm công bình thường nhỉ? Bản lãnh của hắn cũng quá cao đấy chứ?”

“Hắn ngày trước từng đi lính.” Âu Dương Lâm thuận miệng nói: “Còn là một bộ đội đặc chủng được bồi dưỡng trọng điểm, ta quen với hắn chính là vào lúc ấy.”

“Hả? Đi lính ư?” Bạch Quản nhìn kỹ Mười Một rồi nói: “Không phải chứ? Ta từng xem qua tư liệu của hắn, hắn chỉ học ở trung học Chiết Nam sau đó đỗ thẳng vào đại học Chiết Nam. Sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm luôn ở xưởng may, chính là công việc hiện tại chưa từng rời khỏi. Trong này không có ghi chép hắn từng đi lính.”

“Hả?” Âu Dương Lâm hơi sửng sốt, ý thức được mình đã chui vào thòng lọng của Bạch Quản. May thay Âu Dương Lâm cũng chẳng phải người thường, tùy cơ ứng biến nói: “Ngươi tra không được là bình thường. Ngươi không biết mỗi một quốc gia đều bồi dưỡng đặc công bí mật của mình ư?”

“Hả? Hắn…”

“Suỵt!” Ngón trỏ Âu Dương Lâm khẽ đặt lên môi ra hiệu Bạch Quản nín giọng nhỏ tiếng nói: “Hắn là đặc công bí mật được bồi dưỡng trọng điểm trong quân đội, khi được điều đi xuống Chiết Nam thì bình thường chính là thân phận người thường. Ta nếu không phải sớm quen biết hắn từ lâu thì chỉ e ta cũng không biết được. Ừm, quốc gia muốn sửa hồ sơ tư liệu cá nhân thì rất dễ dàng chứ?”

“Thì ra là thế.” Bạch Quản gật đầu nói: “Chẳng trách hắn có bản lãnh lợi hại như thế, ta đã nhìn lầm rồi.”

“Đừng nghĩ kéo hắn nhập bọn, hắn sẽ không gia nhập Thiếu Hoàng Phái, hơn nữa quân đội cũng không cho phép những đặc công của họ kết bè kết phái.”

Bạch Quản cười khan hai tiếng nói: “Yên tâm đi, điểm này ta rõ. Ta cùng lắm cũng chỉ muốn kết bạn với hắn thôi.” Ngừng một chút, Bạch Quản lại hỏi: “Ơ, Tiểu Nhu kia cũng thế à?”

“Tiểu Nhu?” Trong mắt Âu Dương Lâm lóe lên một tia khác thường, lắc đầu nói: “Tiểu Nhu không phải đâu, nàng và Sở Nguyên chỉ là bạn bè.”

Bạch Quản có chút không tin nói: “Nhưng thân thủ Tiểu Nhu cũng rất cao minh mà.”

Âu Dương Lâm trừng mắt nói: “Đó là vì cô ấy không giống đám người chỉ biết ăn chơi nhảy múa như các ngươi, nghe nói Tae Kwon Do và Karatedo của nàng đều là đai đen đó. Ngươi được không? Nếu cho ta tống ngươi vào trong quân đội huấn luyện đặc biệt hai năm, ta bảo đảm ngươi cũng không kém hơn nàng.”

“Ta? Khục khục.” Bạch Quản cười khan hai tiếng nói: “Ta tốt hơn hết là quên đi, loại khổ cực ấy ta quả không chịu nổi. Tuy nhiên nói đi phải nói lại, Tiểu Nhu thực sự rất đặc biệt đấy, ta lần đầu tiên nghe nói có thiên kim tiểu thư nhà giàu chịu khổ học võ đấy.”

Âu Dương Lâm tức giận nói: “Người ta thích luyện võ, ngươi quản được sao?”

Bạch Quản không muốn tiếp tục tranh cãi vấn đề này với Âu Dương Lâm, lảng tránh hỏi: “Đúng rồi, Sở Nguyên có quan hệ gì với Nguyệt Nhi vậy?”

“Quan hệ gì?” Âu Dương Lâm mân mê mũi hắn, câu này quả thật đã hỏi khó hắn. Cười khổ nói: “Hẳn là loại quan hệ lão gia nhà ta cũng không phản đối.”

“Ồ?” Bạch Quản hơi giật mình hỏi: “Bác thúc biết rồi?”

“Sớm đã biết rồi.”

“Bác thúc cũng biết thân phận đặc công của hắn à?”

“Nói nhảm, nếu không ngươi cho rằng hắn sao có thể tiếp xúc được với lão gia nhà ta?” Âu Dương Lâm lắc đầu, thầm thở dài một hơi. Bạch Quản thực sự lợi hại, vòng đi vòng lại càng vòng càng xa, hết lần này tới lần khác lại hỏi đúng chỗ hiểm. Âu Dương Lâm luôn luôn thẳng tính, không thích mấy lời quanh co lòng vòng như thế. Nói chuyện với Bạch Quản đều phải tỉnh táo đề phòng, chỉ sợ vạn nhất không cẩn thận trúng chiêu, để hắn nhìn ra sơ hở.

“Nhưng ta thấy Tiểu Ninh dường như rất phản đối…”

“Tiểu Ninh à…” Âu Dương Lâm gãi đầu, phiền não nói: “Tiểu Ninh và hắn ngày trước có chuyện hiểu lầm, tính tình con bé ấy luôn thù dai, đã nhiều năm như vậy mà vẫn thích gây rắc rối.”

Bạch Quản rất có hứng thú hỏi: “Trước kia xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì, đều là chuyện vặt vãnh thôi, hơn nữa đều là Tiểu Ninh khiêu khích trước.” Không đợi Bạch Quản nói, Âu Dương Lâm phất tay nói: “Không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm chút, sớm mai còn phải lên đường đó.”

“Lên đường…” Nghĩ tới ngày mai có khi lại đụng phải cái lũ tới lui như gió, quỷ không ra quỷ kia, Bạch Quản không khỏi run rẩy.

Âu Dương Lâm dường như không có hứng thú tán gẫu với hắn nữa, kiểm tra thương thế Khang Hữu Nghiệp một lượt sau đó phủi mông chạy về ngồi một chỗ với Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh.

Đêm nay, ngoại trừ Thủy Nhu tiêu hao thể lực rất lớn và Khang Hữu Nghiệp bị thương hôn mê, những người khác đều căng thẳng thần kinh không dám ngủ. Chỉ có Âu Dương Ninh vô ưu vô lo và Âu Dương Nguyệt Nhi tinh thần mệt mỏi dựa sát lẫn nhau, đến sau nửa đêm cũng bất tri bất giác tựa nhau cùng ngủ.

Đống lửa thiêu cháy cành cây phát ra thanh âm lách tách, Mười Một cả đêm đều cô đơn ngồi chất lửa nhìn chằm chằm vào ngọn lửa không biết đang nghĩ cái gì. Hắn quả thật rất hy vọng gặp lại cơ nhân chiến sĩ để hắn thử xem lũ này có thực sự sợ lửa hay không, đáng tiếc lũ cơ nhân chiến sĩ ấy dường như có trí tuệ không kém, biết mấy người bọn họ không dễ đụng vào nên cả một đêm cũng chẳng thấy một cơ nhân chiến sĩ nào tới nữa.

Mà đêm nay, mọi người trải qua một đêm trong nơm nớp lo sợ.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Lâm và Bạch Quản chặt những cành cây thô to dùng sợi mây buộc lên làm một chiếc cáng đơn giản, nâng Khang Hữu Nghiệp lên trên, do Bạch Quản và Trương Hoàng khiêng đi.

Khiến người ta lo lắng chính là, Khang Hữu Nghiệp đã phát sốt, đáng tiếc mọi người không có dược phẩm cũng không có thiết bị truyền tin cầu cứu, duy nhất có thể làm chính làm mau chóng tìm được nguồn nước, cho hắn uống nhiều chút nước. Song cũng còn may mắn là Thủy Nhu tương tự cũng bị thương mà dường như không bị ảnh hưởng, ngủ một giấc dậy sau đó ngược lại tinh thần tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải tay trái nàng còn quấn cành cây thì mọi người đều cho rằng tay nàng căn bản chưa từng bị thương. Uẩn khúc trong đó cũng chỉ có Mười Một mới biết, Thủy Nhu đêm qua đã lén lút dùng dị năng, chứ nếu không nàng sáng nay khẳng định sẽ vì nhiễm trùng vết thương như Khang Hữu Nghiệp mà dẫn tới phát sốt rồi.

Quảng cáo
Trước /937 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khoa Kỹ: Ngã Hữu Vô Số Thần Cấp Kỹ Năng - :

Copyright © 2022 - MTruyện.net