Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười Một cũng không cảm thấy dễ chịu, tại thế giới dưới đất tối tăm hắn nhìn không thấy bất kì thứ gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác để bơi tới. Nhiều lần hắn còn dùng chính thân thể mình để ngăn trở Âu Dương Nguyệt Nhi đụng vào vách đá. Vì ngăn trở dòng nước, Mười Một tay phải đã ma xát với đá làm vết thương càng thêm nặng hơn.
Mười Một cũng không phải siêu nhân, hắn không thể nín thở lâu được, thế nhưng hang đá kéo dài dưới dòng nước khiến cho hắn không thể hít thở.
Âu Dương Nguyệt Nhi thân thể bắt đầu có chút run lên, Mười Một hiểu rõ không khí bên trong thùng gỗ sắp dùng hết, hắn cũng có chút sốt ruột. Nhưng mà hắn không hề hối hận mang theo Âu Dương Nguyệt Nhi nhảy xuống, vì đây chính là đường sống duy nhất, ngoài ra không có biện pháp thứ hai để chọn. Di chuyển ngoài sa mạc hắn ít nhiều hiểu rõ, trong chương trình của huấn luyện doanh cũng nhấn mạnh qua loại sinh vật đáng sợ này. Mặc dù chúng rất nhỏ yếu nhưng số lượng rất nhiều, mỗi lần xuất hiện đều là phô thiên cái địa, trốn cũng không có biện pháp trốn. Hơn nữa chúng chỉ cần bò đến trên người ngươi, chỉ cần vài giờ đồng hồ, ngươi sẽ chỉ còn lại bộ xương khô.
Mười Một cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao dân trong thôn này đều chết ở dưới phòng, bởi vì bị đoàn quân kiến sa mạc chắn lối vào. Khi hàng loạt đội quân kiến sa mạc bò vào phòng bọn họ, bọn họ trốn cũng không thể trốn nữa, ý nghĩ trên cũng là lựa chọn chạy trốn cuối cùng, mà chỗ trốn cuối cùng chỉ có phòng dưới đất. Đương nhiên, cũng không phải tất cả thôn dân đều chết ở đó, chắc chắn có người chết ở bên ngoài, nhưng theo thời gian trôi qua, những người chết này xuơng cốt bên ngoài đã bị cát bụi bao phủ, không thể nhìn ra thôi.
Mười Một vừa đạp hai chân ra sức bơi về phía trước, vừa nín thở, ôm chặt Âu Dương Nguyệt Nhi, tại địa phương xoè tay năm ngón không thấy, chỉ cần bọn họ hai người phân khai ra thì vĩnh viễn đừng hòng tìm được đối phương.
Đang ôm chặt bỗng cảm thấy Âu Dương Nguyệt Nhi thân thể mềm nhũn làm Mười Một càng hoảng sợ hơn, hắn biết rõ không khí bên trong thùng gỗ đã dùng hết, nếu không tìm ra địa phương có thể hít thở, bọn họ hai người sẽ chết.
Mười Một vốn tính toán không khí bên trong thùng nước đủ cho Âu Dương Nguyệt Nhi và mình hít thở khoảng nửa giờ, chỉ là vừa rơi xuống nước lại xuất hiện tình huống bất ngờ, thùng nước bị vách đá đụng lệch một chút, lập tức lượng lớn nước chui vào, đồng thời lượng lớn không khí bị ép ra. Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn ngửa đầu gian nan hít thở, mà không khí bên trong thùng nước vốn có thể hít thở nửa giờ đồng hồ nay biến thành vài phút.
Mười Một dù sao cũng là người trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mặc dù kinh hãi, nhưng cũng không có biểu hiện bối rối, trong hoàn cảnh nguy hiểm chỉ có thể bình tĩnh dùng tài năng tìm phương pháp bảo vệ tánh mạng, một khi hoảng loạn sẽ càng chết nhanh hơn. Đối với điểm này, Mười Một không nghi ngờ đã làm rất tốt, hắn không có kinh hoảng thất thố, mà càng ra sức bơi tới phía trước.
Bỗn nhiên, bên tai truyền đến âm thanh ào ào, đây là tiếng dòng nước cùng đá va chạm phát ra tiếng vang. Có tiếng vang khẳng định có không gian, Mười Một thăm dò trên đầu, phát hiện vách đá trên đầu cũng cao lên một chút, cùng mặt nước cách ra một khoảng cách. Hắn mừng rỡ kéo đầu Âu Dương Nguyệt Nhi ra khỏi thùng nước, cho nàng hít vài hơi không khí tươi mát. Cũng may Âu Dương Nguyệt Nhi hít thở mặc dù yếu ớt, nhưng còn hơn không có, nói cách khác nàng tạm thời không có nguy hiểm, chỉ là thiếu dưỡng khí trong chốc lát nên hôn mê thôi.
Càng bơi về phía trước, không gian bên trên càng rộng rãi. Mười Một biết rõ xung quanh đây có một hang động thiên nhiên dưới đất, không vội vả tới trước nữa, mà ở trên vách đá từ từ tìm đường đi tới.
Quả nhiên, không bao lâu Mười Một cảm thấy mặt đất sát dưới chân hắn, hắn ôm Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra khỏi mặt nước. Mười Một căn bản không biết vận khí mình may mắn đến bao nhiêu, nếu lại bị nước ngầm đẩy một thời gian ngắn, phía trước dù cho có mấy cái sóng ngầm hội tụ mà thành một khoảng rộng dưới đất (khó hiểu). chỉ cần bị đẩy xuống khoảng rộng dưới đất, cho dù ngươi bản lãnh cao tới đâu, cũng tuyệt không có thể chạy trốn.
Nơi này vẫn là một không gian hắc ám xòe tay năm ngón không thấy, cũng không có thời gian. Mười Một không biết chính mình đi bao lâu, trong lòng yên lặng đếm phải đến 45 phút. Dưới chân mặt nước càng ngày càng thấp, đã chỉ còn tới đầu gối. Chỉ là nước chảy trên đá làm việc đi lại rất khó khăn, hơn nữa nước chảy từ phía sau tới, có nhiều lúc thiếu chút xô ngã Mười Một.
Mười Một cuối cùng cũng ra khỏi vùng nước sâu, giờ phút này mặt nước chỉ còn tới cổ chân. Hắn ôm Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi ở trong nước, liên tục thở hổn hển. Ở dưới nước nín thở 6-7 phút, còn không ngừng bơi tới phía trước, nếu là người bình thường sớm đã bị cuốn trôi. Sau đó lại nâng Âu Dương Nguyệt Nhi đi ra khỏi nước, dù Mười Một thể lực kinh người, cũng cảm giác có chút ăn không tiêu, huống chi hắn trên người còn có nhiều thương tích.
Âu Dương Nguyệt Nhi hình như rất lạnh, thân thể co cuộn lại. Nước ngầm dưới đất quá lạnh, thấu vào trong xương tủy, Mười Một mặc dù không sợ nhiệt độ này, nhưng Âu Dương Nguyệt Nhi thân thể không chịu được, hơn nữa nàng cũng vừa mới ốm nặng.
Mười Một đem Âu Dương Nguyệt Nhi lại gần mình, cho nàng dựa lưng vào trong ngực mình, hai tay từ ôm dưới eo, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình cho nàng một chút ấm áp.
Nhân lúc Âu Dương Nguyệt Nhi còn đang ngủ, Mười một kiểm tra lại trang bị một chút, phát hiện tất cả trang bị đã đánh mất, phi đao, chủy thủ, khẩu súng bỏ túi K59 và điện thoại di động cũng bị dòng nước ngầm cuốn đi. Hắn duy nhất còn lại có tụ tiễn trên cổ tay trái, tụ tiễn này cũng là Mardy đưa cho hắn, nhưng Mười một ít khi dùng đến, bởi vì tụ tiễn nhiều nhất chỉ có thể trong lúc cận thân chiến đấu phát huy hiệu quả thần kì, thế nhưng nó lực sát thương lại quá thấp. Mười Một sờ tụ tiễn một chút, phát hiện ba mũi tên trên đó không còn, không khỏi có chút cười khổ, tháo tụ tiễn trên cánh tay ném vào trong nước.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài giờ, cũng có thể là cả ngày. Bỗng dưng, Âu Dương Nguyệt Nhi phát ra một tiếng rên rĩ yếu ớt.
- Ngươi đã tỉnh?
Mười Một thanh âm không vang xa, thật sự vì trong hang động tối tăm đang phát ra tiếng vù vù vang vọng.
- Mười Một.
Âu Dương Nguyệt Nhi thanh âm suy yếu nói:
- Ta rất lạnh.
Mười Một hai tay thêm một chút lực, hỏi:
- Có tốt hơn chưa?
Âu Dương Nguyệt Nhi có chút gật đầu, trầm mặc một lát sau hỏi:
- Chúng ta đang ở nơi nào?
- Không biết, có lẽ là hang động dưới đất, nhưng tạm thời an toàn.
Dừng một chút Mười Một lại hỏi:
- Ngươi bây giờ còn đi được không?
- Có thể đi tiếp sao, ta toàn thân rất đau nhức, trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe một chút nha?
Mười Một nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, tiếp tục ôm Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi ở trong nước. Âu Dương Nguyệt Nhi cả thân thể đều nép trong ngực Mười Một, hai tay Mười Một trở tay ôm lấy. Hai người cũng không nói gì, cái thế giới hắc ám dưới đất này yên tĩnh một cách đáng sợ.
Qua rất lâu, Âu Dương Nguyệt Nhi mới nhỏ giọng:
- Mười Một, ta rất đói.
Mười Một nhìn quanh một chút bốn phía, có thể nhìn thấy ngoại trừ một màu đen thì cái gì cũng không thấy. Thấp giọng nói:
- Nơi này không có cái gì ăn, ngươi cố gắng nhịn, chờ chúng ta tìm được đường ra trước đã.
Âu Dương Nguyệt Nhi trầm mặc nửa ngày sau hỏi:
- Chúng ta còn có thể còn sống đi ra ngoài sao?
Mười Một chậm rãi đứng lên, đem Âu Dương Nguyệt Nhi ôm vào trong ngực, nói:
- Nhất định có thể.
Dứt lời liền tiếp tục di chuyển trong bóng đêm tìm đường đi tới.
Âu Dương Nguyệt Nhi tựa nhẹ ở trong lòng Mười Một, hai tay ôm cổ hắn, từ từ nhắm mắt lại.